Chương 4

Editor: Tulabachu1316

Cô đến thành phố Giang Ninh, đến cổng nhà họ Tôn cũng không vào, đem theo hai đứa nhỏ đi thẳng đến Ủy ban cách mạng đường phố, xin thư giới thiệu đến quân đội biên thành.

Ngồi tàu hỏa 3 ngày 3 đêm từ thành phố Giang Ninh đến biên thành, để phòng trên tàu hỏa đói bụng. Khương Đường lại kéo Bách Luyện và Thành Cương đến hợp tác xã cung ứng mua đồ ăn, tiêu hết số phiếu mà thím hai Khương đưa cho.

3 mẹ con lại túi lớn túi bé đến ga tàu hỏa.

Khương Đường vốn dĩ cảm thấy bản thân tạo hình khoa trương, bên cạnh còn đem theo hai đứa trẻ, lại xách túi lớn túi bé, đến ga tàu hỏa vừa nhìn mới biết đây là đặc sắc của thời đại.

Dường như mỗi người đều đeo túi lớn, người có con nhỏ thì đều 2 3 túi trở lên.

Bách Luyện và Thành Cương sau khi từ thôn Ngưa Đường ra ngoài, vẻ mặt lúc nào cũng lo lắng, đến ga tàu hỏa nhìn thấy nhiều người như vậy, hai đứa nhỏ lại càng hoảng loạn.

Khương Đường nghĩ nghĩ, bỏ đồ trong túi tạm xuống đất, lật túi vải lấy ra vài bộ quần áo, dùng quần áo cột hai đứa nhỏ lại với mình.

Lại lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra, bóc vỏ, bỏ vào miệng mỗi đứa một cái.

Hai anh em lập tức kinh hỉ mà híp mắt lại.

Khương Đường cũng cười cười, xoa đầu hai đứa nhỏ, “Đừng lo lắng, mẹ sẽ không để mất các con, các con ngoan nghe lời, đừng chạy lung tung, nếu không ông ba bị bắt cóc đi, sau này sẽ không gặp được cha các con đâu.”

Hai đứa trẻ mặt lộ ra tia sợ hãi, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nắm vạt áo của cô.

Hai tiếng sau, Khương Đường mới đem hai đứa nhỏ nhét lên tàu hỏa, nguyên từ lúc lên tàu cho đến khi tìm được chỗ ngồi, cả người cô đã ướt mồ hôi, hai đứa nhỏ thì bị nhồi nhét cho mặt đỏ bừng.

Cùng hai đứa nhỏ sắp xếp ngồi xong, cô mới thở phào một hơi, xương cốt toàn thân mới thả lỏng thư giãn.

Tàu hỏa ở thời đại này thực sự đáng sợ.



“Tiểu đồng chí, có cần tôi giúp cô cùng múc nước không?”

Giọng nói quen thuộc từ phía đối diện truyền đến, Khương Đường ngẩng đầu, kinh hỉ phát hiện cặp vợ chồng trung niên ngồi đối diện vừa nãy giúp cô cầm đồ.

Cô nhìn về phía bác gái, cảm kích nói: “Vừa nãy thực sự rất cảm ơn hai người, nhưng không cần làm phiền bác, lát nữa tôi tự đi.”

Bác gái cười ôn hòa: “Không sao, tôi chính là nghĩ cô đem theo hai đứa nhỏ có thể không thuận tiện.”

Khương Đường: “Tôi đưa chúng theo cùng là được.”

Bọn họ phải ngồi tàu hỏa 3 ngày 3 đêm, vẫn không nên phiền thoái người ta giúp đỡ.

Nghe cô nói như vậy, bác gái không nói thêm gì nữa.

Khương Đường nhìn về phía hai đứa nhỏ mặt đầy bất an lo sợ, “Có muốn đi tiểu không?”

Vừa nãy ở ga tàu hỏa mua vé xong, Khương Đường thấy dáng đi của Bách Luyện kì quái, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, lo lắng sức khỏe của đứa nhỏ có vấn đề, lúc nãy hỏi mới biết nó buồn tiểu mà không dám nói, chính là nhịn tiểu đến mức mặt mũi nhợt nhạt.

Nghe thấy cô nói như vậy, Bách Luyện đỏ gay mặt, cắn môi lắc đầu.

Thành Cương nói to đáp lại, “Mẹ, con không cần.”

Khương Đường gật đầu, “Vậy được, đợi muốn đi thì các con nói với mẹ”

Tốc độ di chuyển của tàu hỏa rất chậm, hai anh em ngay từ đầu tò mò ghé vào bên cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài, nhìn một lúc thì cảm thấy nhàm chán, quay về chỗ ngồi, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Bác gái ngồi đối diện thấy thế, nói với Khương Đường, “Tiểu đồng chí, hay là cô ngồi sang phía bên chúng tôi, để hai đứa nhỏ nằm xuống.”