Chương 4

16

Ngày đến công ty cùng anh trai, tôi cố tình tỉ mỉ trang điểm một phen.

Mẫu áo khoác vải tweed mới nhất của Chanel, chiếc túi đeo chéo nhỏ màu vàng cùng thương hiệu, quần jeans dài, đôi bốt da của Valentino.

Vì giả nghèo nên đã lâu rồi tôi không ăn mặc như vậy, có hơi không quen.

Cố Thanh Thanh dẫn theo Khương Thành ngồi ở phòng làm việc của anh trai tôi, trên bàn bày một đống quà cáp bọn họ mang đến.

Cố Thanh Thanh giải thích: "Chu tổng, tuy lúc trước Khương Thành không hiểu chuyện, gây phiền toái cho công ty, nhưng dù gì cậu ấy là streamer đem lại lợi nhuận cao nhất hiện nay của công ty chúng ta, vẫn có giá trị thương mại cao...”

"Đem lại nhiều lợi nhuận nhất?" Ánh mắt anh trai tôi không chút cảm xúc: "Báo cáo tài chính quý trước tôi đã xem qua, công ty có không ít streamer mới có tiềm năng hơn so với cậu ta, chẳng hạn như tiểu Hùng, độ nổi tiếng của cậu ta trong khoảng thời gian này đã vượt xa Khương Thành.”

Cố Thanh Thanh: "Nhưng mà...”

"Tôi biết quan hệ giữa hai người. Tôi cũng không gạt cô làm gì, đội ngũ phát sóng trực tiếp của công ty cô phù hợp với nhu cầu nền tảng phát sóng của chúng tôi. Bây giờ đã là cuối năm, năm sau tôi dự định phát triển mảng thương mại điện tử, đưa công ty theo hướng phát sóng trực tiếp để đạt được doanh thu cao hơn. Về phần cậu ta…”

Anh trai tôi đánh giá Khương Thành sắc mặt trắng bệch, ngón tay chẳng nặng cũng chẳng nhẹ gõ hai cái lên bàn, lời nói ra từ miệng mang lại cảm giác cực kỳ áp bách.

"Ảnh hưởng tiêu cực từ chuyện của cậu ta đối với công ty, tôi còn chưa xử lý đấy. Tôi đầu tư để kiếm lợi nhuận, chứ đâu phải đầu tư để làm từ thiện?"

Khương Thành chưa từng trải đời, trước giờ sự nghiệp vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lúc này đã sợ tới mức nói không nên lời.

Tôi nhìn anh trai đang nhập vai tổng tài bá đạo không sai biệt lắm, liền đẩy cửa đi vào. Dưới biểu cảm như gặp quỷ của Cố Thanh Thanh và Khương Thành, đi tới bên cạnh anh ấy.

"Còn chưa tan sở sao?"

Anh trai nhìn lướt qua tôi: "Đi thôi."

Tôi làm bộ như lúc này mới nhìn thấy người đối diện, giả vờ nói: "Trùng hợp vậy sao, vô duyên đối diện gặp nhau hoài? Cố tiểu thư, không phải là cô nói sẽ khiến tôi không lăn lộn nổi sao? Thế mà tôi đợi mãi không thấy ai làm khó dễ mình?"

Khuôn mặt trang điểm đậm của Cố Thanh Thanh vô thức vặn vẹo.

Cô ta hiểu lầm mối quan hệ của tôi và anh trai, đứng phắt dậy: "Chu...Chu tổng, có phải cô ta đã nói gì với anh đúng không? Cô ta nói dối! Cô ta thật sự rất biết cách lừa người, trên mạng đều bị cô ta lừa...”

Khương Thành túm góc áo Cố Thanh Thanh xuống.

Hắn bị sốc khi nhìn vào trang phục của tôi, như thể mới nhận ra điều gì đó.

Cố Thanh Thanh lại không thể tin được việc bản thân bị vả một cái như vậy, còn tiếp tục nói: "Anh không thể bị cô ta lừa!"

"Cố tiểu thư."

Anh trai tôi cắt ngang cô ta, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Con bé họ Chu, tôi cũng họ Chu. Dù em gái ruột của tôi có lừa gạt tôi đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện nhà tôi."

