Chương 7

Vị khách này đối với ta cũng không xa lạ gì, ông ta là thân tín của Thái hậu trong cung, Tổng quản Hà.

Rất nhiều lần ta vào cung gặp Thái hậu nương nương, đều là ông ta tiếp đón ta.

“Hồi kinh? Vào lúc này sao.” Ta ngồi vào ghế trên, lông mày hơi nhíu lại, giơ một tay lên ra hiệu cho Hổ Phách dâng trà cho tổng quản Hà.

“Công chúa công chúa, lão nô này tới đây để đưa người về kinh theo lệnh của Thái hậu.”

"Quay lại Bắc Kinh? Vào lúc này?!" Tôi ngồi ở ghế trước, hơi cau mày, giơ tay ra hiệu cho Hổ Phách bưng trà cho giám thị Hạ.

ở Bắc Tân Cương không sản xuất trà, ta cũng không thích uống trà, cũng không có hứng thú với trà lắm, khi đến đây ta chỉ mang theo một ít, đã sớm dùng để đãi khách hết, hiện tại trong phủ cũng chỉ có trà mua từ bên ngoài, chất lượng cũng không tốt lắm.

Tổng quản Hà là hồng nhân bên cạnh Thái hậu nương nương, đã quen uống trà ngon, lúc này chỉ chạm môi một chút rồi đặt xuống.

Cũng là trong dự liệu, ta cũng không thèm để ý, chỉ chờ tổng quản Hà lên tiếng.

“Đúng vậy, chuyện của vương gia khiến cho người ta đau lòng, trước mắt biên cương phía này không được yên ổn, Thái hậu nương nương trong cung rất lo lắng cho an nguy của người, người ở lại vùng biên cương này cũng sẽ không làm được việc gì, lúc này tuyết còn chưa rơi nhiều, có thể lên đường.”

“Hạ tổng quản nói sai rồi, mặc dù hiện tại không có tin tức gì của vương gia, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, lúc này lòng người thành Hoắc Dương đang hoang mang, người Hung Nô ở phía bắc đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể xuôi nam, ta là Vương phi của Trấn Bắc vương, nếu cũng tự tiện trốn về kinh thành, thì dân chúng toàn thành phải làm sao?” Ta lắc đầu từ chối.

“Vương phi nương nương, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính ! Người vẫn nên suy nghĩ cho phụ mẫu trong kinh thành.”

“Hà tổng quản có được tin tức riêng gì sao?” Tôi cau mày, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm ông ấy.

Đúng là trong những ngày này gió trong thành không tốt, mơ hồ có dấu hiệu sắp nổi phong ba.

“Cái này…” Ông ta ngập ngừng.

Ta tức giận nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình thản: “Đã đến lúc này rồi, Hà tổng quản còn muốn giấu ta sao?”

Ông ta thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có tin tức đáng tin cậy truyền tới, Hoàn Nhan đang chỉnh đốn đại quân Hung Nô, dự định năm ngày nữa sẽ tiến về phía nam, vỉ để đảm bảo dân chúng trong thành không náo loạn, chuyện này là tuyệt mật. Vương phi nương nương, tốt hơn hết là người nên đi cùng lão nô đi.”

Ta hoảng hốt, tim đập như trống, tách trà trên tay có chút không thể cầm vững, ta cắn mạnh đầu lưỡi, lúc này mới bình tĩnh lại, lo lắng hỏi: "”Việc này là thật sao?”

“Là thật, nếu không thì lão nô cần gì phải phong trần mệt mỏi tới đây?” Hà tổng quản lộ ra vẻ khó xử.

Ta cụp mắt xuống, nói: “Hà tổng quản vất vả rồi.”

“Vậy Vương phi kia nương nương không nên chần chừ nữa, mau thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng lão nô lên đường.” Hà tổng quản nói xong liền đứng dậy.

Ta hít một hơi, giơ tay gọi Hồ Phách: “Hà tổng quản đi đường xa mệt mỏi, sắp xếp xuống dưới nghỉ ngơi. Chuyện này để ta suy nghĩ một lát.”

Có lẽ là nhìn sắc mặt ta không tốt, ông ta cũng không tiếp tục kiên trì nữa, đi theo Hổ Phách đến tiền viện nghỉ ngơi.

Hổ Phách đưa ông ta đi, quay người lại, sắc mặt không thể tin được bước nhanh về, sau khi khép lại cửa phòng, nàng ấy sốt ruột nói: “Tiểu thư, chúng ta đi sao?”

