Chương 16

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục Vũ Ngang ở thư phòng tăng ca, Lý Tinh Thần gõ cửa, “Anh còn bận bao lâu?”

“Có thể còn phải đợi một lát.”

Lý Tinh Thần đi đến trước bàn, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, hai tay ôm mặt.

“Em đây trước đọc thơ cho anh, đọc xong em liền đi ngủ.”

Lục Vũ Ngang buông công việc trong tay, “Được, em đọc đi.”

“Thượng da!

Ngã dục dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thuỷ vị kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp,

Nãi cảm dữ quân tuyệt.”


(Dịch nghĩa

Hỡi trời!

Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau),

Duyên tình mãi mãi không dứt.

(Tới khi nào) núi không còn đất,

Nước sông chưa cạn,

Mùa đông sấm chớp,

Mùa hè tuyết rơi,

Trời đất hợp làm một,

Mới dám cùng chàng chia lìa. Theo thivien)


Cậu đọc trôi chảy, tạm dừng một chút, “Nội dung thơ là: Hỡi trời cao, ta nguyện cùng chàng yêu nhau, tình yêu chúng ta vĩnh viễn không dứt. Trừ phi núi cao biến thành đất bằng, trừ phi sông không còn một giọt nước, trừ phi mùa đông sét đánh, mùa hè hạ tuyết, trời đất hợp làm một, đến lúc đó mới dám nói với chàng một chữ “Tuyệt”*.” (*Chia lìa/ly biệt)

Cậu nhìn nam nhân, lại nói, “Nhưng sẽ không có lúc đó, cho nên em sẽ vẫn luôn cùng anh yêu nhau.”

Lý Tinh Thần tự mình nói liền đỏ lỗ tai, “Khụ khụ…. Em đọc đúng hay không!”

“Đúng.”

Lục Vũ Ngang uống một ngụm nước, thanh thanh giọng nói, “Bạn Lý, về sau đọc thơ chỉ có thể là thơ cổ nào cần thiết, này đó lung tung rối loạn không được đọc.”

Lý Tinh Thần lập tức liền ngồi thẳng, “Vì cái gì, dù sao đều là thơ cổ, anh không nói lý.”

“Đặt tâm tư ở học tập.”

Không cần cả ngày nghĩ như thế nào chọc anh.

“Đi thôi, mau đi ngủ.”

Bạn nhỏ ủy khuất, “Đã biết.”

Trước khi ngủ nam nhân đến phòng cậu nhìn một lần, trên bàn bạn nhỏ bày một chồng giấy thật dày, lật hai trang, toàn bộ đều là thơ tình, khẳng định là Mễ Dương cho cậu.

Lục Vũ Ngang viết tờ giấy nhỏ đặt trên bàn cậu: Tịch thu, hảo hảo học tập.

Giúp cậu tắt đèn, đi phía trước lại hôn bạn nhỏ một chút.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, B thành liên tiếp mưa một tuần, Lý Tinh Thần cũng bị cảm một tuần. Lục Vũ Ngang tìm thuốc trị cảm cho cậu uống. “Ngày mai anh xin nghỉ mang em đi gặp bác sĩ.”

Hắn tiếp nhận ly nước cậu uống xong, Lý Tinh Thần hít hít mũi, “Không cần, trước kia em cảm mạo đều không uống thuốc, qua hai ngày thì tốt rồi nha.”

Mấy ngày nay bạn nhỏ đều rầu rĩ không vui, còn đang mang thù Lục Vũ Ngang không nghe cậu đọc thơ tình.

“Em muốn ngủ, anh ra ngoài đi.”

“Lý Tinh Thần, em đã hờ hững với anh vài ngày.”

Nam nhân không cho cậu ngủ, dù tóc xoăn lộn xộn, đôi mắt cũng không mở ra được, chóp mũi đỏ rực nhìn thực đáng thương.

“Không cho em học những cái đó là sợ chậm trễ em học tập, chờ thi đại học xong, một ngày đọc mười bài anh đều nghe, được không?”

“Một ngày em học không được mười bài.”

Thuộc một bài đã khó muốn chết.

“Chờ thi đại học xong, xem tâm tình của em.”

Lục Vũ Ngang cười, “Tốt, tiểu tổ tông.”

Chờ cậu ngủ, hắn gọi điện thoại nhờ Mễ Dương tới giúp.

“Chút nữa tôi có việc quan trọng, cậu tới nấy cơm cho em ấy, bồi em ấy chơi.”

“Em ấy lớn như vậy sẽ tự chăm sóc bản thân, Lục Vũ Ngang cậu quá nhọc lòng.”

