Chìa khóa đưa đi, chỉ mấy ngày sau Nhϊếp Hàn Sơn đã tự mình gửi lại.
Ta bưng một chén trà ngồi ngay ngắn ở trước bàn, đẩy chìa khóa trên bàn trở lại: “Vương gia đây là có ý gì?”
“Vương phi, chuyện này là bản vương sai rồi, bản vương đã xử trí tất cả người ở phương viên rồi, về sau trong phủ vẫn phải làm phiền vương phi.”
Ta nhấp một ngụm trà không nói một lời, nhưng trong lòng tràn đầy mỉa mai.
Cái ngươi gọi là xử trí là như thế nào, mắng Liễu di nương mấy câu sao? Ha ha.
Nhưng dù sao cũng không phải là bạc của ta.
“Thϊếp thân tài sơ học thiển, sợ không thể đảm đương nổi vương phủ này, cũng sợ sẽ thiếu sót với Liễu di nương, nếu như Lưu di nương bởi vì cung cấp không đủ, tổn thương thân thế, thϊếp thân không thể gánh nổi trách nhiệm, mong rằng vương gia thu hồi mệnh lệnh.”
“Vương phi...” Nhϊếp Hàn Sơn bất đắc dĩ: “Ta đã triệt để dọn dẹp phương viên một phen, tin rằng sau này sẽ không có chuyện như vậy lại làm phiền vương phi nữa.
Ta cười khẽ một tiếng.
Nói lời này lừa gạt ai chứ, xem ta là đồ ngốc sao?
Đó chính là tâm can bảo bối của ngươi, nàng ta muốn sao trên trời ngươi cũng phải hái xuống, nếu thực sự làm phiền ta, ngươi sẽ đứng về phía ta một giây nào sao?
Chỉ là ta đã sớm đoán được Nhϊếp Hàn Sơn sẽ tới đây, ta nhìn về phía quản gia đang đứng ở một bên.
“Trước đó khi thϊếp thân còn chưa vào phủ, nghe nói toàn bộ vương phủ đều do Liễu di nương trông coi, không bằng làm như thế này sẽ tốt cho cả đôi bên, tách Phương Nguyên ra khỏi vương phủ, chia một phần ba tiền bạc trong vương phủ giao cho Liễu di nương tùy ý xử lý. Thϊếp thân không chăm sóc nàng ấy tốt, Triệu ma ma đau lòng chủ tử như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt, vương gia thấy có được không?”
“Không được, chuyện này lọt ra bên ngoài, người khác sẽ chỉ trích nàng như thế nào?”
“Thϊếp thân không quan tâm, hơn nữa những lời bán tán của người ngoài còn ít sao, nếu vương gia thực sự nghĩ cho thϊếp thân thì xin hãy chấp thuận.” Giọng điệu của ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt dời đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Nhϊếp Hàn Sơn im lặng không nói nên lời: “Ta biết, ta có lỗi với nàng.”
“Nếu ngài thật sự cảm thấy có lỗi vậy có đồng ý làm như không?” Ta lạnh lùng hỏi lại: “Nếu lại gặp phải tình huống không đủ bạc, chẳng lẽ còn muốn ta lấy tiền ra trợ cấp sao? Chẳng lẽ Tự gia chúng ta nợ gì Trấn Bắc vương phủ sao? Ta tự cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm của một chính phòng phu nhân rồi.”
Chuyện này vốn đã chẳng vẻ vang gì, nói ra cũng sẽ chỉ chọc cho người ta cười nhạo.
“Bản vương đã răn dạy Liễu di nương rồi, sau này nàng ấy sẽ không xa hoa lãng phí như trước đây nữa. Về phần trợ cấp của vương phi, bản vương sẽ bù đắp lại từng cái cho vương phi.”
“Không cần, chỉ cần vương gia đồng ý với thỉnh cầu của thϊếp thân là được.” Ta kiên quyết không lùi bước.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la gào thét.
Là Liễu di nương.
Bọn nha hoàn cũng sợ làm nàng ta bị thương, không thể ngăn cản quá mức, nên để nàng ta xông vào được.