"Tay của cô có phải duỗi quá dài rồi không?"

Cố Thanh Thanh sửng sốt, lớp trang điểm dày cộm cũng không thể che dấu sắc mặt khó coi của cô ta. Vị sếp tổng kiêu căng này dưới ánh mắt châm chọc của anh trai tôi một câu cũng không nói nên lời.

Tôi thì cười lạnh nhìn phản ứng của hai người họ.

Thiệt là hề hước.

Cố Thanh Thanh và Khương Thành xám xịt rời đi. Tôi cũng biết rằng sự nghiệp livestream của Khương Thành xem như toang rồi.

Buổi tối, anh trai dẫn tôi đi ăn rồi đưa tôi về căn hộ.

Tôi đang định đi thì bị anh trai tôi gọi lại.

Anh ngồi trong xe, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Đừng sợ, cứ trải nghiệm đi, mọi chuyện đều có anh ở đây."

Trong lòng tôi cảm động, cười cười với anh, nghiêm túc gật đầu.

Nhìn chiếc xe đang dần xa của anh, trái tim tôi lại trống rỗng.

Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi liếc nhìn, là Tiểu Tống gọi tới.

Tôi nghi hoặc bắt máy: “Sao vậy ông?"

"Không có gì, thấy bà mãi vẫn không trả lời WeChat nên lo lắng sợ bà xảy ra chuyện gì thôi.”

"Tôi không sao. " Tôi nói, "Vừa nãy đi ăn với anh trai, không xem điện thoại di động."

Tiểu Tống dừng lại một chút, rồi hỏi: "Bà khóc à?"

"Tôi không, tôi..."

Tôi sửng sốt một chút, dùng mu bàn tay lau mặt một cái.

Thật sự có nước mắt này.

Mọi chuyện kết thúc, tất cả phong ba đều đã lắng xuống, màn kịch khôi hài này cũng nên chấm dứt.

Lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên trao đi sự chân thành.

Vốn cho rằng khi ngày này đến, bản thân sẽ rất hả giận, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng buồn man mác.

Tôi hít hít mũi: "Vậy mà ông cũng nghe ra à.”

"Ừm, tôi nghe được mà."

Đêm đông yên tĩnh, không có bất kỳ ngọn gió nào thổi qua khiến thanh âm của tiểu Tống đặc biệt trở nên rõ ràng.

"Đừng khóc."

Đêm đó, tiểu Tống chia sẻ cho tôi một đường link.

Trong khoảng thời gian này, tôi vì nôn nóng báo thù nên không để ý là Tống Dương đăng video mới.

Tôi trả lời: "??"

Tiểu Tống giải thích: "Trước kia tôi có thấy bà đăng bài về anh ấy trong vòng bạn bè....”

Tôi trả lời: "^^ Tôi thích anh ấy lắm."

Tiểu Tống gửi thêm một icon mèo vàng đáng yêu.

Tôi nhấp vào đường link.

Bài đăng viết: "Chúc ngủ ngon."

Kèm một đoạn video do Tống Dương tự hát.

"Bảo bối của anh, cho bảo bối của anh một chút ngọt ngào.

Để đêm nay em ngủ ngon giấc."

Tôi nhắm mắt lại, có một đêm không mộng mị.

17

Dường như tiểu Tống bắt đầu một lần nữa thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Chúng tôi thường chơi game với nhau. Tôi đi rừng, hắn chơi hỗ trợ, kho tướng của hắn như cái động không đáy vậy.

Chủ đề trò chuyện không chỉ giới hạn trong game.

Ví dụ, cả hai chúng tôi đều thích những môn thể thao mạo hiểm như là nhảy dù, trượt tuyết, nhảy bungee...

Lúc trước, khi tôi còn ở bên Khương Thành, hắn cảm thấy chi phí chơi nhảy dù quá đắt nên chúng tôi chỉ chơi thử một lần rồi thôi. À, vẫn là tôi chi tiền cho cả hai.

Sau này, khi hắn bắt đầu có tiền cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc cùng tôi làm những việc tôi muốn làm.

Kỳ lạ là cả tôi và tiểu Tống đều yêu thích Tống Dương.

Tiểu Tống hỏi tôi: "Sao bà lại thích Tống Dương thế?"

