Chương 17

Ngày hôm sau, trong kinh thành truyền ra tin tức hôm qua mấy tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng bị trưởng bối trong nhà trách cứ, đánh roi, phạt quỳ trong từ đường, kẻ đề nghị phá hoại ruộng đồng trong đó thậm chí còn bị đánh gãy chân.

Mà trưởng bối của bọn họ cũng bị Ngự sử đại hạch tội ngay tại triều đình, trong lúc nhất thời mất hết mặt mũi ở kinh thành, tệ hơn nữa còn bị giáng liền ba cấp, đang là tứ phẩm đại quan trong triều bị đưa đến biên cảnh khai hoang trồng trọt.

Tất cả tử đệ hoành hành bá đạo của các nhà đại quan trong kinh thành đều phải kiềm chế hành vi, những người vốn cho rằng khoảng thời gian này Nhϊếp Hàn Sơn ở kinh thành không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, giờ phút này cũng bắt đầu có cái nhìn mới về hắn.

Khi Thái hậu nương nương gọi ta tiến cung, bà ấy đã nói về chuyện này, cười không ngậm được miệng trước tính tình và cách xử lý của Nhϊếp Hàn Sơn.

“Tiểu tử này vẫn là tính khí như vậy.”

“Vương gia cương trực công chính là phúc của xã tắc.”

“Nhưng quá cứng cũng dễ gãy.” Thái hậu nương nương thẳng thắn nói một câu: “Hiện tại chính là thời thế rối loạn, vẫn là trầm ổn một chút thì tốt hơn.”

Ta sững sờ một lúc rồi mới tỉnh táo lại, mím môi khẽ gật đầu.

Lúc ta ra khỏi Từ Ninh cung, gặp phải Thái tử điện hạ, trải qua một thời gian bị giam cầm, cả người hắn ta lộ ra vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng trong thần sắc lại có thêm mấy phần ưu sầu.

Ta tuỳ ý hàn huyên với hắn ta vài câu rồi vội vàng rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa cung, ta lại phát hiện ra những binh lính canh giữ cổng thành đều có vẻ mặt đầy sát khí.

Sau khi hồi phủ, ta nghe được tin tức trong cung truyền ra.

Bệnh tình Bệ hạ trở nặng, còn có ý định thay đổi di chiếu.

Trong kinh thành càng nổi gió mạnh.

Cùng lúc đó, bên cạnh ta cũng ngày càng xuất hiện nhiều người đến thăm dò, không ít phu nhân đại quan kiểm đủ các loại cớ tìm đến vương phủ, trong đó phần lớn đều người ủng hộ Thái tử trong triều.

Từ lần trước Nhϊếp Hàn Sơn giúp đỡ Thái tử, rất hiển nhiên đám người này đều coi hắn là người thuộc phe thái tử, hơn nữa giờ khắc này mấy hài tử mà hắn ra tay dạy dỗ lại chính là đám người thủ hạ của Hoàng Quý Phi.

Về phần phụ thân lại thỉnh thoảng lôi kéo Nhϊếp Hàn Sơn nói chuyện, dường như càng là xác nhận tin đồn thêm vững chắc.

Ta không có ác cảm gì đối với thái tử, nhưng theo bản năng có thể ngửi được mùi âm mưu trên người hắn ta.

Ta nói chuyện này cho Nhϊếp Hàn Sơn.

Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chỉ từ tốn nói một câu: “Vy Vy, chúng ta rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn rồi phải không?”

Mặc dù ta hiểu nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại sương mù.

Cuối cùng Nhϊếp Hàn Sơn cũng khéo léo bày tỏ lập trường, trong lúc nhất thời thế lực của Thái tử chiếm thế thượng phong.

Lại thêm mấy người phụ thân ta cũng không không phải là không có sự chuẩn bị nào, tung ra từng đợt thủ đoạn khác nhau nhằm vào Hoàng Quý Phi và Thập tam hoàng tử.