Vừa bước vào cửa, nàng ta đã khóc lóc thảm thiết rồi ngã nhào xuống, quỳ sụp trên mặt đất.
“Vương gia! Vương phi! Tất cả đều là lỗi của thϊếp, cầu xin vương gia, vương phi nể tình Triệu ma ma đã đi theo hầu hạ thϊếp từ khi còn nhỏ mà bỏ qua cho Triệu ma ma.”
Sắc mặt Nhϊếp Hàn Sơn tái mét.
Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay lên: “Người đâu, mau đỡ Liễu di nương đứng dậy, trời đông giá rét, đừng để cơ thể lạnh cóng sẽ sinh bệnh.”
“Keo nha hoàn đi theo xuống vả miệng ba mươi cái, rốt cuộc là chăm sóc di nương thế nào vậy, sao đi ra ngoài lại không khoác áo choàng? Thế này nếu như sinh bệnh, di nương không thoải mái, vương gia cũng đau lòng.”
Liễu di nương mặc một bộ váy trắng mỏng manh, tóc xoã, thần sắc ốm yếu, mà lúc này ngoài cửa gió bấc thổi mạnh, đứng ngoài hiên một lúc sẽ lạnh cóng tới run rẩy.
Tâm tư của Liễu di nương bị ta nói vài ba câu vạch trần, nàng ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ta đầy oán hận, nhưng rất nhanh đã biến mất, lại quay trở lại dáng vẻ thống khổ, quay người kéo lấy nha hoàn sắp bị lôi đi, vội vàng cầu xin tha mạng: “Đều là thϊếp thân nhất thời nóng vội, lúc chạy tới đây đã quên mất, đều là lỗi của thϊếp thân, cầu xin vương phi bỏ qua cho Tiểu Hoàn.”
Sắc mặt Tiểu Hoàn trắng bệch đến đáng sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
Ta không nói gì, chỉ nhìn về phía Nhϊếp Hàn Sơn.
Trong mắt Nhϊếp Hàn Sơn lộ ra vẻ thất vọng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đỡ Lưu di nương dậy, đưa nàng trở về, đem Tiểu Hoàn xuống.”
Liễu di nương không thể tin được nhìn Nhϊếp Hàn Sơn, run rẩy kêu lên: “Vương gia.”
Nhϊếp Hàn Sơn liếc nàng ta một cái: “Còn không lui xuống.”
Ta phất tay ra hiệu.
Liễu di nương có vẻ sợ hãi, vừa đứng dậy đã bị người dìu đi.
Sau khi đám người rời đi, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ta rót chén nước đưa tới trước mặt Nhϊếp Hàn Sơn: “Vương gia, hiện tại còn kiên trì sao?”
Nhϊếp Hàn Sơn cầm lấy chén, trong mắt tràn đầy cô độc.
Thấy vậy, ta cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Vương gia cũng là người hiểu biết, thϊếp thân tin rằng ngài hiểu tại sao Liễu di nương lại làm như vậy? Tâm tư đố kỵ của nữ nhân là không thể dung hòa được, cho dù ta và Liễu di nương có cố gắng đóng vai hòa bình giả tạo đến thế nào thì cũng không thể thay đổi được bản chất đối lập giữa ta và Lưu di, để cho sau này Liễu di nương không còn nhiều bệnh nữa, vương gia vẫn nên đồng ý đi.”
“Ta xin lỗi.” Nhϊếp Hàn Sơn trầm giọng nói.
Ta nghiêng đầu, không nói gì.
Lời xin lỗi đã nói quá nhiều rồi, nghe thật là buồn nôn.
Sau đó, chi tiêu của phương viên hoàn toàn tách biệt khỏi vương phủ, Nhϊếp Hàn Sơn sai tâm phúc của mình qua đó lo liệu.
Không có đám người tiêu tiền như nước ở phương viên, chi phí trong vương phủ cuối cùng đã trở lại mức bình thường.
Có nha hoàn tới báo cáo.
Không có nguồn chu cấp tứ vương phủ, hiện tại Liễu di nương đã bí mật bắt đầu buôn bán tơ lụa cùng với những người khác, mượn danh tiếng vương phủ, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt.