Tôi nói: "Bởi vì anh ấy diễn xuất rất tốt, hát cũng dễ nghe, phỏng vấn cũng rất được lòng fan, không ảo tưởng, tâm lý nghề nghiệp lại còn mạnh mẽ nữa."

Tiểu Tống: "Có mắt nhìn đấy."

Tôi trả lời: "Còn phải nói à."

Tiểu Tống nói: "Hì hì.”

Có một sự thật mà tôi không nói cho tiểu Tống biết, tôi đã từng gặp Tống Dương hai lần.

Chính là kiểu mặt đối mặt.

Có một lần là cùng tiểu Cao theo đuổi thần tượng, năm ấy cũng là năm tốt nghiệp cấp ba, đi xem diễn.

Cô ấy theo đuổi một minh tinh trẻ cùng đoàn làm phim với Tống Dương, còn Tống Dương là nam chính của bộ phim đó.

Tôi đi theo phía sau tiểu Cao, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tống Dương và người đại diện của anh ấy.

Thì ra hôm đó Tống Dương bị sốt cao, nhưng phải quay cảnh vận động mạnh.

Anh ấy dán miếng dán hạ sốt rồi uống thuốc, hoàn thành cảnh quay một cách ngoạn mục, cảnh quay kết thúc, đoàn làm phim đều vỗ tay rần rần.

Tầm mắt của chúng tôi vô tình chạm nhau, anh mỉm cười gật đầu với tôi.

Còn một lần nữa là vào cuối năm ngoái.

Thời gian Khương Thành ở bên tôi càng ngày càng ít, anh trai tôi thấy tâm trạng tôi chán nản, dẫn tôi đi dự lễ tổng kết cuối năm của một nền tảng video.

Tống Dương lên sân khấu phát biểu, lời ít ý nhiều mà lấy được lòng fan hâm mộ. Anh trai thấy tôi nhìn hắn không chớp mắt, hỏi đùa: "Đẹp trai đúng không? Hay anh đi xin Wechat cho em nhé?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em có bạn trai rồi."

Anh tôi thở dài rồi không nói gì nữa.

Nhưng từ đó về sau, tôi bắt đầu trở thành fan Tống Dương, một là cảm thấy hắn rất xuất sắc, hai là bạn trai bận rộn với sự nghiệp, game cũng không còn hấp dẫn, dù sao tôi cũng phải kiếm gì đó cho bớt nhàm chứ.

Ngoài ra, tôi cũng biết tiểu Tống tên là Tống Tinh Dương, chỉ khác một chữ với Tống Dương.

Khương Thành biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi liên lạc lại với tiểu Tống.

Không bao lâu, tôi lại cảm thấy dường như mình đang mơ.

Đặc biệt là tôi không hề có cảm giác xa lạ với tiểu Tống dù đã lâu không liên lạc.

Vẫn cảm thấy rất quen thuộc.

Ngày hôm đó, tôi vô tình nhắc đến chuyện này với tiểu Tống, tiểu Tống nói: "Khoảng cách... Không có, vậy thì sau này cũng sẽ không có."

Khi ấy, tôi không hiểu những lời này cho lắm. Sau này tôi mới nhận ra, tất cả trùng hợp bạn trải qua, không chừng đều là sắp đặt của người khác.

Cuộc sống vốn dĩ vô thường. Nhưng đâu đó vẫn luôn có một sự tồn tại nằm ngoài quy luật.

Không cảm thấy hắn đặc biệt, không bao giờ để ý tới. Nhưng bất kể đi bao xa đi chăng nữa, lúc quay đầu lại nhìn, hắn vẫn đứng ở nơi đó.

18

Gần cuối năm, các trường học được nghỉ đông.

Năm cuối tuy rằng học ít, nhưng vẫn còn mấy môn tổng kết.

Tôi trở lại trường, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn không ngoài ý muốn bị Khương Thành chặn lại.

Hắn đứng trước mặt tôi, quầng thâm càng ngày càng nghiêm trọng, cằm lún phún râu.

Nhìn thấy hắn sống không tốt, tôi cũng yên tâm.

Tôi định đi vòng qua hắn nhưng bị chặn lại.