Cũng từ thời khắc bắt đầu kia, ta dường như mới càng nhận thức sâu sắc hơn đây chính là cái gọi là triều đình.

Khi những vị đại quan hào hoa phong nhã, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này cãi nhau, kỳ thực không khác gì những người bán hàng rong ngoài chợ, thủ đoạn bọn họ sử dụng cũng chẳng quang minh chính đại gì.

Trong cung lại lần nữa truyền đến tin bệ hạ bệnh nặng, không thể cai trị được.

Cảnh Tây quân trấn giữ biên cảnh phía Tây mơ hồ có chút hành động, Thái hậu nhanh chóng quyết định, sai Nhϊếp Hàn Sơn dẫn quân đi trấn áp.

Ngày xuất quân, ta đến tiễn hắn, dưới ánh mặt trời, hán tỏa sáng rực rỡ trong bộ áo giáp bạc.

Ta đưa tay quyến luyến chạm vào gương mặt của hắn: “Tính toán lại, bộ giáp này ngươi cởi ra mới được nửa năm, vốn còn tưởng rằng…”

Nói đến đây, ta lại cảm thấy chán nản nên không nói thêm gì nữa.

“Chờ chuyện này giải quyết xong, Vy Vy, chúng ta tới Bắc Tân Cương đi." Ngay trước mặt mọi người, Nhϊếp Hàn Sơn đột nhiên ôm ta vào trong ngực, sau lưng lập tức vang lên một tràng cười.

Áp mình vào trong ngực hắn, ta nghe thấy tiếng tim hắn đập như trống.

"Được." Ta đã nói như vậy

Đại quân xuất phát, Nhϊếp Hàn Sơn cưỡi Bạch Tuyết dẫn đầu, bóng dáng dần dần biến mất ở nơi xa.

Mãi cho đến lúc này, Hổ Phách mới bước tới.

“Tiểu thư, lão gia nói tiểu thư tối nay về phủ dùng cơm.”

“Ta biết rồi, phái người trở về nói một tiếng đi, nói thân thể ta không khỏe, hôm khác sẽ về phủ thăm hỏi phụ thân sau.” Ta cụp mắt xuống, thản nhiên nói.

Hổ Phách do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trả lời: “Vâng.”

Rốt cuộc, ta đã không về thăm phụ thân, mượn cớ cáo ốm ở trong phủ chờ đợi mấy ngày.

Mãi cho đến Thái hậu nương nương triệu ta vào cung, còn giữ ta nghỉ lại thiên điện.

Đây là lần đầu tiên ta ngủ lại trong cung, bây giờ suy nghĩ lại một chút, mọi chuyện có lẽ đã được dự báo trước.

Lúc nửa đêm, trong thâm cung bùng lên ánh lửa, kéo theo đó là tiếng hét lo lắng hoảng sợ của các cung nữ đang gác đêm.

Ta nghiêng người bò ra khỏi giường, vừa mặc quần áo tử tế, cẩn thận giấu thanh chủy thủ trong ngực, Tố Cẩn cô cô mang theo cung nhân vội vàng chạy tới, kéo ta vào một mật thất bên trong Từ Ninh cung.

Thái hậu nương nương ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có thời gian uống trà.

Ta nhìn bà ấy, nếu không phải sớm đã đoán trước, vậy bà ấy không hổ là người của Nhϊếp gia.

Tiếng bước chân vội vã của phản quân, tiếng đao kiếm cắt vào cơ thể người, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng kêu gào đau đớn của các cung nhân vang lên không chút dè dặt.

Sắc mặt ta tái nhợt, Thái hậu nương nương còn có lòng an ủi ta.

Chỉ là trong hoàn cảnh như vậy, lời an ủi này thực sự rất nhạt nhẽo.

Thời gian trôi qua đến nửa đêm, cửa mật thất vang lên tiếng gõ cửa, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cánh cửa bị thô bạo đẩy ra.

