Chương 8

Khi Vương phu nhân tới, ta đang phân loại hàng hóa trong khố phòng.

Nàng ấy nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Vy Vy, ngươi dám làm như vậy sao?”

Ta quay lại nhìn vết thương trên bả vai nàng ấy vẫn còn đang rỉ máu, cây bút trong tay ta vẫn không ngừng lại: “Sao lại không dám?”

“Ta là nữ nhi của thái phó đương triều, phụ thân ta là đế sư, huynh trưởng ta là thượng thư bộ hộ chấp chưởng tài vật lương thức của cả nước, phu quân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách, sao ta lại không dám?”

“Ngươi có từng nghĩ tới, chờ ngươi trở về, người khác sẽ nhìn ngươi như thế nào chưa? Trấn Bắc vương phi ỷ thế hϊếp người, dùng vũ lực cướp đoạt tài vật. Thế nhân sẽ không quan tâm ngươi rốt cuộc là vì cái gì, mà những nhà ngươi cướp đoạt kia, đời đời kiếp kiếp đều cắm rễ ở Bắc Tân Cương, thế lực hùng hậu.” Vương phu nhân nhếch miệng, lộ ra nụ cười khổ.

“Ta không biết người khác nghĩ ta như thế nào, ta chỉ biết trong thành mỗi ngày đều có người chết. Vương phu nhân, ngươi biết không? Từ nhỏ ta đến gϊếŧ gà cũng chưa từng nhìn thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một chiến trường thực sự, các chiến binh đã đổ máu rồi, đứng để bọn họ lại rơi lệ nữa. So với những chuyện khác, ta cảm thấy cố gắng hết sức để bọn họ có thể sống sót mới là quan trọng nhất.”

"Về phần những đại thương nhân còn giấu diếm dược liệu kia, ngươi muốn ta nghĩ thế nào? Thành Hắc Dương bị vây khốn, hành vi này của bọn họ chẳng khác nào thông đồng với kẻ địch! Nếu không, ta thật sự không thể giải thích nổi hành động của bọn họ. Nếu thành bị phá, dược liệu và lương thực này giữ lại làm gì?”

Ta đưa đôi mắt sắc lạnh, yên lặng nhìn về phía nàng ấy, chậm rãi nói ra những lời cuối cùng: “Nếu Nhϊếp Hàn Sơn không còn nữa, các ngươi cũng chuẩn bị chạy đi.”

Sắc mặt Vương phu nhân tái nhợt trong giây lát, ánh mắt lóe lên, sau một lúc trầm mặc, nàng ấy cười khổ.

“Không hổ là nữ nhi của thái phó nổi danh kinh thành, thật là nhạy cảm.”

Ta không vội vã mở miệng, chỉ im lặng chờ nàng ấy nói chuyện.

“Trấn Bắc quân đã không còn là Trấn Bắc quân trước kia nữa, hiện tại Nhϊếp gia chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, lại không có nhi tử nối dõi.”

Khi nghe đến từ “nhi tử nối dõi”, ta hơi nhíu mày một chút, cóc hút không ngờ

Vương phu nhân giống như không nhìn ra, tiếp tục nói: “Người người đều có dã tâm và du͙© vọиɠ, khi hắn còn ở đây dựa vào uy vọng vẫn có thể trấn áp bọn họ được, nhưng hiện tại hắn không biết đã lưu lạc tới nơi nào, lòng người tự nhiên cũng tán loạn. Bắc Tân Cương quanh năm chiến trận, trong nội bộ quân doanh chia thành phe chủ hòa và phe chủ chiến, ai cũng muốn sống an nhàn, không phân tranh, nhưng hết lần này tới lần khác người phải chịu nỗi đau phân ly và mất đi người thân vẫn là người Bắc Tân Cương chúng ta. Rõ ràng, có thể vất vả giải quyết được người Hung Nô một lần rồi suốt đời an nhàn, nhưng vị hoàng đế trong kinh thành kia luôn rút lui vào giây phút quyết định.”