Ta không để ý, sống yên ổn bình lặng trong viện tử của mình.
Thời gian trôi qua thêm bốn năm nữa.
Trong vòng bốn năm qua, người Hung Nô nhiều lần xâm phạm biên giới, Nhϊếp Hàn Sơn thân là Trấn Bắc đại tướng quân quanh năm đóng quân ở biên giới, mỗi năm chỉ ở kinh thành hai ba tháng.
Ta thành hôn đã sáu năm nhưng không có hài tử nối dõi, bởi vậy ta nhận hết những lời ra tiếng vào trong kinh thành. Về phần Liễu di nương, mặc dù được sủng ái nhưng có lẽ do thể trạng nên rất khó mang thai.
Thái hậu đã nhiều lần triệu ta tiến cung, nhẹ nhàng khuyên bảo ta nên sớm sinh hài từ cho Nhϊếp Hàn Sơn.
Nhϊếp gia cả nhà trung liệt, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn, Thái hậu nương nương là cô mẫu của hắn, tất nhiên là vô cùng đau lòng, cho nên lúc trước mới kiếm cớ để tự mình chỉ hôn.
Nhưng điều bà ấy không ngờ tới chính là ta và hắn lại trở thành như bây giờ.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Thái hậu nương nương càng lo lắng Nhϊếp gia sẽ tuyệt hậu.
“Vi Vi, ngươi còn giận Hàn Sơn sao?” Thái hậu nắm lấy tay ta nhẹ nhàng vỗ về, trong mắt tràn đầy ân cần.
Ta cúi đầu: “Như Vi không dám.”
“Các ngươi đã thành hôn đã sáu năm, đến này vẫn chưa có hài tử nối dõi, phải làm sao mới được đây?”
“Vương gia bận rộn công vụ, có lẽ tạm thời không thể quan tâm đến chuyện này, Như Vi không có phúc, đời này có lẽ không có loại duyên phận này với vương gia.”
“Cái gì mà duyên phận với không duyên phận, từ trước đến nay tình cảm giữa phu thê đều là như vậy. Ta biết những năm qua ngươi đã phải chịu rất nhiều uất ức, ai gia cũng rất đau lòng.” Thái hậu nương nương thở dài: “Hàn Sơn hài tử này, từ nhỏ đã không có phụ mẫu, tuổi còn nhỏ đã vào quân doanh, hắn vốn là một kẻ cứng cỏi, từ trước tới này đều không hiểu được tâm tư nữ tử, ngươi đừng so đo với hắn.”
“Như Vi không dám, chỉ là trong lòng vương gia không có thϊếp thân, có một số việc rốt cuộc vẫn không thể cưỡng cầu được.” Ta ngước mắt lên, trong lời nói đầy ám chỉ.
Ta thực sự không muốn.
Ta luôn cảm thấy hài tử là kết tinh tình cảm giữa phu thê, giữa ta và Nhϊếp Hàn Sơn vốn chẳng có tình cảm gì, vậy cần gì phải giành giật?
Hơn nữa, nếu như có hài tử, sợ là sẽ phải rơi vào tình cảnh phiền phức không thể nào thoát ra được.
Nhưng lời này không thể nói ra, chỉ có thể đổ hết lên đầu Nhϊếp Hàn Sơn.
Thái hậu nương nương chắc chắn cũng biết chuyện giữa ta và hắn nên cũng không nói nhiều.
Điều ta không ngờ tới chính là, một đạo ý chỉ ban xuống, ta bị phái tới biên giới để chăm sóc cuộc sống thường ngày của vương gia.
Lúc thu dọn đồ đạc, Hổ Phách không ngừng thở dài.
Biên giới khắc nghiệt, lại lúc nào cũng có đao kiếm, thực sự không phải là một nơi tốt.
Nhưng ta lại có một chút phấn khích.
Có thể rời khỏi trạch viện vô vị nhàm chán này, ra ngoài du lãm một chuyến cũng là một chuyện tốt, cho dù phải sớm chiều ở chung với Nhϊếp Hàn Sơn một thời gian dường như cũng không có gì là khó khăn.
