Chương 23

Editor: Mộc An Chi

Mỗi khi nghĩ vậy, Từ Vọng Quy nhịn không được nói thầm trong lòng, người anh nhìn thấy bây giờ khác hẳn với người trong trí nhớ của anh.

Anh nhớ rõ lúc trước cô rất thành thật, không thích nói nhiều, nào giống dáng vẻ mọi chuyện đều có chính kiến của riêng mình như bây giờ.

Khương Đường thấy ánh mắt đánh giá của anh dừng trên người mình, lập tức hơi giật mình, chuông cảnh báo reo lên ở trong lòng, cũng không thể lặp lại sai lầm đã từng mắc phải trên người Bách Luyện.

Khương Đường không chút biến sắc đánh gãy suy nghĩ của anh, “Được rồi, vậy tôi sẽ tin tưởng anh, hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp cho tôi một công việc.”

Từ Vọng Quy vừa nghe cô nhắc tới cái này, lại cảm thấy đau đầu.

Anh thử giảng đạo lý, “Bách Luyện và Thành Cương còn nhỏ, nếu cô có công việc sẽ phải đi Biên thành, như thế là vi phạm những gì cô nói hôm trước.”

Khương Đường khựng lại, cô nhíu mày hỏi: “Quân đội không có công việc?”

Có hi vọng? Từ Vọng Quy vui vẻ trong lòng, vội vàng nói: “Không có.”

Ngay sau đó không đợi cô phản ứng, giả vờ lơ đãng cầm lấy thùng ở mái hiên, vừa đi vào phòng bếp vừa nói, “Không chỉ quân đội không có công việc thích hợp, ngay cả Biên thành cũng không nhất định sẽ có, tôi nói điều kiện nơi này kém cũng không phải hù dọa cô.”

Khương Đường không nhận ra anh khác thường, lâm vào suy tư.

Cô cho rằng ở quân đội có công việc, ví dụ như nhà ăn chẳng hạn, cùng lắm thì ở gần gần công xã cũng được.

Nhưng mà lời nói của Từ Vọng Quy đã phá vỡ kế hoạch của cô.

Khương Đường đau đầu.

Cô nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách giải quyết.



“Muốn tắm chung?”

Đang thả hồn tự hỏi về vấn đề việc làm, giọng Từ Vọng Quy bất ngờ vang lên.

Khương Đường hoàn hồn, phát hiện cô bất tri bất giác đã đi theo Từ Vọng Quy tới phòng tắm.

Lúc này đối phương dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khi chạm phải ánh mắt của cô, thậm chí lông mày đẹp trai còn cố ý nhướng lên.

Cô ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Nói xong liền nhanh nhẹn xoay người, Từ Vọng Quy cạn lời, chẳng qua nhìn bóng dáng cô rời đi, trên mặt lại xuất hiện nụ cười đạt được mục đích.

Ngày hôm sau.

Khương Đường dậy sớm, làm hết việc nhà sau đó đi đến tường che bên cạnh nhà họ Tề, nhón chân nhìn qua, “Chị dâu.”

Chị dâu Tề đang giặt quần áo trong sân, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, thả quần áo trên tay xuống thùng, vừa lau tay vào tạp dề trên người vừa đi tới, “Tiểu Khương, sao vậy?”

Khương Đường bỗng thấy ngượng ngùng, nhanh chóng ngăn cản cô ấy, “Không có gì, chỉ muốn hỏi hôm nay chị có rảnh không?”

Chị dâu Tề đã đi tới, hai người cách một bức tường thấp, cô ấy nói: “Buổi sáng thì rảnh, giữa trưa chị phải nấu cơm cho Tề Hưng, cơm nước xong nó phải về trường học.”

Khương Đường nghĩ nghĩ, “Em muốn đi đại đội Hồng Kỳ một chuyến, vốn định làm phiền chị dẫn em đi. Nhưng nếu chị đã không có thời gian thì thôi, để em tự đi.”

Chị dâu Tề quyết đoán cởi tạp dề, sửa sang lại tóc tai, “Chị đi cùng em, vừa lúc chị cũng muốn đổi ít trứng gà, cho Tề Hưng mang theo ăn ở trường học.”

Không ngờ cô ấy nói làm là làm ngay lập tức, Khương Đường nói: “Đừng sốt ruột, chị giặt sạch quần áo trước đi đã.”