Ba ngày sau, tứ hoàng tử đăng cơ hoàng đế.
Thái tử không chịu nổi nhục nhã, tự sát trong ngục, Tự thái phó giả truyền thánh chỉ, qua mùa thu sẽ xử trảm, nhưng niệm tình những công lao trong quá khứ và thể hiện ân điển của tân đế, gia đình không bị liên lụy. Tự Phương Hư bị bãi bỏ chức quan, giáng xuống làm thường dân, tử tôn suốt đời không được làm quan.
Ta không biết tại sao lại là Tứ hoàng tử, trong ấn tượng của ta, hắn ta là một người ôn hòa, không thích tranh đấu.
Nhưng vào lúc này tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi phán quyết được tuyên cáo, ta đã cầu xin Nhϊếp Hàn Sơn đi thăm phụ thân.
Hắn không nói gì, chỉ phái người đưa ta đến đó.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào đại lao Hình bộ, trong đó ánh sáng lờ mờ, lạnh lẽo lại ẩm ướt, có những vết máu không thể rửa sạch bằng nước bên trong các vết nứt giữa những viên gạch đá lạnh lẽo.
Mặc dù ta là nữ nhi của tội nhân nhưng cũng là vương phi của Trấn Bắc vương, trước khi Nhϊếp Hàn Sơn tỏ thái độ rõ ràng thì không ai dám khinh thường ta.
Ngục tốt dẫn ra tới trước một phòng giam ngột ngạt.
Ta lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao đưa tới: "Làm phiền để chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Viên ngục tốt liếʍ môi, sắc mặt có chút động nhưng cũng có chút không dám.
"Không sao đâu, ta tới đây, hắn cũng biết.”
Chữ “hắn” này không cần nói cũng biết.
Ngục tốt nhìn chung quanh một chút, động tác nhanh nhẹn nhét hầu bao vào trong ngực, thấp giọng nói: “Vương phi nương nương, xin đừng nói lâu quá, đừng làm khó tiểu nhân.”
“Được.” Ta khẽ mỉm cười.
Phòng giam rất nhỏ, vách tường vuông vức giống như một cái l*иg lớn đè lên ngực người khác, u ám, ngột ngạt, chỉ là phía trên vách đá có một cái lỗ to bằng lòng bàn tay để lộ ra ánh sáng.
Khi ta xách theo hộp cơm đi vào, phụ thân mặc một cái áo vải bông mỏng, đang khom người chấm chút nước viết gì đó lên gạch đá.
Có thể nhìn ra được, người của Hình bộ cũng không để ông ấy phải chịu khổ.
Ta bước tới, đặt hộp cơm xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho cuộc sống bá tính, kế thừa tuyệt học của thánh hiền, tạo lập hòa bình cho vạn thể.
Một đoạn thời gian rất dài, đây đã là nền tảng trong cách làm người của phụ thân, đồng thời cũng là lời dạy mà ông ấy truyền lại cho nhi tử trong nhà.
“Đến rồi sao?” Ông ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta, bộ dạng hoà ái không khác gì lúc trước.
“Vâng.” Ta nhướng mày cúi đầu, giơ tay mở hộp cơm ra, lấy ra mấy đĩa đồ ăn và cơm: “Cái này là mẫu thân tự tay làm, gạo là gạo ở quê, bà ấy chạy mấy con phố mới tìm được, bà ấy nói trước khi chết nên an một chút cơm canh trong nhà, như vậy sau khi chết mới không quên đường về nhà.”
"Mẫu thân con thế nào rồi?"
“Khóc lóc mấy ngày, bây giờ đã dần dần bình phục. Một thời gian nữa, chờ nhận thi thể của phụ thân xong, sẽ chuẩn bị cùng mấy người ca ca trở về quê hương.”
“Mẫu thân con là một nữ nhân kiên cường.”
Ta từ chối cho ý kiến, cung kính đưa đũa lên.
Phụ thân gắp một miếng thịt nhét vào bên trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, nheo mắt lại giống như đang hưởng thụ.
“Hắn để ai ngồi vào vị trí đó?” Ông ấy đột nhiên hỏi.
“Tứ hoàng tử.” Ta trả lời.
“A! Ta cũng đã từng dạy hắn ta, hắn ta là một người tính tình ôn hòa.” Bên trong đôi mắt ông ấy hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
"Vương gia đối xử với con thật là tốt."
Nhắc đến chuyện này, trong giọng điệu ta không khỏi có chút mỉa mai, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Đây không phải đều nằm trong kế hoạch của phụ thân sao?”