Ngày khởi hành trời trong gió nhẹ.
Ca ca cưỡi tuấn mã đến tiễn ta.
“Vy Vy, đến đó rồi chuyện gì cũng phải cẩn thận, nhất định không được tùy tiện chạy lung tung, biết không?”
“Muội biết rồi, ca ca, ca và phụ mẫu đã căn dặn nhiều lần, muội đã nhớ rồi.”
Ta bất đắc dĩ ló đầu ra khỏi xe ngựa.
“Sau khi đến đó, ở chung với vương gia cũng đừng khiến vương gia nổi giận, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn vốn đã vất vả, dù thế nào đi nữa, phụ mẫu vẫn hy vọng các ngươi có thể có chút tình cảm.”
“Ca ca, lời này không đúng rồi, muội chọc giận vương gia khi nào chứ? Mấy năm nay không phải chúng ta sống với nhau rất hòa thuận sao?”
Ca ca thở dài, trừng mắt nhìn ta: “Muội thật sự cho rằng người ngoài không nhìn ra ý đồ của muội sao? Muội và vương gia ngoài mặt là phu thê, nhưng thực ra vô cùng xa cách. Vi Vi, ca ca biết trong lòng muội rất oán hận, nhưng rốt cuộc muội vẫn phải ở bên cạnh hắn cả một đời, chẳng lẽ muội thực sự muốn suốt đời lẻ loi hiu quạnh trong gian tiểu viện của muội sao? Nhân cơ hội này muội hãy ở bên vương gia đi, vương gia cũng không phải là người vô tình.”
Ta mím môi, mấy ngày gần đây có rất nhiều người đến khuyên bảo ta, bọn họ dường như cho rằng chỉ cần ta chủ động thì mọi việc sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
Đội với chuyện này, ta từ chối cho ý kiến.
Nhϊếp Hàn Sơn là một nam nhân tốt, hắn không thích tam thê tứ thϊếp giống như những người khác, hắn đã thề một đời một thế một đôi người, sẽ luôn hết lòng thực hiện lời thề đó.
Được hắn yêu thật là hạnh phúc.
Nhưng không được yêu thì chính là bất hạnh, mà trước lúc gả đi ta đã đoán trước vận mệnh của mình, đó không phải là chuyện mà ta có thể thay đổi được.
Để không bị khuyên bảo thêm nữa, ta mỉm cười trả lời “Được”.
Xe ngựa xóc nảy trên đường hơn một tháng, cuối cùng cũng đến được biên giới.
Suốt chặng đường về phía bắc, càng đi càng lạnh.
Khi đến thành Hắc Dương, nơi Nhϊếp Hàn Sơn đóng quân, ta đã khoác lên người thêm một tấm áo choàng da cáo dày, nhưng khi xuống xe, vẫn bị gió lạnh thổi đến không thể mở mắt. .
Nhϊếp Hàn Sơn đã biết trước tin tức, đích thân tới đón ta.
Hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta kéo vào phủ, xung quanh là một đám thuộc hạ đã theo hắn chinh chiến nhiều năm, bọn họ ầm ĩ giống như đang la ó “Tẩu tử.”
Ta cũng không xa lạ gì với bọn họ, khi bọn họ hồi kinh, lần nào cũng là ta tiếp đãi.
Những năm qua, mối quan hệ của ta và Nhϊếp Hàn Sơn không xấu cũng không tốt, thành thật mà nói, chúng ta nên tình là bằng hữu nói chuyện hợp nhau.
Trong phòng đang đốt một chậu than, ấm áp dễ chịu, một đại nương mặc áo xanh bưng một tách trà nóng đến trước mặt ta: “Vương phi.”
Nhϊếp Hàn Sơn nói: “Đây là Vương thẩm, người ở chỗ này, nếu nàng có chuyện gì có thể tới tìm bà ấy.”
“Được rồi, để người sắp xếp đồ đạc ta mang theo một chút đi. Sắp đến ngày tết rồi, tối nay chúng ta ăn một bữa thật đàng hoàng.” Ta mỉm cười nói.
