Chương 2

6

Hành động của anh trai tôi rất nhanh. Chưa đầy một tháng, hợp đồng giấy trắng mực đen đã được đặt trước mặt tôi.

Công ty phát sóng trực tiếp mà Khương Thành ký hợp đồng cũng không lớn, hắn chính là con át chủ bài duy nhất của công ty bọn họ.

Tôi nhìn báo cáo tài chính mấy năm nay của công ty cỏn con này, thầm nhủ không biết rốt cuộc Cố Thanh Thanh lấy đâu ra tự tin để khiêu chiến với tôi.

Anh trai tôi chỉ vào hợp đồng: "Tiếp theo nên làm gì đây? Em có muốn đến công ty mới dạo một vòng không?"

"Chưa phải lúc." Tôi nói. "Chúng ta chẳng cần đi tìm bọn họ làm gì, bọn họ mới là người phải tới cầu xin chúng ta.”

Chu Diên xoa tóc tôi: "Tức giận thật này."

Không, tôi đây suýt nữa thì bị tức chết.

Anh trai tôi vừa tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình không lâu nên hiện tại rất bận rộn, ngồi chưa được bao lâu đã đi trước.

Tôi sẽ thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

Trước tiên là chụp màn hình đoạn chat của tôi và Khương Thành, bao gồm cả lúc tôi mua quà cho hắn, còn có ảnh chụp màn hình tôi chuyển khoản cho hắn.

Dù tôi giả nghèo nên số tiền không nhiều, nhưng việc chuyển tiền không hề bị đứt quãng.

Mà hắn chuyển lại cho tôi rất ít.

Càng về sau thì càng rõ ràng, thì ra việc hắn nɠɵạı ŧìиɧ đã sớm có manh mối.

Mấy tháng nay đều là tôi đơn phương gửi tin nhắn cho hắn, tuy cái cách hắn trả lời không lộ ra chút mất kiên nhẫn hay phiền phức nào, nhưng cũng mười phần có lệ.

Tôi bị con đ.u.ỹ tình yêu che mắt nên không nhìn ra hành động bạo lực lạnh của hắn.

Sau khi lưu lại hết lịch sử trò chuyện, tôi mở trò chơi, một lần nữa cầm Lộ Na đánh rồi ghi hình lại.

Lần trước có người nghi ngờ video không phải là tôi đánh.

Vì vậy lần này, tôi ghi lại 3 video, mỗi video cầm Lộ Na đi một lane (*).

(*) Bản đồ Vương giả vinh diệu có 4 lanes gồm: Đường dưới, đường giữa, đường trên và rừng. Lộ Na là tướng cơ động có thể đi cả 3 lane là rừng, đường trên, và đường giữa.

Mới vào game thì đã có tin nhắn nhảy ra, là từ một người nhiều năm rồi chưa liên lạc.

Tiểu Tống: "Dạo này bận rộn thế."

Tôi trả lời: “Chê cười tôi à?"

“Sao có thể chứ? Đã sớm nói với cậu là người nọ không được rồi."

Tôi nhìn những dòng này, không hiểu sao hốc mắt nóng lên.

7

Tôi và Tiểu Tống quen nhau qua game.

Hai năm trước, thời đại học, do thời gian học nhiều nên ngoại trừ lên lớp, hầu như tôi không tham gia vào bất kỳ hoạt động ngoại khoá nào, dành rất nhiều thời gian cho điểm số.

Sau khi đứng top bảng xếp hạng server A Kha (*), tôi không nhịn được muốn chơi thử vị trí phụ trợ, cầm Yao (*) đánh.

(1) A Kha là một tướng sát thủ trong Vương Giả Vinh Diệu.

(2) Yao là tướng hỗ trợ trong Vương Giả Vinh Diệu.

Tuy bình thường không chơi nhiều, nhưng sự quen thuộc với game vẫn còn, vẫn nhớ thao tác tướng. Đối với tôi mà nói Yao cũng không khó chơi.

Nhưng Tôn Thượng Hương feed(*) một cách thái quá. Hắn di chuyển lung ta lung tung, chưa đến cấp 4 đã feed 2 mạng. Tôi cũng chưa đến cấp 4 nên không cứu được, chỉ có thể dùng nội tại chạy về.