“Chuyện chỉ hôn bảy năm trước là phụ thân tự mình bàn bạc với Thái hậu nương nương phải không?”
Ông ấy trầm mặc một lúc rồi nói với ánh mắt phức tạp: “Con đã biết hết rồi.”
"Phụ thân, con không phải kẻ ngốc, lúc đầu có lẽ con cũng không biết gì, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn lạnh lùng, đề phòng con, mỗi ngày đều trông chừng tiểu viện trong vương phủ, nếu như con còn có thể không hiểu rõ ràng một số chuyện, không khỏi xấu hổ với những gì phụ thân đã dạy bảo con.”
"Vì mở đường cho thái tử, phụ thân... buông bỏ cn." Nói đến đây, trong lòng ta cảm thấy nhói đau, bình tĩnh lại một lát mới có thể nói tiếp: “Có lẽ là bệ hạ sủng ái Hoàng Quý Phi, hoặc có thể là bệ hạ trong lúc vô tình để tin tức lọt ra ngoài khiến cho phụ thân cảm thấy bất an, mặc dù thái tử là người đã được khâm định thừa kế, nhưng so với Thập tam hoàng tử có Cảnh Tây quân làm chỗ dựa, thế lực hắn ta rõ ràng yếu hơn, người duy nhất có thể chống lại chỉ có Nhϊếp Hàn Sơn.”
“Nhưng hết lần này tới lần khác Nhϊếp Hàn Sơn tính tình ương ngạnh, toàn lực tập trung vào Bắc Tân Cương, không có ý định đứng về phe phái nào, cho dù Thái hậu là thân cô mẫu của hắn, cũng không thể chi phối suy nghĩ của hắn.”
“Cho nên lúc này phụ thân mới đặt chủ ý lên người con, muốn dùng một thanh đao dịu dàng cắt đứt lớp giáp bao quanh hắn, người biết hắn cơ khổ, biết hắn cô độc, biết trong lòng hắn có áp lực cùng trách nhiệm khó có thể nói rõ với người khác, cho nên người đưa con tới, hắn giống như một khối hàn băng, chỉ khi nào bị nung nóng lên, nhiệt huyết bộc phát còn nóng hơn cả lửa, người muốn dùng con để đổi lấy sự hỗ trợ không thể khước từ của Nhϊếp Hàn Sơn.”
“Đáng tiếc, sự việc hình như có chút vượt quá dự đoán của phụ thân và Thái hậu, sợ là các ngươi có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, con và hắn lại duy trì quan hệ kỳ lạ và xa cách trong nhiều năm như vậy. Ta không ngốc, hắn cũng không ngốc.”
Ta nở nụ cười, nghĩ đến từng cuộc gặp gỡ, từng lần trò chuyện với hắn những trong năm này, mỗi một lần tranh chấp cùng kiềm chế trong lời nói, không khỏi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán.
“Nhưng cuối cùng thì con cũng đã thành công.”
“Đúng vậy, con đã thành công. Đúng như phụ thân mong muốn, đó là lý do tại sao từ sau khi con trở về, phụ thân mới lộ ra vẻ không thể chờ đợi và không thèm kiêng nể như vậy.” Ta thở ra một hơi thật dài, vô tình để nước mắt rơi xuống: "Con bỏ ra thời gian ba năm, thăm dò rõ ràng hắn yêu thích thứ gì, lại dùng hai năm mới có thể mở được cánh cửa lòng hắn. Nhưng có một số điều, có lẽ phụ thân không hiểu, hoặc có lẽ đã sớm quên rồi. Chân tình phải dùng chân tình mới đổi lấy được.”
"Nếu như con không muốn, nếu thật sự không mảy may động tâm, con vẫn có thể giống như trước đó, không ai có thể ép buộc được con đúng không? Mặc dù phụ thân có tư tâm, nhưng cũng chỉ là một chút, bình tĩnh xem xét lại, vương gia cũng là nam tử số một số hai trên thế gian này.”
“Đúng, thưa phụ thân, con đã động tâm. Vậy người cảm thấy, nếu con không để hắn có tình cảm với con, người cảm thấy mấy trăm nhân khẩu nhà Từ gia chúng ta, thân nhân tử đệ trong gia tộc, giờ phút này còn bao nhiêu người có thể sống sót?”
“Phụ thân, con đã khuyên người rất nhiều lần, bệ hạ đa nghi nhỏ nhen, hắn đã sớm coi người là cái gai trong mắt, nếu như người chịu dừng tay lại, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng này.”