Đây là lần đầu tiên ta đến một nơi xa lạ nhưng ta lại không hề xa cách một chút nào, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu thu dọn việc nhà.
Nhϊếp Hàn Sơn ở cũng ta một lúc sau đó một tin báo quân vụ gọi hắn ra ngoài.
Mãi đến tối mới về.
Ta sai người chuẩn bị nồi hấp.
Nhϊếp Hàn Sơn cùng các huynh đệ kai ăn uống khí thế ngất trời ở tiền viện, ta dẫn theo Hổ Phách vào trong phòng, cho những người hầu hạ lui ra.
“Tiểu thư, thịt dê này ngon quá.”
“Dê núi vùng Bắc Tân Cương vốn là vật cống phẩm, thịt mềm, lại không có mùi hôi, thích thì ăn nhiều một chút.”
Ta bỏ một miếng thịt dê vào miệng, ngon đến nheo mắt.
Đúng lúc này Nhϊếp Hàn Sơn đi vào.
Hổ Phách thấy thế, vội vàng đứng dậy, tương vừng trên miệng còn chưa được lau sạch: “Vương... Vương gia.”
Ta ung dung nhìn hắn : “Nhanh vậy sao?”
“Quân doanh có giờ giới nghiêm, từ nơi này trở về có hơi xa.”
“Vương gia ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?" Ta giơ đũa ra hiệu.
Nhϊếp Hàn Sơn không từ chối, trực tiếp ngồi vào bàn.
Ta phất tay bảo Hổ Phách đổi một cái nồi khác.
Nhϊếp Hàn Sơn giơ đũa lên, chậm rãi ăn: “Nhạc mẫu thế nào rồi? Nghe nói cách đây không lâu nhạc mẫu bị phong hàn phải không?”
“Đã khỏi hẳn rồi, nha hoàn chăm sóc rất cẩn thận. Bây giờ đã có thể đi tản bộ trong hoa viên rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ta gắp miếng củ cải bỏ vào miệng hỏi: “Vương gia sống ở biên giới có tốt không?”
Nhϊếp Hàn Sơn ngẩng đầu liếc nhìn ta: “Lúc này kỳ thực nàng không nên tới đây. Mùa đông ở đây vốn là vô cùng khắc nghiệt, trên thảo nguyên người Hung Nô không đủ lương thực và lông thú cho mùa đông nên thường xuyên đi xuống phía nam quấy rối, biên giới nghèo nàn cũng không có gì vui.”
“Gần đây có phải người Hung Nô quấy phá rất thường xuyên không?”
“Hiện tại cũng không quá nhiều, còn chưa tới thời điểm khắc nghiệt nhất, tháng sau khi hoàn toàn bước vào mùa đông, tuyết lông ngỗng bắt đầu rơi, cũng là lúc bọn họ hành động.”
Nhϊếp Hàn Sơn rũ mắt xuống, nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại có chút lạnh lẽo. Làm đại tướng quân trấn thủ biên cương, gánh nặng trên vai hắn cực kỳ nặng nề.
Ta cũng biết bây giờ mình không nên đến, nhưng...
“Ta không thể kháng lại ý chỉ của thái hậu nương nương, ta đã tính toán cẩn thận, vương gia đã hai năm chưa về hồi kinh đón Tế, thái hậu nương nương cũng rất nhớ ngài, năm nay xem ra ngài cũng không thể quay về, lo kắng ngài ở biên cương ăn ở không tốt nên mới phái ta tới đay.”
Mặc dù ý của Thái hậu nương nương không chỉ có từng đó nhưng bà ấy cũng không trực tiếp nói rõ nên ta cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ.
“Ta đã quen sống ở biên cương, nơi này không thể so với kinh thành, nàng chăm sóc tốt bản thân là được, đừng để bị ngã bệnh.” Nhϊếp Hàn Sơn múc một bát canh thịt dê uống một hơi hết cạn, trên chóp mũi hiện ra một lớp mồ hôi mỏng
“Vâng, thϊếp thân biết rồi, vương gia vất vả.”
Đến lúc bàn ăn được dẹp xuống thì đêm đã khuya.