(*) Feed: tức là bị gϊếŧ hoặc cho đối thủ ăn mạng quá nhiều.

Tôi còn chưa nói gì, Tôn Thượng Hương đã lên tiếng trước.

Tôn Thượng Hương: "Con gái?"

"Có biết chơi Yao không vậy? Chỉ biết ngồi lên đầu kiếm exp (*) thôi phải không?”

(*) Exp: điểm kinh nghiệm, điểm càng nhiều thì lên cấp càng nhanh.

“Khó chịu nhất là gặp mấy đứa con gái chơi game.”

Hắn nói chuyện thực sự khó nghe, tôi bùng lên cơn tức giận.

"Đầu game đã 0/2/0 mà còn có mặt mũi gì nói người khác?"

“Con gái thì làm sao hả? Kỹ năng của người ta hơn ông gấp mấy lần đấy nhé!”

"Vội vội vàng vàng ra chịu chết, Diêm Vương cũng không cứu được. Ông quên mình cầm con gì rồi hả?”

Tôn Thượng Hương: “Ha ha.”

Sau đó là một hàng dài ký tự bị mã hoá dấu *, cuối cùng trực tiếp bị hệ thống cấm chat.

Cuối cùng Tôn Thượng Hương chơi nát quá, trực tiếp afk.

(*) Afk: away from keyboard tức là người chơi out game bỏ dở trận đấu, không còn người chơi thì hệ thống sẽ tự động để máy chơi, hoặc bị đứng im ở nơi phục sinh.

Tôi đang định nói thì người đi rừng đã lên tiếng trước: “Đi với tôi này.”

Tôi sửng sốt: “Nhưng ông chơi Lan Lăng Vương mà.”

Một trong những kỹ năng của Lan Lăng Vương chính là tàng hình, nếu tôi đi theo hỗ trợ bạn ấy thì sẽ dễ khiến người ta bị lộ vị trí (*).

(*) Yao là tướng hỗ trợ có chiêu cuối là ngồi lên đầu đồng đội để buff thêm giáp, buff thêm tốc chạy, làm chậm, nếu Yao mà leo lên đầu những tướng tàng hình thì mấy tướng đó không tàng hình được nữa, sẽ bị team bạn thấy. Con này tương tự Aya bên Liên quân.

“Không sao.” Lần này, Lan Lăng Vương mở mic nói, thanh âm trong trẻo, dễ chịu, “Đội hình team kia yếu khi late game.”

Tôi nhìn team đối diện, cũng đúng, vì thế trực tiếp đi theo phía sau Lan Lăng Vương, giúp hắn lấy tầm nhìn, buff thêm giáp.

ID của Lan Lăng Vương là: Tiểu Tống vô địch thiên hạ.

Sự thật chứng minh rằng hắn thật có chút thiên hạ vô địch.

Hết game, Lan Lăng Vương chiếm 50% chiến tích, giúp cho thằng cháu trai Tôn Thượng Hương nằm không cũng thắng.

Tôi thêm bạn bè trong game rồi cảm ơn hắn.

Tiểu Tống vô địch thiên hạ: "Đừng khách sáo, gặp chuyện bất bình mà thôi."

Tôi nảy ra ý tưởng: "Cùng nhau leo rank không? Tôi là top Lộ Na đấy.”

Một hồi sau Tiểu Tống mới trả lời: "Top Lộ Na luôn? Lợi hại quá."

Tôi: "Tôi thích lời khen này."

Nói xong, lại mời tiểu Tống vào đội.

Nghĩ đến gì đó, tôi hỏi: "Không phải ông đi rừng sao? Tôi có cướp vị trí của ông hay không vậy?"

Lần này Tiểu Tống lại mở mic nói.

Giọng điệu của hắn đặc sệt cái mùi ngây ngô của một thằng nhóc: "Không sao, tôi chơi được Hải Nguyệt (*).”

(*) Một tướng đi mid.

8

Sau hôm đó, tôi và tiểu Tống thêm WeChat.

