Chương 2

Cuộc sống trong vương phủ bận rộn hơn gấp mấy lần so với lúc còn làm cô nương ở nhà.

Là đương gia chủ mẫu quản lý hậu viện trong phủ, đầu tiên ta phải xem xét tiền bạc tài sản trong vương phủ.

Nhϊếp Hàn Sơn gia nhập quân đội từ năm mười hai tuổi, chinh chiến bên ngoài mười ba năm, được bệ hạ vô cùng sủng ái, nhận được vô số tài sản vàng bạc, cùng nhiều ruộng đất trang viên, nhưng phần lớn đều không được giữ lại, toàn bộ đều được dùng để trợ cấp cho các tướng sĩ tử trận.

Hơn nữa trong phương viên còn có một người yếu đuối tiêu tiền như nước, khi ta kiểm kê xong sổ sách trong vương phủ, nhìn sổ sách mỗi tháng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng chi tiêu, ta rơi vào trầm tư

Nhà này người nào thích quản thì quản.

Nhất là người ở phương viên kia chi tiêu càng là quá đáng đến khoa trương.

Mỗi tháng chi tiêu cho dược thiện bồi bổ đã cao tới hơn năm trăm lượng, chi tiêu một năm của một gia đình trung lưu bình thường cũng chỉ khoảng mười lượng bạc, mà trong phương viện nha hoàn ma ma phụ trách chăm sóc nàng ta đã cao tới hai mươi người, trong đó còn chưa nói tới phòng bếp riêng chỉ chuyên phục vụ nàng ta, còn có các loại hương liệu cùng quần áo đồ trang sức, ta cũng không phải chưa từng tới nhà đại quan huân quý, xa xỉ, thật sự là xa xỉ.

Cũng nhờ toàn bộ hậu viện Trấn Bắc vương phủ chỉ có một mình nàng ta như vậy, Nhϊếp Hàn Sơn cũng không thích xa xỉ, mới có thể duy trì tới bây giờ.

Hổ Phách là nha hoàn đi theo ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng biết làm văn viết chữ, khi nhìn thấy đống giấy tờ này cũng phải há hốc miệng, kinh ngạc thốt lên: “Nàng ta rốt cuộc là người quý giá như thế nào, một tháng lại có thể dùng nhiều tiền như vậy?”

Trương quản gia đứng trước mặt ta có vẻ rất lúng túng, nhìn ta đầy mong đợi.

Ta xoa xoa thái dương đau nhức.

Vừa rồi ta nghe quản gia kể lại, nói gần nói xa, quản gia không phải không có ý kiến đối với việc Liễu di nương xa xỉ vô độ, chỉ là lo ngại vương gia nhà mình, không dám nói nhiều mà thôi.

“Vương phi, sắp đến ngày lễ Trùng Dương rồi, cũng nên chuẩn bị lễ vật tặng cho các phủ.”

“Nhưng năm trước chuẩn bị lễ vật như thế nào, năm nay cứ chiếu theo đó mà chuẩn bị đi.” Ta xem qua sổ sách những năm qua quản gia chuẩn bị, quản lý rất rõ ràng, cũng không nghĩ phải bỏ nhiều công sức trong việc này, thuận miệng nói.

Nhưng không ngờ quản gia lộ ra vẻ khó xử.

“Sao hả?” Ta bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.

“Phu nhân, trong phủ không có tiền.”

“Sao lại không có tiền? Ta xem sổ sách trong khố phòng không phải còn ba nghìn lượng bạc sao?”

“Tiền thu nhập từ cửa hàng và trang trại phải mấy tháng nữa mới được giao tới, ba nghìn lượng bạc này phải dự phòng cho chi phí trong phủ trong hai tháng này, nhất là bên chỗ phương viên còn chưa chắc đã đủ.

“Vậy số tiền chi tiêu tháng này đi đâu rồi?” Hổ Phách không nhịn được hỏi.

“Chuẩn bị cho lễ hỏi và lễ đại hôn đã chi tiêu không ít.”