"Anh muốn làm gì?"

"Chúng ta nói chuyện đi."

"Chúng ta đâu còn gì để nói. " Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Sao, lại muốn tôi ra giá?"

Trong nháy mặt, sắc mặt Khương Thành trở nên xấu hổ: "Chu Kiều, chúng ta đã ở bên nhau ba năm, lúc trước em nói với anh ba mẹ đều là người thường."

Tôi mỉm cười: "Ông chủ không phải là người bình thường sao?”

Khương Thành: "Chu Diên là anh trai em, tập đoàn Phục Hâm cũng là của nhà em."

"Cái đó cũng không hẳn, nhưng quả thật gia đình tôi nắm nhiều cổ phần nhất. Ngay cả tôi cũng có trên mình ba phần trăm cổ phần, nghe xong rồi có hài lòng không?”

Tôi muốn bỏ đi, lại bị Khương Thành túm lấy cổ tay.

Tôi muốn hất ra nhưng không được, có chút tức giận: "Làm khùm làm điên đủ chưa?”

"Chu Kiều, chúng ta bắt đầu lại được không?"

Tôi suýt cho rằng lỗ tai bị hỏng, vừa thấy hoang đường lại vừa buồn cười: "Anh nói cái gì cơ?"

Mặt Khương Thành đầy khó xử, kiên trì nói: "Lúc ấy là anh nhất thời hồ đồ, với Cố Thanh Thanh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Bây giờ sự nghiệp của anh đã tan nát, không còn gì nữa mới nhận ra em đã đối xử tốt với anh nhường nào. Em cho anh một cơ hội nữa được không, chúng ta bắt đầu lại, nhé? Anh sẽ chỉ yêu một mình em, anh thề anh sẽ không bao giờ…”

Tôi bật cười: "Anh nhìn lại xem anh có cái gì, dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa?”

Tay Khương Thành càng siết chặt hơn.

Tôi đau đớn: "Anh điên rồi...Anh, anh mau buông tay ra."

Khương Thành cứng rắn túm lấy tôi: "Anh không buông.”

"Anh buông ra." Tôi giãy dụa rồi thốt lên, "Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi!"

Khương Thành dừng lại: "Bạn cùng phòng của em không nói gì cả."

"Đó là tôi không nói với cô ấy."

"Chúng ta mới chia tay bao lâu chứ............. Anh không tin."

Tôi nhìn Khương Thành: "Anh còn chưa chia tay đã có thể tìm được người khác. Chúng ta chia tay lâu như vậy, tôi có bạn trai mới thì kỳ quái lắm sao?"

"Không tin đúng không, được, anh buông tay ra, tôi gọi điện thoại cho anh ấy."

Khương Thành theo bản năng buông tay ra.

Vì để cho hắn buông tay nên tôi nói thế. Nhưng tôi nào có bạn trai kia chứ. Tôi đành kiên trì lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ năm giây rồi trực tiếp bấm vào Wechat của Tiểu Tống.

Hắn bắt máy rất nhanh.

Tôi đánh đòn phủ đầu, thốt lên: "Chồng ơi."

Bầu không khí chìm trong sự im lặng.

Tôi nhận ra bản thân vừa làm cái gì, tai nóng lên.

Tiểu Tống dừng một chút: "Sao vậy bảo bối?"

Tôi: "Có...Có người cứ quấn lấy em."

Có lẽ Tiểu Tống đã nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Em mở loa ngoài đi."

Tôi mở lớn âm thanh.

Giọng nói của Tiểu Tống từ đầu kia truyền tới: "Mặc kệ anh là ai."

"Tránh xa bạn gái tôi ra."

Sắc mặt Khương Thành biến đổi.

Tôi tắt loa ngoài, nói chuyên với tiểu Tống: "Không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Lòng tôi ấm áp: "Được."

Khương Thành nhìn tôi, trong mắt hiện lên ba chữ không cam lòng.

"Ban đầu, tôi vốn không muốn làm mọi chuyện khó coi như vậy. Sau cái lần đầu tiên đăng video, tôi đã muốn bỏ qua mọi chuyện."

