Chương 22

Editor: Mộc An Chi

Ánh mắt hai anh em sáng lên.

Bọn họ liếc nhau, quay đầu nhìn Khương Đường, gật đầu mạnh, đồng lòng lớn tiếng nói: “Dạ muốn!”

Bách Luyện vội vàng hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai mẹ đi đổi một con gà trống về ạ?”

Thành Cương vô cùng hưng phấn, tựa như ngày mai nhất định sẽ được ăn gà trống vậy, nhỏ mà lanh bắt đầu phân chia: “Con và anh trai ăn đùi gà lớn, cha và mẹ ăn cánh gà lớn!”

Khương Đường:……

Cô nhắc nhở hai bé con đang quá hưng phấn, “Mẹ chỉ nói sẽ đổi cà chua và trứng gà, chưa từng nói đến việc đổi gà trống.”

Hai anh em cứng đờ mặt, ngay tức thì tràn đầy ủ rũ.

Khương Đường tiếp tục nói: “Mẹ chỉ muốn nói với hai đứa, muốn ăn gà trống thì phải chăm chỉ cho chúng nó ăn cơm, để chúng nó lớn lên sớm hơn chút.”

Bách Luyện nghĩ nghĩ, “Vậy ngày mai con và em trai ở nhà cho gà con ăn cơm.”

Thành Cương ngoan ngoãn gật đầu, “Mẹ ơi, ngày mai con không đi cùng mẹ nữa, con muốn đi bắt sâu với anh trai.”

Khương Đường cười xấu xa sờ sờ đầu hai nhóc con.

Buổi tối, sau khi Từ Vọng Quy trở về.

Khương Đường nói với anh ngày mai muốn đi đại đội Hồng Kỳ, “Trưa mai anh nhớ về nhà một chuyến, nếu tôi vẫn chưa trở về thì anh làm món gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.”

Từ Vọng Quy gật đầu ý đã biết, anh còn nói thêm: “Có thể để Tiểu Lý đi, vừa lúc ngày mai rảnh rỗi.”



Khương Đường: “Không cần, tôi muốn tự đi xem.”

Từ Vọng Quy chỉ nghĩ cô muốn đi xung quanh để làm quen, không nói thêm gì nữa.

Khương Đường còn chuyện khác muốn hỏi: “Chuyện sắp xếp công việc cho tôi thế nào rồi?”

Từ Vọng Quy sửng sốt, thật ra anh đã cẩn thận suy nghĩ, nào có người nào mới vừa kết hôn đã bàn chuyện ly hôn.

Anh cảm thấy lời nói ngày đó của Khương Đường chỉ là trong lúc tức giận, bởi vì khi cô và hai đứa nhỏ chịu ủy khuất ở thành phố Giang Ninh, người làm chồng làm cha là anh lại không ở bên cạnh, để một mình cô đối mặt và chịu đựng.

Cho nên lời nói kia rất nhanh đã bị anh vứt ra sau đầu.

Nào ngờ cô lại rất nghiêm túc.

Anh ho nhẹ một tiếng, giả vờ không biết gì nói: “Vẫn đang sắp xếp, người theo quân chỗ chúng ta rất nhiều, có công việc cũng sẽ sắp xếp cho người quen tay trước.”

Khương Đường không chú ý tới sự chột dạ chợt lóe ở đáy mắt anh, cô nheo mắt, thâm sâu cười nói: “Không phải anh cho rằng tôi đang nói đùa đó chứ?”

“Đương nhiên không có!” Giờ Từ Vọng Quy đã hiểu rõ tính tình của Khương Đường, không muốn trêu chọc cô thêm, anh cực lực phủ nhận, “Là thật sự không có công việc thích hợp, nếu như có công việc thì sao chị dâu Tề vẫn chưa đi làm, đúng không?”

Ngược lại lời này của anh là sự thật, quân tẩu ở bộ đội Biên thành gần như không có công việc, chỉ có vài người làm giáo viên ở trường học của công xã xung quanh.

Ánh mắt Khương Đường dừng ở trên mặt anh, không nói mình có tin tưởng lời nói của anh không, chỉ thay đổi đề tài, “Các anh không nghĩ tới việc giải quyết vấn đề công việc cho các chị dâu à? Nếu đều không có công việc, chỉ dựa vào tiền lương của các anh sinh hoạt sẽ rất eo hẹp đi?”

“Ai mà không muốn chứ? Nhưng không phải không có cách nào sao?” Từ Vọng Quy nói.

Khương Đường còn muốn hỏi lại, Từ Vọng Quy lại không muốn tiếp tục đề tài này, anh biết Khương Đường khôn khéo, sợ cô nhận ra anh đã nói dối.