“Ngươi biết tại sao không? Đó là bởi vì bộ Hộ eo hẹp, không có ngân lượng cung cấp.”

“Ha ha ha ha, thật sự là buồn cười! Xây dựng cung điện, tổ chức yến hội thì có bạc, đến lúc đánh trận thì lại không có bạc.”

“Ngươi biết không? Một bữa yến hội trong cung lãng phí ngân lượng có thể đủ để nuôi sống một doanh trại trong một tháng. Tại sao? Tại sao luôn là chúng ta? Những việc rõ ràng có thể giải quyết được bằng ngân lượng lại bắt chúng ta đi liều mạng suốt nhiều đời. Trong khi người dân kinh thành được hưởng thụ hơi ấm bếp lửa, còn oán trách mùa đông không có rau củ, người Bắc Cương chúng ta lại chỉ có thể gặp bánh bao cứng như đá, cuối cùng cùng lại bị nói là bố thí, làm sao có thể cho chúng ta an tâm được?”

Lời nói của nàng ấy vô cùng bình tĩnh, ta lại nghe được sự mệt mỏi và bia ai bên trong.

Nhớ lại khung cảnh xa hoa ở kinh thành và tất cả những gì ta đã chứng kiến ở đây, ta không thể nói nên lời, chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng ta: “Hành vi của bọn họ và Bệ hạ có gì khác nhau? Nói cho cùng, người chịu đựng tất cả vẫn là bách tính ở tầng dưới cùng. Hôm nay ngươi có thể đứng trước mặt ta nói những lời này, nhưng bọn họ thì không thể, bọn họ chỉ có thể nằm trên mặt đất, dùng đôi mắt mong chờ nhìn ta, cho dù làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”

“Ta không hiểu chuyện triều chính, cũng không muốn hiểu, ta chỉ làm những chuyện có thể nhìn thấy trước mắt. Vương Dương Thái, mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Ta gọi Hổ Phách vào, đỡ nàng ấy rời đi, cầm bút đứng im lặng hồi lâu trong khố phòng, một giọt mực rơi xuống sổ sách, đen kịt giống như màn đêm.

Thành Hoắc Dương rất nhanh đã không thể giữ được nữa.

Máu trên cổng thành ướt rồi lại khô, khô lại ướt, lúc đầu có người dọn dẹp một chút, nhưng bây giờ không còn ai để ý tới nữa, những ai còn có thể bò được toàn bộ đều lên thành, thi thể chất chồng thành đống từ mái nhà lên tường thành, có quân Hung Nô, nhưng hầu hết vẫn là bách tính trong thành.

Những thanh kiếm nứt gãy giống như những bông hoa nát mọc trên cổng thành, ánh lửa phản chiếu từ cổng thành phía xa, tiếng hô hoán chói tai.

Bên trong y quán, Hổ Phách căng thẳng nắm lấy tay áo ta, hạ giọng lo lắng hét lên: “Tiểu thư! Đi thôi, hiện tại chúng ta làm tới mức này cũng đã cố gắng hết sức rồi, đi thôi!”

Khi ta quay đầu lại, những người bị thương được quấn băng trong y quán đều mở to đôi mắt nhìn ta, trong đó có nhiều hài tử đến giúp đỡ vì y quán thực sự thiếu người.

Giọng nói của Hổ Phách không lớn nhưng giờ phút này quá yên tĩnh, mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.

“Vương phi tỷ tỷ... thành bị phá rồi sao?” Một tiểu nam hài trong đám người nằm cạnh mẫu thân run rẩy hỏi..

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chẳng còn gì để phải giấu giếm nữa.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đám người bỗng nhiên phát ra tiếng khóc, đè nặng lên trái tim ta, nặng nề đến mức ta khó có thể nói nên lời.

Những binh sĩ bị thương nằm trên mặt đất trầm mặc một hồi, đột nhiên nhao nhao giãy dụa cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước tới nắm lấy thanh kiếm ở một bên, vết thương mới băng bó kỹ trong nháy mắt nứt toác ra, bắt đầu chảy máu.