Người quản gia nói một cách mơ hồ nhưng lại khiến ta nghe xong cũng phải bật cười.

“Thế nào? Quản gia là cảm thấy dùng quá nhiều bạc sao?”

“Không dám, lão nô không dám, chỉ là trong phủ thật sự không có tiền.” Quản gia thở dài, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Ta nhíu chặt lông mày, nhưng cũng không muốn trách quản gia, trong phủ không có tiền, những gì ông ta nói đều là sự thật.

Chuyện này cũng không phải là không thể giải quyết, chỉ cần ta lấy tiền ra là được.

Từ khi ta được sinh ra, mẫu thân đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho ta, vốn đã hào phóng rồi, sau này vì thấy ta sắp gả vào vương phủ, bà ấy lại đặc biệt chuẩn bị thêm mấy phần, có thể nói là dường như chuẩn bị cho ta chi tiêu cả đời.

Nhưng muốn để ta đưa của hồi môn cho Liễu di nương, chuyện này lại có chút không có đạo lý.

Hơn nữa ta cũng không thể làm được, nhưng chuyện này là chuyện quan trọng đầu tiên ta giải quyết sau khi gả vào vương phủ, cho nên ta cũng không thể mặc kệ được.

Ta nghĩ nghĩ rồi gọi Hổ Phách vào phân phó một câu: “Đi lấy danh sách lễ vật trong lễ hỏi ra đây cho ta.”

Hổ Phách nghe vậy thấp giọng đáp lại, xoay người đi vào phòng.

Ta cầm lấy danh sách lễ vật đính hôn, xem xét kỹ lưỡng.

Được, đây đều là đồ của vương phủ xuất ra, vậy cứ dùng cho vương phủ đi, nếu dùng hết, ta cũng mặc kệ.

Đối mặt với những lời hỏi han của quản gia, ta không trả lời, tuỳ ý đuổi người ra ngoài.

Ngày hôm sau, ta sai Hổ Phách đưa ra một khoản tiền, khố phòng của vương phủ lại dồi dào.

Thời gian hai năm cứ trôi qua như vậy.

Ta cũng dần dần quen với cuộc sống bình đạm trong vương phủ.

Có lẽ là muốn giữ lời hứa với Liễu di nương, từ ngày cưới đến nay Nhϊếp Hàn Sơn chưa từng nghỉ ngơi trong phòng ta một ngày nào, chỉ thỉnh thoảng qua đây ăn cơm nói chuyện với ta

Hắn là người kiến thức uyên bác, ta cũng là người hiểu biết, nếu gạt bỏ mối quan hệ phu thê khó xử này, thậm chí có thể trở thành tri kỷ, thường có thể trò chuyện rất hào hứng.

Nhưng cho dù trò chuyện có vui vẻ đến đâu thì khi sắc trời gần tối, ta vẫn sẽ khéo léo giục hắn rời đi, mỗi lần như vậy, thần sắc hắn đều lộ ra chút quái dị không nói ra được.

Ta không thèm để ý chút nào, vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn, mà hắn đương nhiên sẽ không ở lại nữa.

Hổ Phách nhìn cảnh này, không chỉ một lần thở dài khuyên ta: “Tiểu thư, sao người lại làm như vậy? Ta thấy vương gia không chỉ một lần định ngủ lại Hành Vu viện của chúng ta. Chẳng lẽ... người thực sự chuẩn bị sống cô đơn cả đời sao? Người không nghe người ngoài nói người như thế nào sao?”

Lúc nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói thậm chỉ còn mang theo nghẹn ngào.

Ta không nói nên lời, quay đầu nhìn nhìn về phía ánh hoàng hôn nơi chân trời, bóng lưng Nhϊếp Hàn Sơn rời đi kiên quyết như vậy.

Những lời bàn tán của người ngoài, ta tất nhiên là biết.

Mỗi lần có ngày lễ tụ họp hay là mở tiệc chiêu đãi, ta đều có thể nhận được rất nhiều ánh mắt cười nhạo coi thường.

