Chương 14: Lý Nguyệt Lượng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lý Tinh Thần nghỉ dài hạn, cậu khó nén hưng phấn, chạy tới siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, chờ Lục Vũ Ngang trở về nấu cơm. Bên cạnh siêu thị là cửa hàng sủng vật, bạn nhỏ ở bên ngoài xem mê mẩn, thẳng đến mặt sau có người bóp kèn cậu mới xoay đầu, là Lục Vũ Ngang.

Bạn nhỏ đổi đồng phục, mặc áo hoodie trắng cùng quần jean, mang mũ lưỡi trai màu đỏ, có vẻ mặt cậu càng nhỏ, nhìn hắn phát ngốc.

“Thất thần làm gì, lên xe.”

Lý Tinh Thần vẫy tay, “Anh lại đây xem.”

Lục Vũ Ngang ngừng xe ở ven đường, đi qua cùng cậu xem, “Anh con cún này, có phải còn đáng yêu hơn Mộc Mễ Chúc hay không?”

Bạn nhỏ cong eo cách pha lê xem, mắt to tràn ngập thích, nam nhân tiếp nhận túi mua hàng trong tay cậu thả lại trong xe, sau đó lôi kéo tay Lý Tinh Thần đi vào.

“Thích liền vào bên trong xem.”

“Ở bên ngoài nhìn thì tốt rồi nha.”

Bọn họ hai người đứng trước mặt bé cún trắng nhỏ, Lý Tinh Thần vươn tay tới trêu đùa nó, cẩu cẩu lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ vui vẻ, thậm chí liếʍ ngón tay cậu.

“Lục Vũ Ngang anh xem, nó có phải thích ta hay không.”

“Đều thích em, anh cũng thích em.”

“Ai?”

Hắn đột nhiên nói thích, bạn nhỏ rất đắc ý, lẩm bẩm, “Kia cũng không có biện pháp, do em quá tốt mà.”

Lục Vũ Ngang cũng duỗi tay sờ soạng bé cún một chút.

“Bạn Lý, em thật sự rất thích nó sao?”

“Thích.”

“Em có thể bảo đảm thích nó sẽ không vượt qua anh sao?”

“Có ý tứ gì nha?”

Lý Tinh Thần có điểm hiểu ý hắn, nhưng không quá xác định, “Anh đồng ý chúng ta nuôi nó sao?”

Nam nhân gật gật đầu, “Bất quá em trả lời anh trước, sẽ thích nó sẽ không vượt qua anh sao?”

Bạn nhỏ vui vẻ nhảy dựng lên, nhảy đến trên người Lục Vũ Ngang ôm hắn, “Em thích anh nhất! Chúng ta có thể nuôi sao? Có thể nuôi sao?”

Lục Vũ Ngang khom lưng nắm cằm cậu một chút, “Ôm nó đi thôi.”

Cậu ôm nó ngồi trên xe, lập tức chụp một tấm ảnh đăng lên mạng xã hội, xứng văn tự: Thành viên mới nhà chúng ta….

“Nó phải có tên gì, anh nói!”

“Ân…… Tinh Tinh?” (Sao nhỏ)

Lục Vũ Ngang nghiêm túc cho ý kiến, “Em là Tinh Thần (sao trời), nó là Tinh Tinh.”

“Kia vì cái gì không gọi ánh trăng hoặc là mặt trời?”

Lục Vũ Ngang nhún vai, “Vậy gọi Nguyệt Lượng.” (Ánh trắng)

“Vậy được rồi, Lý Nguyệt Lượng, ta là ca ca của ngươi Lý Tinh Thần.”

Trong nhà đột nhiên có thêm một thành viên mới kỳ thật rất phiền toái. Lý Nguyệt Lượng còn rất nhỏ, phải dạy thật nhiều thứ. Lục Vũ Ngang nhìn ánh mắt của cậu, nuôi liền nuôi đi, chỉ cần cậu vui vẻ, hắn có thể chăm sóc tốt, lại đến cũng không có gì vấn đề. Mộc Lâm Sâm nhiều năm như vậy không phải cũng là như vậy sao.

Mộc Lâm Sâm ở nhà dọn dẹp phòng, nhìn hai tổ tông Mễ Dương cùng Mộc Mễ Chúc phát sầu.

Đại khái là bởi vì Lý Tinh Thần quan hệ, Lục Vũ Ngang đối nhóc con càng ngày càng thuần thục, hắn chăm sóc Lý Nguyệt Lượng thuần thục hơn, làm cho nó một cái ổ nhỏ, chuẩn bị tốt hộp ăn cơm. Lúc bị bạn Lý khi dễ vuốt vuốt lông nó, buổi sáng mang nó tản bộ, ngẫu nhiên cùng Mộc Lâm Sâm giao lưu kinh nghiệm nuôi cún một chút, rất tốt.

Kỳ nghỉ Quốc khánh mấy ngày, Lý Tinh Thần đều phải ôm nó về phòng của mình ngủ. Lục Vũ Ngang chưa nói cái gì, nhưng hôm sau phải đi học đâu, còn muốn ôm trở về, nhất định phải lấy tư thế người lớn giáo dục cậu một phen. Hắn ngồi trên sô pha, nhìn người ôm cẩu phải về phòng, nói:

“Lý Tinh Thần, em đứng lại.”

“Ân? Hôm nay anh muốn cùng em ngủ sao?”

“Em thả Lý Nguyệt Lượng lại của ổ nó, hôm nay ngủ một mình.”

“Không được, nó phải cùng em ngủ.”

“Ngày mai em phải đi học. Hiện tại đặt nó ở ổ chó, em về phòng mình ngủ.”

Lý Tinh Thần cảm thấy hắn không thể hiểu được, không muốn phản ứng hắn, ôm cẩu cẩu liền về phòng. Lục Vũ Ngang nhìn cậu không nghe lời, muốn đi giáo dục một phen, ai ngờ, bạn nhỏ giữ cửa khóa trái.

Lục Vũ Ngang thở dài một hơi, bạn trai nhỏ của hắn, tuổi dậy thì chưa qua hết sao?