“Cậu nhanh cút lại đây cho tôi, bằng không tôi nói chuyện cậu ăn tiểu khoai lát cho Mộc Lâm Sâm.”

Ngày đó cũng thật là vừa khéo, Mễ Dương lại trộm đi mua khoai tây, ở cửa trường gặp được tiếp Lý Tinh Thần Lục Vũ Ngang, nhược điểm đã có thể dùng trong tay người ta. Tâm bất cam tình bất nguyện đi siêu thị, mua chút rau xanh chuẩn bị nấu cháo thịt băm trứng vịt Bắc Thảo cho bạn nhỏ, lại mua một đống đồ ăn vặt, tính toán ở nhà bọn họ ăn cho đủ.

Lý Tinh Thần tỉnh ngủ ra tới tìm người, thấy anh Mễ Dương ngồi trên sô pha tra tấn Lý Nguyệt Lượng, cậu nhìn nhìn, “Lục Vũ Ngang đâu.”

“Hắn tăng ca đi, để anh tới nấu cơm cho em, hiện tại em đói khônga?”

“Có một chút đói.”

“Vậy em ngồi trước đi.”

Mễ Dương vào phòng bếp múc cháo thịt băm trứng vịt Bắc Thảo, nhìn cậu ôm chén ăn, sinh ra một loại cảm giác nuôi con. Cậu ăn ngon hắn cũng đói bụng, trong lòng trộm cảm thán, tuế nguyệt thôi nhân lão. (năm tháng làm người ta già đi).

Buổi tối Mộc Lâm Sâm tới đón hắn về nhà, hắn vươn tới làm nũng, “Anh xem, hôm nay em bị bỏng một chút.”

“Lần sau không được tới nấu cơm.”

“Em bị Lục Vũ Ngang bắt lấy nhược điểm mới đến.”

Hắn ủy khuất nói, “Bởi vì hắn thấy em ăn tiểu khoai lát, muốn tố giác em.”

“Đó là phải tố giác.”

Mễ giáo thụ khó chịu, “Hiện tại trong lòng em cảm thấy rất không công bằng, anh không thể dỗ em.”

Mộc Lâm Sâm phát động xe, “Bạn nhỏ đều biết học thuộc thơ tình đọc cho Lục Vũ Ngang, em đọc cho anh qua sao, anh còn cảm thấy không công bằng đâu.”

Mễ Dương cảm thấy Mộc Lâm Sâm cũng quá đáng yêu đi, bản thân thầm nhớ kỹ chuyện thơ tình, biệt biệt nữu nữu lại nói mình cũng muốn nghe, hắn cười niết mặt Mộc Lâm Sâm, há miệng:

“Em bảo anh là trời tháng tư của trần gian

Tiếng cười nhen sáng gió xung quanh, nhẹ nhàng

Như động tác múa thay đổi trong nắng xuân

Anh là làn khói tỏa trong buổi sáng tháng tư

Gió hoàng hôn mềm mại,

các vì sao vô ý nhấp nháy,

hạt mưa rơi xuống cánh hoa

Nhẹ nhàng, thẳng đứng chính là anh

Anh đeo vòng hoa trên đầu

Hồn nhiên, trang trọng, anh là vầng trăng tròn ban đêm

Tuyết tan thành một màu vàng óng, như anh; tươi tắn

Chồi non mới nhú, là anh; niềm vui nõn nà

Hoa sen trắng đợi chờ giấc mơ nổi trên mặt nước

Anh là gốc cây nở hoa, là chim én

Hót trên sà nhà…

Anh là tình yêu, là ấm áp, là hy vọng

Anh là trời tháng tư của trần gian.”*

“Ân, mỗi một ngày tháng của em đều là anh.”

——————————–

*”Người là trời tháng Tư của nhân gian” là một bài thơ hiện đại được nhà thơ Lâm Huy Nhân sáng tác vào năm 1934 ở thời kỳ Dân quốc. Lâm Huy Nhân, nữ kiến trúc sư, nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, và là một trong những phụ nữ tiêu biểu được nhắc tới vào đầu thời kì Dân quốc.

Về bài thơ này có hai cách nói: Một là sáng tác để nhớ thương Từ Chí Ma (1897 – 1931): Nhà văn, nhà thơ hiện đại nổi tiếng theo trường phái Tân Nguyệt, ông cũng là anh họ của nhà văn tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Hai là sáng tác cho sự ra đời của con trai, biểu đạt niềm hy vọng trong lòng đối với con và niềm vui mang lại khi con ra đời.