Lúc trước là nữ nhi của thái phó nổi danh khắp kinh thành, bây giờ lại trở thành đồ trang trí và quản gia mà Trấn Bắc vương bị ép phải cưới về..

Nữ tử không rộng lượng như nam nhân, thế đạo cũng không khoan dung với phụ nữ tư.

Cho dù ta là nhi nữ của thái phó, cũng không thể thoát khỏi tam cương ngũ thường.

Chỉ là ta vẫn không muốn người không yêu mình.

“Tiểu thư!”

“Hổ Phách.” Ta mở miệng gọi nàng ấy, quay lại nâng khuôn mặt nàng ấy lên, cẩn thận lau nước mắt trên mặt: “Ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, nhưng kể từ ngày đại hôn, giây phút hắn bỏ lại một mình ta trước mặt mọi người, ta đã không còn kỳ vọng trông mong gì đối với hắn nữa. Con người dù sao cũng phải sống vì mình, người ngoài muốn nói thế nào thì cứ để bọn họ nói đi. Cho dù không có hắn, ngươi xem chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt đây sao?”

“Nhưng mà...”

“Ta rất tốt, xứng đáng được người khác trân trọng, yêu thương, không phải giãy dụa để thỉnh thoảng có được sự thương hại của nam nhân, ta khinh.”

Hổ Phách nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của ta, mím môi không nói nên lời, một lúc sau mượn cớ chuẩn bị cơm canh mà chuồn đi mất.

Ta nhìn theo lưng nàng ấy mà thở dài, nghĩ thầm hay là nuôi một con chó, tìm việc gì đó cho nàng ấy làm để nàng ấy không phải suy nghĩ đủ thứ chuyện.

Mấy ngày sau, bên trang viên đưa tới vài chú chó con mập mạp, còn có vài chú mèo con đã cai sữa.

Ta chọn một chú mèo con cả người màu cam, bốn chân trắng như tuyết, giao số chó con đó cho Hổ Phách chọn.

Hổ Phách ôm một chú chó con màu trắng, mỉm cười vô cùng rạng rỡ.

Ta đang hỏi nàng ấy gọi nó là gì.

Nàng ấy cười híp mắt, nói: “Tiểu thư, gọi là Vượng Tài có được không? Mặc dù cái tên này hơi tục một chút nhưng khi còn bé, ta từng nghĩ nếu có một con chó nhất định sẽ gọi nó là Vượng Tài.”

Ta cười cười, nhìn thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, đương nhiên ta sẽ đồng ý: “Được, vậy con mèo mập mạp này gọi là Viên Viên. Từ giờ trở đi, hai con vật này đều giao cho ngươi.”

“Được.”

Sau khi nuôi chó mèo, Hổ Phách có nhiều việc phải làm hơn, rõ ràng là không cằn nhằn như trước nữa.

Lễ vật đám hỏi dù có nhiều cũng không chịu nổi đòi hỏi vô độ của bên phương viên, nhất là khi biết là ta “trợ cấp”, bọn họ càng tìm đủ loại kế sách.

Ta đã từng đề cập mấy câu với Nhϊếp Hàn Sơn, nhưng hắn không quan tâm, vậy ta cũng không lãng phí thêm nửa điểm tâm tư nào nữa, cho thì cứ cho đi, dù sao cũng không phải bạc của ta.

Khi quản gia lại đến phàn nàn với ta trong khố phòng đã không còn tiền, lần này ta không để Hổ Phách đưa thêm bạc nữa mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Khố phòng đã không còn tiền, vậy toàn bộ trên dưới phủ cùng bớt chi tiêu đi.”

“Bao gồm cả phương viên sao?”

“Đương nhiên, ngoại trừ thuốc của Liễu di nương, những thứ khác có thể bớt thì bớt, hiểu không?”

Quản gia có chút do dự: “Cái này... Vậy bên chỗ vương gia.”

“Ta sẽ thông báo cho vương gia, quản gia không cần lo lắng.”

Nghe được lời ta nói xong, quản gia dường như thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, lúc đi ra ngoài, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút, dáng vẻ giống như sắp làm chuyện gì đó lớn lao.

