Để một người đàn ông lạ mặt ở nhà, điều duy nhất khiến tôi lo sợ khi trở về là lúc mở cửa thấy đồ đạc bên trong đã bị khuân đi hết. Khi về thấy đồ đạc còn nguyên, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhậ …
Để một người đàn ông lạ mặt ở nhà, điều duy nhất khiến tôi lo sợ khi trở về là lúc mở cửa thấy đồ đạc bên trong đã bị khuân đi hết. Khi về thấy đồ đạc còn nguyên, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng thấy Ngủ Yên đâu. Vậy là tôi lục tìm trong tủ quần áo, nhà vệ sinh, phòng bếp, vậy mà cũng không thấy. Cuối cùng tôi chạy lên sân thượng, phát hiện anh ta đang nằm dài trên ghế, mắt nhắm nghiền có vẻ rất hưởng thụ. Lúc này đang là buổi chiều, nắng hạ dần tắt, ánh hoàng hôn phủ xuống toàn bộ cơ thể của anh ta, đẹp đến mức khó tin. Tôi tới gần như bị mê hoặc, ngồi xuống nhìn ngắm gương mặt nhu hòa của Ngủ Yên lúc đang ngủ yên. Ngoại trừ vết bầm hơi mờ nơi khóe môi thì tổng thể gương mặt này vẫn rất đẹp trai, làn da nhẵn mịn, lông mi dài, mũi cao thẳng, môi... tôi nhìn hai cánh môi mím chặt của anh ta mà thầm nuốt nước miếng. Nếu anh ta không đẹp trai như vậy thì tôi cũng chẳng rảnh mà bê anh ta về nhà. May mắn là anh ta cũng ngoan ngoãn, không thì tôi đá anh ta ra khỏi nhà lâu rồi. Nhìn một lúc, tôi thấy hàng lông mi dài khẽ động đậy, hai mắt anh ta dần mở lớn, nhìn thẳng vào hai mắt tôi. Tôi phát hiện mình đang dí sát tới mức cảm nhận được cả hơi thở của anh ta. Trái tim trong l*иg ngực hơi run lên, tôi lùi về phía sau một chút sau đó hỏi: "Buổi trưa ăn gì rồi?" "Ăn pizza còn thừa trong tủ lạnh." Ngủ Yên đáp. Tôi gật gù: "Giờ đi ăn buffet không?" "Đi."