“Nhưng thiên hạ này dù sao cũng phải có người làm hoàng đế, vậy tại sao không thể là thái tử? Ta có gì sai chứ?”Phụ thân giống như đã nổi giận, đập đũa rầm một tiếng xuống đĩa sứ.
Ta cúi đầu nhìn xuống rau xào thịt vương vãi trên mặt đất, nhắm mắt lại, nở nụ cười nhạt: "Phụ thân, người có biết tại sao lúc cuối đời bệ hạ lại kiêng kị Thái tử như vậy không?"
“Bởi vì bệ hạ sợ hãi, ông ta nhìn thấy con người trước đây của mình từ trên người Thái tử, nhìn ra được bản chất ích kỷ, tàn nhẫn, độc ác của hắn ta. Phụ thân tự hỏi lại lòng mình, Thái tử có thực sự sẽ là một quân vương tốt không?”
"Tại sao lại không? Hắn là do ta dạy dỗ từ nhỏ."
“Vậy khi hắn gϊếŧ đệ đệ gϊếŧ phụ hoàng, có một chút không đành lòng nào không?”
“Lòng dạ đế vương vốn là phải quyết đoán như vậy!”
“Vậy thì cấu kết với Hung Nô, không để ý tới mấy vạn bách tính Bắc Tân Cương, đây chẳng lẽ cũng là sự quyết đoán của đế vương sao?” Ta nghiêm nghị nói.
Ông ấy nhắm mắt lại.
Đôi mắt ta đỏ rực, nhìn thẳng vào ông ấy: “Lúc phụ thân còn trẻ tuổi, cũng đã từng đến Bắc Tân Cương, đã từng nhìn thấy gió Bắc Tân Cương, nhìn thấy máu của bách tính Bắc Tân Cương đổ ra. Chẳng lẽ người cũng cảm thấy như vậy là đúng sao? Phụ thân có biết điều làm con đau lòng nhất là gì không? Là người phụ thân mà con vẫn luôn tự hào, người phụ thân lập chí cả đời cống hiến cho bách tính, tạo phúc cho vạn dân, cuối cùng lại là người cầm đầu làm việc này, những phong thư kia, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng ta biết đều là bút tích của phụ thân.”
“Ngay cả những chuyện này hắn cũng không giấu con.” Ánh mắt phụ thân trở nên phức tạp nhưng lại mơ hồ có chút hài lòng.
“Con đã nói rồi, con đã sưởi ấm trái tim hắn, con có thể xem tất cả những gì hắn lấy được.”Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt: “Phụ thân, con chỉ muốn hỏi một câu, tại sao người lại phải làm như vậy?”
Ông ấy nhắm mắt lại, dường như khẽ thở dài: “Cuối cùng thì vẫn phải có người hy sinh, Đại Hạ cần có một khởi đầu mới, chờ thải tử lên ngôi, ta tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Nhưng mà phụ thân, người có chắc là mình đã đúng không? Hôm nay người có thể hy sinh co, cũng có thể hi sinh Bắc Tân Cương, ngày sau còn có cái gì không thể hy sinh?”
“Ngoài hoàng quyền còn có lương tâm!”
“Thiên hạ bách tính đều phụ thuộc vào một ý niệm của người ngồi trên ngai vàng. Mạng sống của bọn họ chỉ như hạt bụi nhỏ, cực kỳ dễ bị tiêu diệt.”
Ta nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi, một lúc sau, ta mới đứng dậy quỳ xuống: “Nữ nhi… Bái biệt, khấu tạ công ơn dưỡng dục nhiều năm của phụ thân.”
Sau khi nặng nề khấu đầu ba cái, ta đứng lên, nhìn ông ấy đang nhắm mắt không nói gì rồi quay người rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa , ta nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng già nua: “Chăm sóc tốt cho mẫu thân, bà ấy đã lớn tuổi rồi.”
“Còn có... sống vui vẻ với vương gia. Nhìn bề ngoài hắn có vẻ cứng rắn nhưng thực ra tâm địa lại rất mềm.”
“Vy Vy, năm đó phụ thân chọn hắn cho con, không phải là không cân nhắc cho con.”
“Vâng.” Ta cắn răng, giọng nói nghẹn ngào, cất bước đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài ta đã nhìn thấy Nhϊếp Hàn Sơn dáng người cao lớn đứng ở bên ngoài nhà lao
“Nói chuyện xong rồi sao?”
“Phải.” Ta nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn rồi đưa tay lau nước mắt.
“Ta đưa nàng về nhà.”
“Được.”