Chương 3

Editor: Tulabachu1316

Cũng may bọn chúng ngũ quan đẹp, hợp với đầu đinh, thoạt nhìn thấy tinh thần phấn chấn.

Khương Đường bỏ kéo xuống, nhìn Thành Cương một bên vuốt đầu, nhíu mày nhìn Bách Luyện, cô hơi nhướng mày hỏi, “Thành Cương, không thích mẹ cắt tóc cho con sao?”

Thành Cương bị dọa một trận, Bách Luyện vội vàng lắc đầu, “Em trai rất thích.”

Khương Đường hừ một tiếng, “Không thích thì cũng không thay đổi được nữa, tóc hiện tại của các con, phải nuôi ít nhất 3 tháng nữa mới cắt lại được.”

Nói xong không đợi hai anh em phản ứng, cô xoay người đi vào bếp.

Bách Luyện ngẩn người nhìn theo bóng dáng của cô, tiểu đại nhân dường như thở phào 1 hơi.

Thành Cương lại vuốt vuốt đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như không giống mẹ.”

Bách Luyện nhíu mày, cũng vuốt vuốt đầu mình, sau đó do dự gật gật đầu, khó khăn tán đồng lời nói của em trai.

Khương Đường vào bếp đun ấm nước, tắm rửa cho hai đứa nhỏ bẩn thỉu, mặc dù hai anh em rất không muốn cô giúp đỡ, nhưng cô vẫn cương quyết giúp chúng tắm rửa.



Hai anh em đỏ nựng từ tai đến cổ, toàn bộ quá trình chỉ dám mở hờ mắt, không dám nhìn Khương Đường.

Ước chừng thay 3 lượt nước Khương Đường mới tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, mệt đến mức cả người đẫm mồ hôi, nhưng nhìn hai đứa nhỏ thơm tho sạch sẽ lại ngoan ngoãn, trong lòng cô vẫn thấy dịu dàng.

Kiếp trước cô không nghĩ sẽ kết hôn, đương nhiên cũng không có con cái, nhưng thực ra cô rất thích trẻ con, xem như là duyên cho sự nuối tiếc của kiếp trước.

Huống hồ, cô cần sự giúp đỡ của cha bọn trẻ.

Chả nhà chú hai Khương là quỷ hút máu, không hút cạn máu của cô sẽ không bỏ qua, hơn nữa một khi bọn họ phát hiện tiền không còn nữa, chắc chắn là náo loạn đến sụp trời.

Khương Đường không muốn giao du với loại cực phẩm này, cách duy nhất hiện giờ là đi tìm Từ Vọng Quy.

Đương nhiên, trực tiếp nói là đi tìm Từ Vọng Quy, thím hai Khương sẽ không đồng ý, nếu không thì 50 tệ mỗi tháng mất toi.

Cho nên cô nói muốn về nhà họ Từ ở thành phố Giang Ninh.

Thím hai Khương trừng mắt, đang định nói không đồng ý.

Khương Đường lập tức nói: “Sổ tiết kiệm của Từ Vọng Quy giao cho chú thím hai bảo quản trước đã, cháu không đem theo, chú thím đưa cho cháu ít phiếu là được.”

Thím hai Khương nghe cô nói vậy, mặt lập tức nở nụ cười, “Cháu gái yên tâm, sổ tiết kiệm gửi cho thím, thím không tiêu một đồng, chỉ cất cho cháu.”



Khương Đường cười cười, không tỏ ý kiến gì với lời của bà ta.

Sáng sớm hôm sau, Khương Đường đem theo không nhiều hành lý, tay trái Bách Luyện, tay phải Thành Cương, đem hai đứa nhỏ ngồi xe đến thành phố Giang Ninh.

Thực ra, thành phố Giang Ninh không phải là nhà của Từ Vọng Quy, mà là nhà dì của anh ta, vốn dĩ hai đứa nhỏ là dì của Từ Vọng Quy trông nom.

Năm trước, sau khi dì qua đời, lại biến thành con trai Tôn Đạt Hải và con dâu Đổng Tiểu Muội của bà ấy trông nom.

Đổng Tiểu Muội cùng một loại người với thím hai Khương, sau khi Từ Vọng Quy quay về quân đội,cô ta không những không đối xử tử tế với hai đứa nhỏ, trái lại còn ngược đãi bọn chúng.

Có thể bởi vì như vậy, Từ Vọng Quy mới tìm mẹ kế cho chúng.

Nếu không với điều kiện của anh ta, cô gái trong thành phố nhiều như vậy, vì sao muốn tìm một cô gái nông thôn xa xôi mà tám cây gậy trúc cũng đánh không tới.

Còn không phải nhìn trúng cô là cô gái thật thà, chịu khó sao.

Sự thực là nếu không có thím hai Khương, Từ Vọng Quy cũng xác thực chọn đúng người rồi.

Khương Đường không muốn qua lại với người nhà họ Khương, đương nhiên cũng sẽ không muốn qua lại với người nhà họ Tôn.