Chương 16

Ba ngày sau, Nhϊếp Hàn Sơn trình chứng cứ lên bệ hạ, cũng ngày Thái tử bị giam cầm trong Trường Xuân cung được giải trừ cấm túc, phụ thân ta cũng được thả ra khỏi nhà lao.

Trong cơn mưa phùn, ta cùng mẫu thân tới bộ Hình đón ông ấy

Khi ông ấy bước ra, trên người vẫn mặc bộ trường bào màu xanh lá cây mâu thân tự tay may mà ông ấy đã mặc ngày bị bắt đi, chỉ là bộ trường bào vốn vừa vặn bây giờ nhìn có vẻ hơi rộng, bị gió thổi qua, dính chặt lên người ông ấy.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả người phụ thân đã gầy đi hốc hác hơn rất nhiều nhưng khi được thả ra, tinh thần ông ấy vẫn còn rất tốt.

Dù vậy, mẫu thân cũng không cầm được nước mắt.

“Sao lại khóc? Không phải ta đã bình an ra ngoài rồi sao?” Phụ thân nhìn về phía mẫu thân, cười lớn.

“Lão đầu tử nhà ông, có biết đã gây rắc rối cho nữ nhi, nữ tế thế nào không? Nếu lần này vương gia không ra tay, e rằng ông đã chết trong nhà lao bộ hình rồi. A! Ông chết như vậy thì thanh thản rồi, cả người trong sạch, nhưng trên dưới tàn phủ chúng ta phải làm thế nào?” Mẫu thân rõ ràng có chút tức giận bất bình.

Nhưng dù sao đây chỗ này cũng là bên ngoài nhà lao bộ hình, nhiều người lắm miệng, ta vội vàng ngắt lời bà ấy: "”Mẫu thân, được rồi! Được rồi! Mẫu thân muốn giáo huấn phụ thân, chúng ta cũng phải về nhà để phụ thân nghỉ ngơi.”

Mẫu thân cũng không phải ngườì không hiểu chuyện, lẩm bẩm vài câu rồi không nói gì nữa.

Trên xe ngựa, ta nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân, người ở trong ngục thế nào?”

“Có vương gia nhắc nhở, mọi chuyện đều ổn.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Thái tử cũng đã được thả ra rồi sao?”

“Hôm nay, Bệ hạ đã thả thái tử ra khỏi nơi giam giữ, cũng ra lệnh cho người bắt đầu điều tra kỹ lưỡng tội vu cáo hãm hại.”

“Nhưng vẫn là vương gia phụ trách chứ?”

“Không, là Cổ Bách thống lĩnh Cấm Vệ quân thân cận nhất bên cạnh bệ hạ.”

“Là hắn, vậy thì ta yên tâm rồi. Cổ Bách tính tình cương nghị, công chính liêm minh, nhất định có thể tìm tra ra được manh mối.” Phụ thân hài lòng gật đầu: “Những ngày này thật sự đã làm phiền vương gia. Đợi mấy ngày nữa thân thể ta khôi phục lại, Vy Vy, con và Vương gia về nhà một chuyến, để ta đích thân cảm tạ một phen.”

“Phụ thân đang nói cái gì vậy? Khi về con nói chuyện với Hàn Sơn một chút là được rồi. Chỉ là gần đây hắn thực sự rất mệt mỏi, trước đây mỗi buổi sáng sớm đều phải luyện võ đánh quyền trong sân, nhưng bây giờ mặt trời lên ba sào vẫn nằm dài trên giường không dậy nổi, chờ hắn nghỉ ngơi tốt, có thời gian con sẽ cùng hắn thăm phụ thân.” Ta cười cười, không lập tức đồng ý, cũng không từ chối.

Nghe xong lời này, phụ thân lại mỉm cười: “Hai người quan hệ tốt như vậy, ta cũng yên lòng.”

Ta mím môi không nói, đôi mắt cong lên.

Sau khi tiễn người về trong phủ, ta không ở lại thêm, lập tức cho xe hồi phủ, vẻ mặt ta ủ rũ, khiến Hổ Phách ở bên cạnh vô cùng bối rối.

“Tiểu thư, sao vậy? Lão gia đã được thả ra, người không vui sao?”

“Không sao cả, Hổ Phách, ta rất vui.” Ta nói như thế, nhưng trên mặt lại không có ý cười nào.

Cổ Bách không hổ là tâm phúc của Bệ hạ, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, điều ra ra được manh mối đám người Hoàng Quý Phi vu cáo hãm hại Thái tử, trong lúc nhất thời náo loạn, trong kinh thành đã có mấy người đầu rơi xuống đất.

Thập tam hoàng tử thất thế chỉ trong một đêm, nhưng cùng lúc đó, đám người Hoàng Quý Phi phản công, chỉ thẳng mũi nhọn về phía Nhϊếp Hàn Sơn.