Vòng bạn bè của hắn không bao giờ chia sẻ cuộc sống riêng tư, chỉ chia sẻ các loại bài hát.

Thời gian ấy, hầu như mỗi ngày chúng tôi đều chơi game cùng nhau.

Chơi 1vs1 luyện tướng mới, tặng skin cho nhau, sau này thỉnh thoảng cũng chia sẻ cuộc sống các nhân, cùng nhau ăn dưa hóng drama.

Giọng nói của Tiểu Tống rất dễ nghe, kiên nhẫn nhưng lại ấm áp như mặt trời.

Nghe có vẻ rất trẻ, nhưng bất kể là khi chơi game hay trò chuyện đều có thể nhìn ra sự trầm ổn của người này.

Có lần bà dì tôi đến, Tiểu Tống gọi tôi chơi game nhưng tôi không lên. Biết tôi không thoải mái, hắn liền trực tiếp hỏi địa chỉ của tôi rồi đặt một phần trà gừng đường đỏ tới, còn đặt luôn cả canh giải nhiệt.

Bạn cùng phòng Đường Đường thấy tôi cười nhộn nhạo, gõ đầu tôi một cái: "Em yêu, làm gì mà cười "đê tiện" thế?"

Tôi cãi lại: "Aizz chít tịt! Đê tiện đâu mà đê tiện!".

Đường Đường nhìn một cái: "Ai gửi cho đấy? Không phải là em trai nhỏ mỗi ngày cùng chơi game đấy chứ?”

Tôi không phủ nhận.

Đường Đường không thể tin nổi: "Cậu đ.i.ê.n rồi! Thế mà dám cho người lạ địa chỉ nhà ư? Cách một cái màn hình, cậu có biết được hắn là ai không? Lỡ là người xấu thì phải làm thế nào?"

"Hắn không giống người xấu lắm...."

“Sao lại không giống? Chỉ bởi vì hắn chơi game giỏi thôi sao?"

Tôi sửng sốt trước những lời cô ấy nói, đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng thế, thậm chí tôi còn chẳng biết Tiểu Tống tên gì.

Ngoài đời, hắn sẽ là loại người ra sao?

Nghe giọng còn rất trẻ, hắn đang học đại học ư?

Đường Đường thở dài: "Tiểu Kiều, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ đối diện nhau qua cái màn hình. Con người thật của người ta thế nào cũng rất khó nói. Cậu nhìn mấy cái trên mạng đi...đừng ngâm mình trong game nữa, mau trở về thực tại đi! Để ngày mai chị gái dẫn bé đi xem bóng rổ nhé?"

Tôi do dự một chút, gật đầu: "Được rồi."

Trận bóng rổ đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khương Thành.

Trước khi diễn ra trận đấu, Đường Đường dẫn tôi đi chào hỏi, ánh mắt hắn cứ luôn hướng về phía tôi.

Khi trận đấu kết thúc, hắn thực hiện cú ném ăn trọn ba điểm cuối cùng, giữa tiếng reo hò như thủy triều, hắn vô thức nhìn về phía tôi.

9

Sau hôm đó, Khương Thành bắt đầu theo đuổi tôi mãnh liệt.

Sáng nào cũng đến dưới lầu ký túc xá nữ đưa đồ ăn sáng. Lên lớp thì giúp chúng tôi giữ chỗ, bạn cùng phòng ký túc xá của tôi cũng sắp bị hắn mua chuộc.

Đường Đường thần bí vén rèm lên tra hỏi: "Cậu và Tiểu Khương thế nào rồi?"

Tôi nằm ườn trên giường, trả lời một cách tùy tiện: "Không thế nào cả."

Đường Đường: "Đồng chí vẫn còn phải cố gắng nhiều."

Đường Đường lại nói: "Hình như mấy ngày nay tớ không thấy cậu chơi game."

Tôi thở dài.

Đâu phải là tôi không muốn chơi, là do gần đây Tiểu Tống không chơi.

Khoảng thời gian này, tôi đã quen với việc leo rank cùng hắn. Hiện tại hắn không chơi nữa, tôi cảm thấy có hơi trống rỗng.

Chơi một mình có chút cô đơn, tôi nhất thời mờ mịt, không biết nên làm gì.