Ta đưa tay đẩy nàng ấy ngồi xuống ghế, trầm mặt bưng chén nước nóng nhấp một ngụm, lắc đầu: “Không.”

"Tại sao? Chẳng bao lâu nữa sẽ xảy ra chiến sự, nói câu không dễ nghe, nếu có chuyện gì xảy ra, đám người dã man đó sẽ không quan tâm người có phải là vương phi hay không. Bị bắt thậm chí còn khổ sở hơn so với cái chết.” Hổ Phách lo lắng.

“Ngươi yên tâm, chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, cho dù Nhϊếp Hàn Sơn không còn, chúng ta vẫn phải tin tưởng Trấn Bắc quân. Huống chi, chuyện này thật sự là rất kỳ quái, ngươi nói Hà tổng quản tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, cả ngày sống an nhàn sung sướиɠ trong cung,cho dù có cần phái người đến đây cũng không nên là ông ấy mới đúng? Mà Thái hậu nương nương chưa chắc đã thực sự quan tâm đến ta như vậy, có đúng không? Nếu Nhϊếp Hàn Sơn thật sự đã mất mạng, dựa theo tính tình của lão nhân gia, sợ là hận không thể để ta chôn cùng hắn mới đúng, sao có thể tốt bụng đưa ta trở về như vậy?” Ta mỉm cười, ánh mắt tối sầm lại.

Hổ Phách hít một hơi: “Vậy ông ta tới đây làm gì?”

“Ta không biết. Dù sao cứ giữ người ở lại đây trước đã.”

“Giữ lại bằng cách nào?”

“Hà tổng quan tuổi cao sức yếu. Bắc Tân Cương khí hậu khắc nghiệt, thân thể sẽ không được khỏe.” Ta liếc nhìn Hổ Phách.

Mặc dù làm như vậy thật có chút hèn hạ, trong lòng ta có chút bất an nên nhất định phải làm chút gì đó.

Hổ Phách đương nhiên hiểu ta đang nói gì, trịnh trọng gật đầu.

“Tiểu thư, vậy người cho rằng lời Hà tổng quản nói quân Hung Nô tiến về phía nam là sự thật sao?”

“Là thất, ngươi không phát hiện ra những ngày gần đây các vị phu nhân đến phủ đệ chúng ta càng ngày càng thường xuyên sao? Dù thế nào đi nữa, chuẩn bị trước không bao giờ là thừa.” Ta thấp giọng trầm ngâm, thanh chủy thủ trong ngực cọ vào da đau nhức.

Ngày hôm sau, Hà tổng quản bởi vì chén canh Hổ Phách đưa qua mà đổ bệnh nằm trên giường, chuyện hồi kinh bị hoãn lại, mà những người ông ta mang theo, ta cũng ra lệnh cho những người Nhϊếp Hàn Sơn để lại cho ta đưa đi nhốt lại toàn bộ.

Có lẽ là do lúc trước ta ngụy trang quá tốt nên mới không có ai nghi ngờ rằng ta sẽ làm chuyện như vậy nhưng thực ra ta sẽ làm.

Ta không cao cao tại thượng như vậy, vì loại bỏ sự bất an trong lòng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.

Hung Nô tiến về phía nam công thành không phải năm ngày sau như Hà tổng quản nói mà là hai ngày sau.

Khi đó, toàn bộ đại quân Trấn Bắc đều bị tin tức giả đánh lừa, chỉ để lại một số ít quân đội thủ thành.

Vương phó tướng thủ thành đã phản ứng kịp thời, lúc này ngăn chặn được đại quân Hung Nô tiến vào thành, nhưng cũng phải trả giá vô cùng nặng nề, con đường phía Bắc thành biến thành biển lửa, y sư trong y quán trắng đêm không ngủ chữa trị người bị thương, tiếng kêu khóc thảm thiết khắp nơi.

Ta không được huấn luyện quân tình nhưng may mắn thuở thiếu thời có học qua chút y thuật, liền xắn tay áo đến y quán cứu giúp những người bị thương.

Giờ phút này bách tính trong thành chỉ cần có thể đi lại được đều gia nhập đội ngũ thủ thành, nhưng người bị thương quá nhiều, cuối cùng vẫn không đủ y sự, ta bận rộn ba ngày liên tục, gần như không được nghỉ ngơi, mệt mỏi đến đầu váng mắt hoa, lại được một đôi tay đỡ lấy, dìu ngồi xuống.

Một chén nước nóng được đưa tới.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, Vương phu nhân mặc một bộ áo giáp màu đỏ nhìn ta đầy ẩn ý: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bỏ chạy.”