Trong đó có một binh sĩ tuổi tác có hơi lớn miễn cưỡng mỉm cười với ta: “Vương phi nương nương, người là vương phi tốt nhất mà ta từng thấy. Chuyện người làm cho chúng ta đã đủ rồi, người nên đi đi.”

“Đúng vậy, người đi đi.”



Ta nhìn những khuôn mặt chất phác bên trong y quán, giờ phút này bọn họ thậm chí còn mỉm cười an ủi ta, trái tim ta chấn động, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc lẫn lộn, gần như rơi nước mắt.

Ta có tài đức gì mà có thể nhận sự cảm kích và ân tình này?

Bọn họ là người Bắc Tân Cương, những con người bị kinh thành chế giễu là những kẻ biên cảnh man rợ, nhưng điều ta nhìn thấy ở bọn họ chính là sức sống tích cực không chút than phiền, quyết tâm hy sinh tất cả cho quê hương.

Người ta nói người dân Bắc Tân Cương lạnh lùng cứng rắn như đá, nhưng lúc này trong mắt ta, những đại quan phú hộ ở kinh thành ngồi trong phòng ốc cao sang, ca hát yến tiệc mới thật sự lạnh lẽo cứng rắn.

Ta tiến lên phía trước mấy bước, giơ tay cầm lấy một thanh kiếm sắc bén trong tay A Bảo, dịu dàng xoa đầu hài tử: “Hài tử ngoan, ngươi vẫn còn nhỏ.”

A Bảo là nhi tử của Hồng y sư trong y quán, năm nay nó chỉ mới mười tuổi, suốt ngày thích đuổi theo ta gọi “Tỷ tỷ.”

“Hổ Phách.”

“Tiểu thư, ta... ở đây.” Hổ Phách dường như đã nhận ra điều gì đó, nước mắt rơi xuống như mưa, giọng nói còn mang theo chút run rẩy.

“Bên trong y quán toàn bộ hài tử dưới mười hai tuổi đều phải rút lui, Hổ Phách dẫn bọn họ đi.”

Ta siết chặt thanh kiếm trong tay.

“Không... tỷ tỷ, đệ không đi, đệ muốn ở cùng phụ mẫu!” A Bảo dường như đã nhận ra điều gì đó, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nói.

Trong y quán lập tức phát ra những tiếng khóc lóc thê lương.

"Nghe lời đi! Các thúc thúc bá bá của ngươi đều vì tòa thành này mà hy sinh. Các ngươi là huyết mạch cuối cùng của thành Hoặc Dương, nếu chết đi thì chẳng còn gì cả, nhất định phải sống sót, hiểu không?” Ta nghiêm nghị nói.

“A Bảo, bình thường ngươi chính là hài tử vương, tỷ tỷ giao cho ngươi nhiệm vụ dẫn theo các đệ đệ muội muội sống sót.”

A Bảo mím môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc.

Phu thê Hồng y sư cũng đi tới, quyến luyến xoa đầu A Bảo: “Hài tử, nam nhi Bắc Tân Cương chúng ta rất kiên cường, phụ mẫu tin tưởng con.”

A Bảo nhào vào lòng Hồng y sư khóc lớn.

Thời gian không chờ đợi ai.

Sau một hồi tạm biệt, ta để Hổ Phách dẫn người rời đi: “Đi bằng cửa sau, chú ý an toàn.”

Trước khi rời đi, ta tháo cây trâm phỉ thuỷ trên đầu cài lên đầu Hổ Phách: “Có lẽ tỷ tỷ không thể nhìn thấy ngươi xuất giá, vốn muốn gả ngươi đi thật nở mày nở mặt, cây trâm này xem như là hạ lễ tỷ tỷ tặng cho ngươi. Hồ Phách, nhất định phải sống sót, ta giao những hài tử này cho ngươi, chỗ đó ngươi đã biết rồi.”

“Tiểu thư…” Hổ Phách cắn môi, nước mắt rơi xuống như mưa.