Tôi nhìn vào khung trò chuyện của tôi với tiểu Tống.

Trước đây, ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng bây giờ, lần trò chuyện gần nhất dừng lại ở đêm qua.

Tôi hỏi hắn có muốn chơi game không, hắn lại nói gần đây hắn cực kì bận, rồi xin lỗi tôi vì không chơi cùng được.

Thì ra là bận công việc.

"Cmn!" Bạn cùng phòng tiểu Ngư ở phía dưới mắng, "Tống Dương thật sự bị thương!”

“Ai cơ?" Đường Đường thò đầu ra, "Nam minh tinh rất nổi tiếng gần đây à?”

"Đúng vậy, đóng quá nhiều cảnh nguy hiểm nên bị thương ở chân. Hôm qua vừa mới nhập viện, hu hu hu. Fan hâm mộ một mực yêu cầu đoàn phim dừng quay thì đoàn phim mới chịu thông báo tạm dừng. Bảo bối của mẹ, mẹ đau lòng quá.”

Đối với loại fan mẹ ruột như tiểu Ngư, Đường Đường chỉ biết câm nín, tôi thì vào tai trái ra tai phải, không để trong lòng.

Lúc này, Khương Thành đột nhiên gửi wechat cho tôi: "Chơi game chung không?"

Tôi nhìn khung chat đang lặng yên của Tiểu Tống, trả lời: "Được."

10

Quả thật Khương Thành chơi không được tốt lắm.

Nhưng vẫn có thể thấy rằng hắn rất chịu khó để học cách chơi.

Mỗi ngày, hắn đều trò chuyện xem tướng nào hợp với hắn hơn, cố gắng tìm chủ đề chung với tôi.

Vẫn như mọi khi, đưa bữa sáng, giữ chỗ, đôi khi cũng sẽ đến lớp chuyên ngành của chúng tôi để học chung, không quản gió mưa.

Đường Đường nhìn vào, thở dài: "Cả tớ cũng sắp cảm động muốn chớt rồi.”

Lòng tôi cũng rất bối rối.

Một bên là tiểu Tống ngày càng lạnh nhạt, một bên là Khương Thành ân cần, nhiệt tình gần ngay trước mắt.

Càng kinh ngạc hơn là thế mà tôi lại đem hai người này đặt cùng một chỗ để so sánh.

Mối quan hệ của tôi với Khương Thành có bước tiến mới là vào một ngày mưa nào đó.

Tôi không mang theo ô, bị kẹt lại trong thư viện. Đường Đường thì ra ngoài hẹn hò, hai người bạn cùng phòng khác cũng có thể đang bận nên không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi đứng dưới mái hiên ngắm mưa, gửi cho tiểu Tống một tin nhắn: "Buổi tối chắc không cùng nhau được rồi, giờ tôi còn chưa về được ký túc xá đây.”

Chắc bên kia vẫn chưa về nhà.

Chưa đầy mười phút sau, Khương Thành đột nhiên cầm ô xuất hiện trước tầm mắt tôi.

Hắn sải bước chạy tới, nhìn tôi lấy lòng: "Nghe Đường Đường nói em bị kẹt ở đây không về được nên anh đến đón em.”

Đáy lòng tôi ấm áp, Khương Thành đưa tôi về ký túc xá, nửa vai hắn ướt nhẹp.

Sau ngày đó, người thường xuyên chơi game cùng tôi biến thành Khương Thành.

Tuy hắn không chơi tốt nhưng vẫn không ngừng học hỏi.

Đến một lần nọ, Tiểu Tống hẹn tôi chơi game, tình cờ Khương Thành cũng online.

"Khoảng thời gian này hơi bận, thật xin lỗi.”

Tôi nói, "Không sao đâu, tôi kéo một người nhé?”

"Hả, bạn của bà?”

"Ừm."

Tôi mời Khương Thành vào đội. Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tiểu Tống trầm mặc một lúc, suốt trận đấu cũng không nói gì.

Khương Thành cầm Địch Nhân Kiệt (tướng xạ thủ), tôi cầm A Kha, Tiểu Tống cầm Ngưu Ma Vương (tướng đỡ đòn, đấu sĩ).