Ngay khi ta còn đang cảnh giác, Tô Cẩn đã bước tới nghênh đón.

Người tới mặc áo giáp đen, thanh kiếm vẫn còn nhuốm máu đỏ tươi, cung kính bước sang một bên.

“Vy Vy, chúng ta qua bên đó đi.” Thái hậu nương nương đứng lên, tiện tay sửa sang xiêm y có chút xộc xệch, nhìn về phía ta, thần sắc lạnh như băng nói.

Ta không nói gì, chỉ im lặng đi theo phía sau bà ấy.

Khi đi ngang qua, ta có thể nhìn thấy khắp nơi đều có xác chết nằm la liệt bên đường, máu dưới chân dính đầy váy.

Càng đến gần chính điện, trên mặt đất càng có nhiều máu, có thể thấy đã được dọn dẹp qua, toàn bộ thi thể đều bị kéo đến khoảng sân phía trước.

Trong số những binh sĩ thủ vệ, ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Hạ Nhi, thuộc hạ của Nhϊếp Hàn Sơn vốn dĩ trên mặt lộ ra vẻ hung thần ác sát, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn ta lại cười ngây ngô, lộ ra một hàng răng to.

Thi thể khắp nơi trên đất, ta không thể cười nổi nên chỉ gật đầu ra hiệu.

Nếu hắn ta ở đây, Nhϊếp Hàn Sơn có lẽ cũng...

Ngay khi ta đang nghĩ vậy, vô tình bước tới trước đại điện, cánh cửa lập tức mở ra.

Xuyên qua cánh cửa lớn, ta thấy được Nhϊếp Hàn Sơn thần sắc băng lãnh, cùng thái tử cầm một thanh kiếm sắc bén, máu trên kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Dưới chân hắn là thi thể của Thập Tam hoàng tử và Hoàng Quý Phi chết không nhắm mắt .

Nhϊếp Hàn Sơn nhìn thấy ta, trong mắt có chút kinh ngạc, lúc chuyển ánh mắt tới chỗ Thái hậu nương nương, mới bình thường trở lại.

Cửa đại điện sau lưng ta từ từ khép lại.

Bệ hạ vốn bị bệnh nặng giờ phút này lại giống như một người khỏe mạnh, ngồi ở hoàng vị phía trên cao.

Mà cách đó không xa là phụ thân của ta

Nhìn thấy ta và Thái hậu nương nương đi vào, Bệ hạ đột nhiên phá lên cười, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn: “Phúc An! Phúc An! Ta đã biết là ngươi! Là ngươi!”

Thái hậu nương nương phủi phủi tay áo, chậm rãi đi tới, đưa chân đá vào thi thể Thập Tam hoàng tử đang cản đường, thản nhiên nói: “Ta không so được với ngươi, để bảo toàn hoàng quyền, ngươi thậm chí còn có thể giả vờ gải bệnh. Bây giờ thấy cảnh trước mắt bệ hạ có vui không? Trong hai nhi tử bệ hạ kiêng kỵ nhất, một người bí mật cấu kết Cấm Vệ quân phát động cung biến, một người tự tay chém gϊếŧ đệ đệ ruột thịt của mình. Đây không phải là điều ngươi muốn sao?”

Giọng điệu của Thái hậu nương nương tràn đầy mỉa mai.

“Có lẽ đây là quả báo.”

“Nhϊếp gia ta đối với ngươi có thể nói là trung thành cảnh cảnh, ngươi cầm ngự bút chỉ đến đâu, Nhϊếp gia của ta xông pha tới đó chiến đấu chưa từng nhíu nửa lông mày. Nhưng còn ngươi thì sao? Chỉ vì một chút nghi ngờ vô căn cứ, ngươi gài bẫy tử đệ Nhϊếp gia của ta rơi vào hiểm cảnh không hề để ý tới, binh mã đi đầu, lương thảo không di chuyển. Cuối cùng, bọn họ một đám người sống sờ sờ phải chịu chết đói, bây giờ chỉ còn lại một mình Hàn Sơn một cái, ngươi cũng không buông tha! Nếu không phải hắn mạng lớn, làm sao có thể sống sót đến bây giờ?" Trong giọng nói Thái hậu nương nương tràn đầy oán hận.