“Đi thôi, nhanh lên.” Ta lau nước mắt cho nàng ấy, thúc giục.

Hổ Phách mím môi, bất đắc dĩ im lặng, cắn răng dẫn hài tử rời đi.

Người ở đây đều rất khôn ngoan không hỏi bọn họ sẽ đi đâu.

Ta quay đầu lại, nhìn đám người bên trong y quán, cố gắng mỉm cười, nói: “Mọi người, động thủ thôi.”

Vị trí của y quán nằm ngay giữa thành, người dân Bắc Tân Cương đều có trình độ quân sự cao, sau khi bàn bạc với một số binh sĩ có kinh nghiệm, chúng ta đưa ra một kế hoạch đơn giản, nhưng thời gian quá eo hẹp, cũng không làm được chuyện gì.

Ta biết mọi người đã hạ quyết tâm tử chiến, hành động lần này chỉ là để gϊếŧ thêm vài tên lính Hung Nô mà thôi.

Ta cũng biết rõ ràng.

Ta cũng phải chết.

Quân Hung Nô tới rất nhanh, có lẽ bởi vì nơi này chỉ là y quán, không có gì quan trọng, quân đội phái tới cũng không nhiều.

Binh sĩ Tiêu Thiên vốn là trinh sát, bị thương ở cánh tay phải lui về phía sau, xung phong nhận nhiệm vụ đi thám thính, sau khi phát hiện ra có người đến, lập tức ra hiệu.

Đầu tiên là một đợt thuốc gây mê do Hồng y sư đặc biệt chuẩn bị, sau đó mỗi người đều đơn độc xông ra chém gϊếŧ.

Đây là lần đầu tiên ta gϊếŧ người.

Mặc dù đối thủ đã hít phải thuốc choáng, tay chân như nhũn ra, nhưng kiếm đầu tiên ta chém xuống vẫn không chính xác, nhắm vào cổ, cuối cùng lại rơi xuống vai.

Có lẽ bị đau đớn kí©h thí©ɧ khiến người kia tỉnh táo, ta nhìn thấy đôi mắt xanh của người Hung Nô vốn rất khác với đôi mắt của người Trung Nguyên bỗng nhiên sáng lên, đầy hung tợn, hắn ta giơ đao lên chém về phía ta.

Chính A Nhạc đã giúp tôi, dùng đao cắt cổ tên Hùng Nô kia, máu bắn tung tóe trên mặt ta.

A Nhạc không nói gì, lại quay đi đối phó với một tên khác.

Hóa ra máu của người Hung Nô cũng nóng.

Ta nhìn người ngã xuống, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Giữa lúc giao tranh, xung quanh vang lên những tiếng gào thét, không kịp cho người ta sững sờ, ta nghiến răng nghiến lợi, tê dại vung đao, hoàn toàn không cảm giác trên người mình đã nhận bao nhiêu vết thương.

Chỉ là dù sao ta cũng là nữ nhân, ở nhà được nuông chiều nhiều năm, người dần dần yếu đi, mắt thấy một tên Hung Nô mắt đỏ vung đao chém xuống người ta, nhưng toàn thân không còn sức lực né tránh.

Biết mình sắp chết là cảm giác như thế nào.

Câu trả lời là không có cảm giác, trong nháy mắt đó đầu óc ta trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh đao đang bổ xuống.

Đột nhiên một mũi tên từ phía sau bắn tới, trúng ngay giữa tim tên Hung Nô.

Khoảnh khắc tiếp theo ta nhìn thấy người cùng hung cực ác đó chậm rãi đổ ập xuống trước mặt ta.

Nhìn qua vai hắn ta, ta trông thấy một bộ áo giáp màu trắng bạc chói lóa dưới ánh mặt trời, ngước mắt nhìn lên chính là Nhϊếp Hàn Sơn vẫn đang trong tư thế kéo dây cung.

Khoảnh khắc đó, hắn đứng trong ánh sáng, giống như một vị thần.