Nhưng ván này Khương Thành mắc quá nhiều sai lầm, đến cuối cùng tiểu Tống trực tiếp bán trang bị phụ trợ.

Hết game, tiểu Tống trực tiếp rời đội.

Tôi nhắn WeChat, hỏi hắn có chuyện gì hay sao.

Tiểu Tống hỏi ngược lại: "Kiên nhẫn đến vậy, bạn trai à?"

Tôi đọc những dòng tin nhắn này, trong lòng khó chịu, nói: “Đúng vậy.”

Một hồi lâu sau, tiểu Tống mới trả lời: ”Đã biết.”

Tôi ném điện thoại sang một bên, hoàn toàn không còn tâm trạng chơi game nữa.

Ngày hôm sau, Khương Thành cầm theo bánh bao và sữa đậu nành đứng dưới lầu ký túc xá chờ tôi cùng lên lớp.

Hắn cẩn thận nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai có chút vụng về, cẩn thận: "Xin lỗi.... Hôm qua anh chơi không tốt khiến bạn em không vui à?”

Hơi ấm của đồ ăn xuyên qua trái tim tôi.

Tôi bị ấn tượng bởi cảm giác chân thật này, ngẩng mặt cười: "Không sao đâu, bạn trai của em, em chịu trách nhiệm dạy dỗ.”

Khương Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ đến mức đôi mắt sáng rực cả lên.

Khoảng thời gian dài kế tiếp, thỉnh thoảng tôi cũng chơi game với tiểu Tống, nhưng không nhiều lắm.

Dường như hắn càng ngày càng bận rộn hơn.

Tôi vốn đã tò mò về công việc của hắn từ lâu. Nhưng tôi lại nghĩ, dù sao cũng chỉ là một người bạn qua mạng. Bèo nước gặp nhau, tôi chẳng cần phải biết quá nhiều làm gì.

Bài đăng nổi rần rần là vào nửa năm sau.

Khương Thành lấy video tôi chơi Lộ Na đăng lên mạng, một đêm nổi tiếng.

Đêm đó tiểu Tống chuyển tiếp video cho tôi, hỏi: "Đây là bà à?"

“Sao hắn lại nhận là hắn chơi?”

“Như vậy mà bà cũng đồng ý? Hắn còn livestream nữa kìa.”

"Hắn dám chơi con đó khi đang livestream sao?"

Hồi lâu tôi không xem điện thoại, vừa mở ra đã thấy tin nhắn nóng nảy của tiểu Tống, giọng điệu cũng không tốt lắm.

"Đây là chuyện của tôi và bạn trai tôi, không tới phiên ông xen vào việc của người khác. Đúng không?"

Một lúc lâu sau tiểu Tống mới trả lời, chỉ một chữ, “Đúng.”

Kể từ đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Mà Khương Thành cũng nghiêm túc xin lỗi tôi.

Tôi cũng hiểu cho điều kiện gia đình hắn, ba mẹ đều là công nhân bình thường, để hắn được đi học đã là rất vất vả rồi.

Hắn đẹp trai, thường tham gia vào các hoạt động ngoại khoá khác nhau, là nam sinh nổi tiếng trong trường, nhưng thật ra lại rất tự ti.

Tôi tha thứ cho hắn, thậm chí còn bí mật tặng quà cho hắn rất nhiều lần.

Lúc đầu, hắn sẽ tặng lại cho tôi một cái gì đó, sau đó lại thành chỉ có tôi đơn phương chi tiền.

Hắn bắt đầu nói mình bận rộn, phàn nàn rằng livestream thật mệt mỏi, suốt đêm không được ngủ. Sang ngày hôm sau lại nhắn tin giải thích, số lần chúng tôi cãi nhau, chiến tranh lạnh cũng tăng dần. Cuối cùng lại phát triển thành một trò hề như vậy.

Tôi là một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không bao giờ dễ dàng buông bỏ.

Có thể là hắn đã từng thực sự thích tôi, thực sự chân thành với mối quan hệ này.

Chỉ là những thứ này khi đứng trước cám dỗ của tiền tài đều không đáng nhắc tới.