Ta có thể nhìn ra được, quản gia có thể đã muốn làm việc này từ lâu, nhưng lại không thể làm được.

Hổ Phách đang ở một bên chơi đùa với Vượng Tài, ta gọi nàng ấy tới: “Đi lấy hết sổ sách kế toán hai năm qua tới đây, nhất là sổ kế toán của phương viên.”

“Vâng.” Hổ Phách cong đôi mắt, cười ranh mãnh.

Lúc trước khi làm quyển sổ này, có lẽ nàng ấy đã rất chờ mong được nhìn thấy cảnh này.

Bảy ngày sau, ta nằm trên cái ghế dài trong phòng, đắp trên người tấm chăn cáo tuyết mỏng mơ màng ngủ.

Sau khi Liễu di nương ở phương viên một lần nữa bị “tính mạng ngàn cân treo sợi tóc”, Nhϊếp Hàn Sơn nổi giận đùng đùng đi đến, theo sau lưng là Triệu ma ma còn đang nức nở.

“Ta tới đây.”

Ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh ra, uể oải ngồi dậy nhìn về phía hai người trước mặt.

Nhϊếp Hàn Sơn sắc mặt lạnh lùng như băng, vừa mở miệng đã chất vấn: “Nhu Nhu bệnh nặng, tại sao lại cắt chu cấp trong viện nàng ấy?”

Ta liếc nhìn Triệu ma ma, trên khuôn mặt bà ta là bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.

Hai năm qua, có lẽ cảm thấy có thể khống chế được ta, vị nữ tử ở phương viên kia dần dần bộc lộ bản chất thật, càng ngày càng tỏ ra không chút kiêng kỵ trước mặt ta, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra người này có hai bộ mặt.

Khi ở trước mặt Nhϊếp Hàn Sơn, nàng ta yếu đuối bất lực, gió thổi là ngã, ở trước mặt ta mạnh mẽ như hổ báo, không giống dáng vẻ một người yếu đuối bệnh tật, thậm chí còn nhiều lần lén lút chế nhạo ta: “Chính phòng phu nhân thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc à?”

Ta mỉm cười, cũng không nói lại những chuyện này với Nhϊếp Hàn Sơn, cũng rất mong chờ một ngày hắn phát hiện ra người mình yêu lại có khuôn mặt như vậy sẽ có cảm giác thế nào.

Đối diện với câu hỏi của Nhϊếp Hàn Sơn, ta lười biếng kéo tấm chăn cáo tuyết che trên chân ra, thản nhiên nói: “Trong khố phòng không có tiền.”

“Vương phi, lão nô van xin người, xin người rủ lòng thương xót di nương một chút.” Triệu ma ma quỳ bịch xuống, nước mắt rơi xuống lã chã: “Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, thân thể di nương vốn đã không tốt, càng không chịu nổi, nếu không được bồi bổ đầy đủ, chỉ sợ răng không sống qua mùa đông này.”

Ta Triệu ma ma nói xong, nhíu mày, cũng không nổi giận, rất bình tĩnh nhìn bà ta biểu diễn.

Nhϊếp Hàn Sơn lạnh lùng nhìn ta: “Chẳng lẽ vương phi không giải thích gì sao?”

“Đương nhiên là phải giải thích. Xin vương gia người nghe cho kỹ. Trong sổ sách quả thực có hơn ba nghìn lượng bạc, nhưng đó là chi phí của toàn bộ vương phủ trong suốt mùa đông, năm mới sắp đến rồi, hạ nhân trong phủ có cần may áo quần mùa đông không, có cần phải ăn cơm không, còn nữa, có cần đặt mua lễ vật cho các phủ khác không? Người không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, ta không trách người.”

“Nhưng cũng không đến nỗi ngay cả bạc bốc thuốc cũng không thể bỏ ra được...”

“Vương gia đừng nóng vội, từ từ nghe ta nói, Hổ Phách đi lấy hết sổ sách ra đây.” Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hổ Phách đáp lại, mỉm cười bước vào phòng, mở rương lấy ra cuốn sổ kế toán đã chuẩn bị từ trước.