Ta khó khăn kéo khóe miệng, nhìn xung quanh những người bị thương vẫn đang được đưa tới liên tục không ngừng, chua chát cười một tiếng:: “Ta có thể đi đâu?”

“Không phải Hạ tổng quản kia tới đón ngươi sao?”

“A, bây giờ ông ta vẫn còn nằm trên giường. Có lẽ một hai tháng nữa sẽ không dậy được.”

Ta mỉa mai nói, chuyện này bây giờ đã không còn là bí mật trong thành nữa.

Có lẽ chính vì sự việc này mà ta có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt bách tính trong thành nhìn ta đã khác đi, càng thêm kính trọng.

Sự kính trọng trước đó là vì ta là vương phi của Nhϊếp Hàn Sơn, còn bây giờ là bởi vì con người ta.

Có lẽ bọn họ cũng không ngờ rằng khi chiến sự sắp nổ ra, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ ở kinh thành như ta vậy mà không những không bỏ chạy mà còn vào y quán kề vai chiến đấu chiến đấu cùng bọn họ.

Vương phu nhân nghe xong lời này, phá lên cười: “Như Vy, ngươi thật sự là một người tuyệt vời. Người bằng hữu như ngươi, ta nhất định phải kết giao, ta đã nói rồi, mắt nhìn người của Hàn Sơn quả nhiên không sai.”

Ta khẽ cau mày, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm.

Chiến sự phía trước căng thẳng, Vương phu nhân vừa nghe truyền báo đã lập tức chạy đi, bà ấy là nữ nhi của tướng quân, từ nhỏ đã luyện võ, chống đỡ với kẻ địch bên ngoài có hiệu quả hơn ta rất nhiều.

Hổ Phách lặng lẽ đi đến bên cạnh ta, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tiểu thư, phải làm sao đây? Thuốc không đủ, nhiều nhất chỉ có thể chữa trị thêm ba ngày nữa. Khi nào Trấn Bắc quân mới có thể trở về?”

Ta cảm thấy choáng váng, cố gắng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo trở lại: “Được rồi, đừng lộ ra ngoài, lát nữa ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Vâng.”

Ba ngày sau, Trấn Bắc quân vẫn không trở về, thuốc trị thương trong thành đã gần cạn kiệt, nhìn những người bị thương nằm trên mặt đắt trong y quán chỉ có thể rêи ɾỉ chờ chết, ta nghiến răng nghiến lợi.

“Hổ Phách, gọi người đi theo ta.”

“Tiểu thư, đi đâu vậy?”

“Đi tìm thuốc?” Ta lấy thanh chủy thủ từ trong ngực ra, lưỡi dao phản chiếu ánh nắng, hiện lên hàn quang.

Vừa nghe tin ta đi tìm thuốc, mọi người trong y quản có thể đi lại được, ngoại trừ y sư và y nữ không thể rời đi, đều đi theo tôi.

Sau khi đi qua đường Vinh Thọ, ta đưa người đến Hà phủ.

Cánh cổng đen nhánh đóng chặt, tấm biển “Hà phủ” viết bằng chữ đó treo trước phủ.

Ta nheo mắt, ra hiệu cho người tới gõ cửa.

Hà phủ là một phú gia buôn bán lông thú lớn trong thành, không ít tử đệ đều làm việc trong Trấn Bắc quân, tuy nhiên rất ít người biết rằng Hà phủ cũng ngấm ngầm hợp tác với Thiện Bắc Đường để buôn bán dược liệu.

Sở dĩ ta biết được chuyện này là vì một mặt trước khi đến đây ta đã lợi dụng mối quan hệ của mình ở kinh thành tìm hiểu các thế lực ở biên cương, mặt khác, khoảng thời gian này tiểu thư Hà phủ vì lấy lòng ta cũng thường xuyên cùng các vị nhân khác tới thăm ta, lúc nói chuyện phiếm vô ý nói lỡ lời.

Mặc dù những ngày này Hà phủ đã đóng góp rất nhiều tiền bạc và công sức nhưng ta biết rằng những gì bọn họ đưa ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không chịu, ta cũng chỉ có thể dùng đến một số thủ đoạn mờ ám.

Gõ cửa không bao lâu, người gác cổng đã ló đầu ra, thấy khí thế của ta cũng giật mình kinh hãi, nhất là khi nhìn thấy cả người ta đầy máu, bẩn thỉu không chịu nổi, hắn ta càng trợn to hai mắt.

