Editor: Tulabachu1316
Bách Luyện, Thành Cương ngồi ngủ thực ra không thoải mái, Khương Đường cười cảm kích với bác gái: “Bác gái, bác thực sự là người tốt.”
Bởi vậy, sau đó Bách Luyện, Thành Cương nằm song song với nhau trên ghế ngủ, cô sang ngồi cùng ghế với vợ chồng bác gái.
Khương Đường lấy trong túi ra một gói bánh quy thỏ trắng lớn, bỏ lên bàn, “Bác trai bác gái, hai người ăn thử cái này.”
Bác gái vội đẩy lại cho cô, “Chúng tôi không cần, cô cất đi.”
Bác trai vẫn luôn không nói gì cũng vội nói, không tán đồng, “Chúng tôi đều già rồi, sao có thể tranh đồ ăn với mấy đứa nhỏ các cô?”
Khương Đường không đồng ý nhận lại, “Vừa nãy nếu như hai người không giúp tôi, tôi và hai đứa nhỏ sao có thể thoải mái mà lên tàu.”
Bác gái chính là nhét vào lòng cô, “Mau cầm lấy, chúng tôi chỉ là giúp một tay, sao có thể nhận thứ quý như vậy.”
“Quý gì chứ?” Khương Đường bất lực nói: “Những thứ này có giá trị mới có thể nói là quý, giờ còn chưa có ai cần chúng.”
Cô nói đến mức như vậy, nhưng bác gái vẫn cương quyết nhét đồ lại vào trong lòng cô, “Không cần biết cô nói thế nào, chúng tôi đều không thể lấy đồ của cô, giúp cô cũng không phải vì đồ của cô.”
Thấy Khương Đường vẫn còn đẩy lại, bác gái nghiêm túc nói: “Tiểu đồng chí, nếu cô cứ muốn cho chúng tôi đồ, thì chúng tôi không thể tiếp tục nói chuyện với cô.”
Khương Đường:…….
Nếu như thím hai Khương giống như bác gái này, cô chính là không cần phí công phí sức đi tìm Từ Vọng Quy.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bỏ đồ lại vào trong túi, “Vậy khi nào hai người ăn thì nói với tôi, đừng có khách sáo với tôi.”
Tàu hỏa rung lắc tiến về phía trước, nghe âm thanh ù ù bên tai, Khương Đường có chút mơ màng sắp ngủ, nhưng cô không thể ngủ, vì cô còn phải trông hai đứa nhỏ.
Để khiến bản thân tỉnh táo hơn, Khương Đường chủ động tìm chủ đề, bắt chuyện với bác gái bên cạnh, “Bác gái, tôi thấy hành lý của hai người không nhiều, hai người xuống ở ga nào?”
“Chúng tôi đến thành phố Phong Bắc, tiểu đồng chí, còn các cô?”
Khương Đường: “Vậy thì trùng hợp rồi, chúng tôi đến biên thành, chính là ở trạm kế tiếp trạm của hai người.”
Bác gái cười nói: “Không phải sao, vừa hay chúng ta có thể giúp một tay, nếu không một mình cô gái như cô đem theo hai đứa nhỏ, không dễ dàng.”
Khương Đường liên tục nói cảm ơn, “Vậy thì quá cảm ơn rồi, nói thực thì tôi vẫn luôn lo lắng, ga tàu người đến người đi, sợ bọn trẻ bị người ta dẫn đi.”
Hai người cứ vậy mà mỗi người 1 câu nói chuyện.
Khương Đường cũng biết được lý do đối phương đến thành phố Phong Bắc là tìm con gái.
Theo những gì bác gái nói, con gái bác ấy 3 năm trước bị sắp xếp đến vùng nông thôn của thành phố Phong Bắc làm thanh niên trí thức, sau khi đi đã mất liên lạc.
Một năm trước, bọn họ đến nông thôn đó nghe ngóng, trong thôn lại không có con gái bọn họ, người sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ không thấy được.
Bác gái Lưu không chấp nhận sự thật, hai năm nay, chỉ cần bà ấy có thời gian, là sẽ cùng bác trai Lưu đến thành phố Phong Bắc tìm người, Khương Đường không biết an ủi họ thế nào, nếu ở thời hiện đại, loại chuyện này thường là lành ít dữ nhiều, còn ở thời đại này, cũng không thấy là sẽ có kết quả tốt.
3 ngày sau, Khương Đường xách theo hai đứa nhỏ xuống tàu hỏa, bọn họ đến biên thành rồi.
Cô lập tức đi tìm người bản địa hỏi thăm, lên xe đi huyện Bắc Hà.
Hai giờ sau đến huyện Bắc Hà, vừa khéo gặp được người dân ở gần quân đội ra mua phân bón, nghe nói cô là người nhà quân nhân, người dân thôn nhiệt tình đưa cô và hai đứa nhỏ đi cùng.
Lại lăn lộn hơn một giờ đồng hồ, mắt thấy mặt trời sắp lặn, Khương Đường và hai đứa nhỏ cuối cùng cũng đến được quân đội nơi Từ Vọng Quy đóng quân.