Hổ Phách chuẩn bị nước trong phòng, ta vào tắm rửa, không bao lâu sau lại nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng huyên náo, âm thanh mơ hồ giống như từ rất xa vọng đến, tiếng la hét cực kỳ đáng sợ.
“Hổ Phách! Hổ Phách! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta đứng dậy từ trong thùng tắm, quay đầu hét ra ngoài cửa sổ.
Không nghe thấy tiếng Hổ Phách đáp lại, nhưng người gọi Vương thẩm kia lại đứng trước cửa phòng tắm.
“Vương phi không cần hoảng sợ, người Hung Nô từ phía bắc lại xuôi về phía nam khıêυ khí©h, vương gia đã tới quân doanh rồi, yên tâm, bọn họ không thể tấn công vào đây được đây.”
Sau khi nghe xong, ta lại ngồi trở lại thùng tắm, trời rét buốt, nước nóng mới chỉ để một lúc, đã cảm thấy ngoài da lạnh lẽo: “Chuyện này có xảy ra thường xuyên không?”
“Cũng không nhiều lắm, mỗi tháng luôn có hai ba lần như vậy, có Trấn Bắc quân ở đây sẽ không sao đâu. Vương phi, có cần thêm nước nóng không?”
“Thêm đi.” Ta giữ lấy mái tóc dài.
Lại thêm nước nóng một lần nữa, sau khi tắm xong, Hổ Phách đưa cho ta một cái khăn bông mềm mại, ta lau khô nước trên người, quấn mình vào tấm áo choàng rồi trực tiếp nằm co ro trên giường.
Trong phòng có đốt than nhưng so với kinh thành, cái lạnh thấu xương ở Bắc Tân Cương còn hơn một bậc.
“Hổ Phách, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Tại sao gọi mãi mà không thấy ngươi?”
Hổ Phách đưa chén nước nóng tới cho ta rồi nói: “Tiểu thư,, ta nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, vội vã chạy đi nghe ngóng tin tức. Tiểu thư đừng sợ, không sao đâu, vương gia đã đi qua đó rồi, trong thành rất an toàn, những tên Hung Nô kia không thể đánh vào được đâu.”
“Ừ.” Ta nhấp một ngụm nước nóng, gật đầu rồi hỏi: “Vậy hắn... có quay trở lại không?”
“Có lẽ không đâu, ta nghe nha hoàn trong phủ nói vào thời điểm này vương gia bình thường đều sẽ ở lại trong quân doanh, chính vì có vương gia ở đó nên người trong thành mới có thể được ngủ yên như vậy.”
“Ừ.” Ta cụp mắt, đưa lại chén nước: “Được rồi, Hổ Phách, cũng muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tiểu thư, đêm nay có cần ta ở lại cùng người không?" Hổ Phách do dự một chút rồi hỏi.
“Không cần đầu.” Ta lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, gian phòng này rất rộng nhưng đồ đạc lại vô cùng đơn giản, có một cái bàn bốn cái ghế, một bàn đọc sách và một giá sách dựa vào tường. Trên giá sách chất đầy nhiều loại thư tịch, bên trong bình sứ thanh hoa cắm mấy thanh bảo kiêm, bên cạnh là một cái tủ quần áo
Trừ những thứ đó ra không còn gì khác, hoàn toàn đối lập với Hoa Thiên đường xa xỉ ở kinh thành.
Chính ở chỗ này Nhϊếp Hàn Sơn đã sống suốt mười năm.
Mười năm uống băng, không làm nguội đi nhiệt huyết.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Trước sự kiên trì của ta, Hổ Phách cuối cùng cũng đi ra ngoài, trước khi rời đi còn vội vàng dặn lại một câu: “Tiểu thư, ta ở ngay ngoài cửa, tiểu thư có cần gì thì cứ gọi ta.”
“Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nàng ấy đi rồi, ta xỏ đôi giày bông dày, quấn mình trong tấm áo choàng, xuống khỏi giường, đi đến trước kệ sách.
Ta trời sinh rất thích đọc sách, lúc còn ở nhà cũng như vậy. Bây giờ nhìn thấy kệ chất đầy sách như vậy, tự nhiên có chút vui mừng.