“Gọi Hà lão gia ra gặp bổn vương phi.” Ta không để ý đến hắn ta, trực tiếp lên tiếng.

Bởi vì mấy ngày này nói quá nhiều, giọng nói của ta có hơi khàn khàn, phải cố gắng nói to người khác mới có thể nghe thấy.

Người gác cổng không dám thất lễ, bò dưới đất chạy vào.

Ta phất tay, để người trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Một lát sau, Hà lão gia quần áo xộc xệch từ trong phủ chạy vội ra, theo sau là phu nhân, tiểu thϊếp và các nữ nhi của hắn ta.

“Không biết Vương phi giá lâm, không có đón tiếp từ xa, không biết Vương phi sao lại gióng trống khua chiêng mang người tới đây làm gì vậy?”

“Không phải chuyện gì to tát, nhưng lại rất quan trọng, thương binh trong thành đang rất cần dược liệu, hy vọng Hà lão gia hãy làm gương cho các đại gia tộc trong thành, hỗ trợ một chút.” Người bị thương còn đang đợi, ta không có thời gian nói nhảm với hắn ta, chỉ hy vọng hắn ta ngoan ngoãn phối hợp.

“Việc này…” Hà lão gia lộ ra vẻ khos xwr, quay lại cười khổ: “Vương phi, không phải là lão nô không muốn, mà thật sự là Hà gia chúng ta buôn bán lông thú, không phải tiệm thuốc, có một ít dược liệu cũng đã đưa đi toàn bộ rồi, thực sự chúng ta không thể làm gì được.”

Ta cười lạnh một tiếng, bực bội, phất tay ra hiệu cho người vào lục soát.

Những bách tính dọc theo con đường này nghe ta muốn đi tìm thược, cũng lục tục đi theo, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập bên ngoài phủ.

Sắc mặt Hà lão gia lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói: “Vương phi, người đây là muốn làm gì? Người đang lục soát nhà, tự tiện xông vào nhà dân sao? Hà gia chúng ta vì Bắc Tân Cương này mà đầu rơi máu chảy, hy sinh không biết bao nhiêu người. Vương phi, ngươi đây là muốn quân dân Bắc Tân Cương phải oán thán sao?”

Hắn ta nói xong, người đang chuẩn bị xông vào cửa đã có chút do dự.

Ta khàn khàn cười mấy tiếng: “Xông vào, nếu phải bị trừng phạt, tất cả tội lỗi đều do một mình bổn vương phi gánh chịu.”

Nói xong, ta nhìn nhìn về phía Hà lão gia đang trợn to hai mắt, cười khẩy nói: “Cái mà ngươi gọi là đầu rơi máu chảy là chết mất tử đệ con thứ sao? Những năm qua trong chuyện buôn bán quân bị ngươi kiếm không đủ sao? Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện, ngươi đừng ở đây ăn nói xằng bậy nữa, ta cho ngươi biết, Hà Điền, nếu thành Hoắc Dương bị phá, ta là người đầu tiên bắt ngươi đi khai đao.”

“Nhanh lên! Nếu các ngươi chậm trễ một khắc, sẽ có thêm một người chết!”

Đối mặt với bộ mặt hung dữ của Hà lão gia , ta không nhìn hắn ta nữa, chỉ thúc giục.

Dân chúng không còn do dự nữa, sau nhiều lần lục soát, cuối cùng vẫn là ta cầm đao bức ép, buộc nhi tử độc nhất của Hà lão gia lộ ra chỗ giấu dược liệu.

Một lượng lớn dược liệu được xếp chồng chất ở dưới tầng hầm, trong lúc nhất thời đám người trở nên kích động, đám người càng nhìn một nhà Hà lão gia càng không không vừa mắt, có người có người thân bị thương đỏ mắt hận không thể lập tức nhào tới gặm xương hút tủy.

Ta cản bọn họ lại.

Vì để tránh cho bọn người Hà lão gia xảy ra chuyện, ta ra lệnh cho người nhốt bọn họ lại, mỗi ngày cho mấy bát cháo để bọn họ không đói chết là được.

Có số dược liệu này, hoạt động của y quán cuối cùng đã được duy trì.

Ta cầm bút viết mấy phong thư, sai Hổ Phách đưa đến cho mấy nhà phú gia khác trong thành.

Ta không biết rõ tình hình của bọn họ, nhưng trong lúc tuyệt vọng, những gì có thể thử ta đều sẽ làm

Chỉ mấy ngày sau, một lô dược liệu và lương thực khác lại được chuyển đến.