Hai mắt bệ hạ đỏ rực, khàn giọng hét lên: "Trung thành cảnh cảnh, nghi ngờ vô căn cứ! Ha ha ha! Vậy ngươi đi hỏi người Đại Hạ thử xem, ai không biết tới Trấn Bắc quân, lại có bao nhiêu người biết đến trẫm?”

“Trấn Bắc quân xưng là quân đội của trẫm, nhưng đã sớm trở thành quân đội riêng của Nhϊếp gia các ngươi. Sắc mặt của Nhϊếp Hàn Sơn còn có tác dụng hơn thánh chỉ của trẫm, vậy mà còn dám nói là trung thành cảnh cảnh.”

"Nếu bệ hạ có thể tự mình ngự giá thân chinh, có thể cùng cùng ăn cùng ngủ với binh sĩ, cùng bọn họ xông pha chém gϊếŧ mấy ngày trên chiến trường nguy hiểm tứ phía, cũng có đạt được hiệu quả như vậy, thậm chí còn tốt hơn Nhϊếp gia chúng ta.” Nhϊếp Hàn Sơn bĩu môi nói, trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Nhưng ngươi, chỉ muốn ngồi trên bệ rồng cao cao tại thượng này, trốn trong thâm cung này, quan sát thế gian.”

“Trẫm là hoàng đế!”

“Vâng, là hoàng đế.” Nhϊếp Hàn Sơn nhàn nhạt lặp lại một lần, vẻ mặt bình tĩnh rung chuyển.

Mặc dù giờ phút này ta đang ở đây, nhưng đây không phải là chuyện ta có thể tham gia vào, ta lặng lẽ đi đến góc khuất trong đại điện, nhìn về phía phụ thân cách đó không xa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo, giống như đã rơi xuống vực sâu. .

Bên trong đại điện vẫn đang tiếp tục.

Cuối cùng, Thái tử tự tay đổ độc dược vào bên trong miệng bệ hạ.

Trước khi bệ hạ băng hà, ông ta nhìn Thái tử, để lại một câu di ngôn cuối cùng: “Ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc.”

Phụ thân của ta ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

Sự việc cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Phụ thân cuối cùng cũng khàn khàn mở miệng: “Bệ hạ lâm trọng bệnh băng hà. Thập tam hoàng tử mưu phản, bây giờ đã đền tội, nước không thể một ngày không có vua, mời Thái tử điện hạ đăng cơ kế thừa hoàng vị.”

Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ trong tay áo ra thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn.

"Thái tử sao? Một kẻ gϊếŧ đệ đệ hạ sát phụ hoàng, sao lại có thể trở thành tấm gương cho vạn dân trông vào? Tự thái phó giả mạo thánh chỉ đại nghịch bất đạo, bắt hắn lại, đưa Thái hậu về cung.” Nhϊếp Hàn Sơn xoay người đi, để lại sau lưng Thái tử bối rối cùng kinh hãi, lời này vừa nói ra, cửa đại điện đã lập tức mở rộng.

Hắn phất tay, binh sĩ tràn vào, lúc thái tử bị kéo đi vẫn còn đang la hét phản kháng, mấy lần bị bịt miệng lại

Thái hậu nương nương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, rồi lại mỉm cười.

Phụ thân ta thì lại rất hợp tác, nhưng sắc mặt đã tái nhợt, ánh mắt từ bàng hoàng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là hoàn toàn tĩnh mịch.

Trước ra đến cửa, cuối cùng ông ấy nhìn ta đang đứng trong góc khuất, gượng cười.

Ta không đành lòng nhìn kỹ, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, lệ rơi đầy mặt.