Nhϊếp Hàn Sơn đồng ý cho ta sống ở đây, sẽ không để ý đến chuyện ta đọc sách.
Hầu hết sách trên kệ đều là thư tịch binh pháp mưu lược, một số ít là về nông nghiệp thủy lợi, ngoài ra còn có một số thi tập, du ký, cố sự, cầm phổ... Có rất nhiều loại sách.
Ta tùy ý lấy ra một cuốn, mở ra xem.
Bên trong thư tịch rơi ra một bông hoa khô nhỏ, ta nhặt lên, bông hoa oải hương màu tím nhạt nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của ta, mỏng man, đáng yêu.
Ta cười một tiếng, đặt bông hoa nhỏ lại chỗ cũ.
Sau đó mở ra ta lại phát hiện đây là một thư tịch nói về kế hoạch bày binh bố trận, nội dung vốn là cực kỳ khó hiểu nhưng tác giả rất có ý tứ đã kết nối rất nhiều câu chuyện xưa, đọc không hề nhàm chán chút nào.
Bên cạnh còn có rất nhiều lời chú thích của Nhϊếp Hàn Sơn, so với vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng của hắn thì tính cách hắn thể hiện trong sách rõ ràng đáng yêu hoạt bát hơn rất nhiều.
Có thể nhìn ra được, đây là hắn viết thuở thiếu thời, nét chữ còn có chút non nớt.
Ở cuối cuốn sách, ta chú ý tớ một dòng chữ nhỏ với nét chữ rắn rỏi...
“Ta nguyện dành cả cuộc đời mình để bảo vệ Đại Hạ quốc thái dân an, để bách tính an cư lạc nghiệp, cả đời không thay đổi.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ này, nét chữ ăn sâu vào gỗ ba phân, có thể thấy được tâm trạng của người viết lúc đó.
Nhϊếp gia từ đời này qua đời khác đều là trung lương, đem xương máu dựng nên thịnh thế an ổn này, Nhϊếp Hàn Sơn là người thừa kế cuối cùng của Nhϊếp gia, hắn không phụ uy danh của tổ tông.
Đại Hạ hiện tại có thể yên ổn như vậy, một nửa là đến từ hắn chiến đấu cùng trấn thủ.
Hắn là sát thần đi đến đâu máu tươi đổ tới đó trong mắt người Hung Nô, cũng là Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách của Đại Hạ.
Thiếu nữ động xuân tâm, sao có thể không ái mộ anh hùng?
Trước ngày thành hôn, nghe được rất nhiều huyền thoại về hắn, ta không thể không thừa nhận, ta cũng bị thu hút giống như những người khác.
Đáng tiếc hắn rất tốt nhưng lại không phải là nhân duyên của ta.
Thậm chí một câu hoà ly ta cũng không thể nói ra được
Lúc trước bệ hạ bác bỏ lời thỉnh cầu của phụ thân, chỉ nói một câu: “Hàn Sơn cô nhi quả mẫu. Nhϊếp gia bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, ái khanh còn nhớ ơn cứu mạng năm đó của Nhϊếp lão tướng quân không?”
Phụ thân yên lặng, không thể nói thêm gì nữa.
Sau này ta mới biết, lúc tuổi còn trẻ, phụ thân đã từng phụng mệnh tới biên cương, bất ngờ bị quân Hung Nô bao vây, chính Nhϊếp lão tướng quân đã dẫn quân tới chiến đấu, cứu được phụ thân trở về, nhưng Nhϊếp lão tướng quân cũng vì vậy mà phải chịu mấy đao, tổn thương thân thểm sau nàu qua đời có lẽ cùng vì nguyên nhân này.
Mà bây giờ ta đang trả nợ, nghĩ đến sự kỳ vọng của Thái hậu nương nương, ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Ta đứng bên cửa sổ, đêm nay không một gợn mây, mặt trăng trên bầu trời vẫn sáng.
Ở Bắc Tân Cương tưởng chừng cũng giống như kinh thành nhưng quả thực có hơi khác một chút.
Một đêm không ngủ.