Ta mở quyển sổ của phương viên ra, cười nói: “Triệu ma ma đang cầu xin lòng thương xót, nói gần nói xa đều là trách cứ ta đối xử lạnh nhạt Liễu di nương, vậy chúng ta hãy xem ta đối xử lạnh nhạt với nàng ấy như thế nào.”

“Xem tháng trước, ngày 1 tháng 11, phương viên lãnh một trăm năm mươi lượng bạc trắng, mua hai cái bình sứ thanh hoa hồ điệp. Ngày 3 tháng 11, phương viên cho gọi Lưu Tú Nương ở cẩm tú phường tới cửa, may một bộ áo khoác lông chốn mới, mấy bộ váy cẩm tú, tổng cộng tám trăm năm mươi lượng, ngày 4 tháng 11 mua 5kg mua năm cân huyết yến thượng phẩm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng.…”

Hầu như mỗi lần ta đọc một câu, sắc mặt Triệu ma ma lại trắng bệch đi một chút, đọc một hồi ta cũng thấy mệt nên dứt khoát đưa sổ kế toán cho Nhϊếp Hàn Sơn để hắn tự đọc: “Chỗ này là chi tiêu trước đó, vương gia có thể nhìn xem.”

“Ta chưa từng làm đứt đoạn thuốc của Liễu di nương, ta chỉ có chút tò mò, rốt cuộc phải chu cấp tới mức nào mới có thể giúp Liễu di nương vượt qua nguy hiểu? Y phụ mới này tháng nào cũng có, năm nào cũng có, cửa hàng trang sức trong kinh thành càng là thượng khách của vương phủ, chưa nói tới phương viên mỗi ngày cần mười cân thịt lợn, năm con gà sống và cá tươi hạng nhất, ta rất tò mò làm sao Liễu di nương thân thể yếu ớt như vậy lại có thể ăn hết từng đó? Ta chỉ là cắt giảm quần áo mới, đồ trang sức cùng một số chi phí ăn uống. Triệu ma ma lại chạy đến cửa khóc lóc tố cáo ta là tại sao? Ta đoán là Liễu di nương không thể sống mà không những thứ này.”

Nói đến đây, ta nhìn về phía khuôn mặt tái mét của Nhϊếp Hàn Sơn, mỉm cười tiếp tục nói: “Ta biết vương gia sủng ái Liễu, chỉ là một nhà này của chúng ta vẫn cần phải sống. Nếu như ngài kiên trì như vậy, hoặc là ngài cầm bạc trở về, hoặc là thϊếp thân sợ là không đảm đương nổi vương phủ này, cầu xin ngài cho thϊếp thân một bức hưu thư, không có thϊếp thân cũng có thể bớt đi một khoản chi tiêu.”

Nhϊếp Hàn Sơn sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời, lặng lẽ lật từng trang sổ kế toán, sau đó lại xem xét những sổ sách khác.

Triệu ma ma bị dọa sợ đến hai chân run rẩy.

Ta không muốn xem phần sau đó nữa, trực tiếp dẫn theo Hổ Phách bước ra ngoài.

Một lúc sau, ta thấy Nhϊếp Hàn Sơn cho người cầm theo sổ kế toán, phẩy tay áo bỏ đi, sau lưng dẫn theo Triệu ma ma còn đang xụi lơ.

“Đi, lấy chìa khóa khố phòng trong phủ giao lại cho vương gia.”

Hổ Phách bất ngờ “Hả” một tiếng.

Ta nói mà không nhìn nàng ấy lấy một cái: “Nếu bây giờ không giao, khi nào mới giao đây, chẳng lẽ còn thật sự bắt ta đưa của hồi môn ra nuôi vương phủ sao? Lúc này chính là cơ hội tốt, ta có thể trút bỏ gánh nặng trên người. Sau này của hồi môn của ta chỉ cần chăm sóc cái viện này của chúng ta là được.”

“A a a, tốt tốt.” Hổ Phách mỉm cười.