"Dù sao cũng từng ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng không muốn dồn anh vào đường cùng. Việc Tống Dương like bài viết của tôi qua một thời gian rồi cũng sẽ chìm xuống, thế mà các người liên tiếp tìm tôi ra oai. Tôi có tốt tính đến đâu, cũng không phải người dễ bị bắt nạt.”

"Tiểu Kiều...”

Tôi ngắt lời hắn: "Ngày anh nói chia tay với tôi, tôi vốn đã đặt cho anh một chiếc Porsche, hàng cũng vừa đến. Sắp tốt nghiệp nên tôi đã định thú nhận tất cả với anh. Nếu không phải anh...Chúng ta sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay."

"Cũng không đúng lắm." Tôi cười khẽ một tiếng, lại phủ nhận, "Cái loại người như anh, chúng ta đi tới hôm nay cũng là chuyện sớm muộn. Lúc trước, tôi biết là anh bất mãn."

"Còn giờ thì sao? Đến đường cùng mới hối hận, vui không?"

Khương Thành mặt xám như tro tàn.

Tôi quay lưng rời đi, không nhìn hắn dù chỉ một cái.

Trở lại căn hộ, tôi nhắn tin cho tiểu Tống: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo, hỗ trợ vợ yêu là chuyện nên làm."

Khuôn mặt già nua của tôi đỏ lên: "Đừng gọi như vậy."

"Không thể gọi như vậy sao?"

Hắn dừng một chút, không nhắn tin mà dùng voice để trả lời.

Dù đã càng ngày càng trưởng thành nhưng âm thanh trong trẻo dễ nghe của trước kia vẫn không chút trở ngại truyền vào tai tôi.

"Nhưng tôi rất muốn."

20

"Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau."

Tiểu Tống lại trầm mặc.

Thật ra tiểu Tống là người Bắc Kinh, nhưng quanh năm hắn toàn bay đi khắp nước.

Trước đây, tôi từng hỏi về công việc của tiểu Tống.

Tiểu Tống chỉ nói rằng hắn phải thường xuyên đi công tác.

Tôi hỏi: "Làm tiêu thụ?"

Tiểu Tống miệng kín như bưng: "Xem như vậy đi, tốt hơn một chút so với tiêu thụ."

Tôi nghĩ có thể là giám đốc tiêu thụ.

Nhưng vẫn có chút mất mát.

Dường như giữa tôi và tiểu Tống luôn khoảng cách rất lớn, thường xuyên nói chuyện phiếm như rất thân thuộc, tôi dễ dàng bị hắn hấp dẫn, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về hắn, cũng không biết nên tiến tới như thế nào.

Là một đứa yêu đương mất não, thực tế cũng là một đứa ngây thơ trong tình yêu.

Sau một lúc, hắn trả lời: "Quả thực là nên đi theo tiến trình bình thường, chúng ta gặp mặt nhé?"

Khoảnh khắc dòng chữ này nhảy ra, điện thoại tôi như nóng lên, tôi sững sờ nhìn tin nhắn, tim đập dữ dội.

Tiểu Tống lại nhắn tới: "Tôi rất đẹp trai, cao 185,37."

Tôi bật cười: "Nhất định phải chính xác đến hai chữ số thập phân sao?"

Tiểu Tống nói: "Tất nhiên phải chính xác, cái này liên quan đến phẩm giá của tôi đấy."

"Hơn nữa, tôi còn rất giàu có, có thể tự mình mua Porsche.”

???

“Vừa rồi ông không cúp điện thoại?”

Tiểu Tống giải thích: "Tôi sợ bà gặp chuyện không may..."

Được rồi.

Tiểu Tống lại hỏi: "Chúng ta có thể gặp nhau được không?"

L*иg ngực như bị nhồi nhét gì đó, tôi suy nghĩ một chút, trả lời: "Có thể."

"Bà có biết cuối tuần này là ngày gì không?"

Tôi nhìn vào lịch, không phải ngày lễ, cũng không phải là ngày gì đặc biệt.

Tiểu Tống nói: "Ngày này hơn ba năm trước, chúng ta đã cùng nhau combat với gã Tôn Thượng Hương rồi thêm bạn bè."

Tôi sửng sốt: "Sao ông nhớ rõ ràng vậy?"

Tiểu Tống trả lời: "Gặp mặt là biết."