Những việc làm xấu xa của Liễu di nương và người biểu đệ họ hàng xa ở kinh thành lần lượt bị vạch trần, mặc dù việc này không phải do Nhϊếp Hàn Sơn chỉ thị, lúc đó hắn vẫn còn đang ở Bắc Tân Cương nhưng cuối cùng hắn vẫn bị liên lụy.

Nhưng bây giờ Bắc Tân Cương vừa mới được bình định, Nhϊếp Hàn Sơn rất được lòng dân chúng, đám người Hoàng Quý Phi cũng không thể làm gì được hắn, cuối cùng Nhϊếp Hàn Sơn chỉ bị xử tạm thời trở về nhà hối lỗi, binh quyền trong tay tạm thời được giao cho phó tướng tiếp quản.

Ta có chút băn khoăn, người sáng suốt đều có thể thấy tất cả chuyện này là do Thái tử liên luỵ, mà hắn bị liên lụy vào, tất cả đều bởi vì ta.

Nhϊếp Hàn Sơn thì lại không để ý đến chuyện này lắm, hắn tranh thủ thời gian này cả ngày lôi kéo ta đi ra ngoài du ngoạn, núi Phổ Đà, hồ Bích Tỉ, chùa Thanh Sơn…

Chúng ta cùng nhau đi đến mọi hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành, từ những con phố phồn hoa trên đường Chu Tước, đến những ngôi nhà nghèo khó ở ngõ Kim Tiền, nếm thử những cái bánh ngọt ở cửa tiệm Bát Đại, tay nghề của những đầu bếp nổi danh , cũng nếm qua hai bát cháo một văn tiền cùng bánh nướng cứng đến nỗi cắn không ra, lễ bái những chùa miếu hương hoả cường thịnh, cũng nhìn thấy những người ăn xin ăn mặc rách rưới khất thực trên đường phố.



Ta chưa bao giờ có thời gian ở gần hắn như vậy, cũng chưa bao giờ vui vẻ đến thế.

Hắn có thể cao cao tại thượng trước vạn dân, ở trước mặt đám đại quan hiển quý không giận tự uy, cũng có thể khom lưng cố gắng đỡ một lão nông ngã sấp giữa ruộng, bình dị giống như một hán tử hồi hương.

Ta không bao giờ ngờ, hắn ngoại trừ thiên phú quân sự, còn tinh thông việc ruộng đồng như vậy, có thể nói chuyện thân thiết với lão nông.

Có lẽ vì ánh mắt của ta quá chăm chú nên hắn đột nhiên quay đầu lại mỉm cười với ta.

Sau vài lời, hắn kết thúc cuộc trò chuyện với lão nông, trực tiếp bước tới ngồi xuống bên bờ ruộng bên cạnh ta

Gió nhẹ thổi lên tóc hắn, đồng lúa cũng gợn sóng, ánh mắt hắn nhìn ra phía xa xa.

Ta lấy ấm trà mượn ở quán trà ven đường ra khỏi giỏ, rót một chén trà rồi đưa tới.

“Vy Vy, nàng nhìn kìa, thật là đẹp.” Hắn lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, rất đẹp, núi vàng biển bạc cũng không bằng màu xanh trước mặt.” Ta đưa tay chạm vào thân cây lúa, cảm nhận được một cảm giác thô ráp trong lòng bàn tay. Nhưng chính sự thô ráp này lại nuôi sống vô số người sinh sống trên mảnh đất này.

Hắn nở nụ cười, bắt đầu nói chuyện liên miên.

"Bắc Tân Cương không có bốn mùa. Khi cỏ nước dồi dào, nàng có thể nhìn thấy những đàn dê bò chạy nhảy khắp thảo nguyên. Cỏ xanh, bầu trời cũng xanh. Đó là thời điểm đẹp nhất trong năm. Trên khuôn mặt những người ở đó cũng mang theo nụ cười, bọn họ sẽ đưa ta cưỡi ngựa trên thảo nguyên, đi vào nơi sâu nhất trong thảo nguyên ngắm những bầy ngựa hoang phi nước đại, lắng nghe tiếng gió thổi qua tai. Trong núi cũng rất náo nhiệt, nàng có thể nhìn thấy thỏ rừng, còn có nai con, lợn rừng nhảy ra khỏi bụi cỏ, những thợ săn lành nghề vào núi không bao giờ trở về tay không, lúc đó cuộc sống của mọi người sẽ dễ dàng hơn một chút.”

“Đáng tiếc, ngày tháng tốt lành chỉ rất ít. Khí hậu Bắc Tân Cương không phải là nơi tốt cho con người ở. Trước khi mùa đông đến, gió bắc đã phần phật thổi qua, tuyết lông ngỗng rơi dày đặc khiến toàn bộ đất đai trở nên hoang vu, Bắc Tân Cương không thích hợp cho việc trồng trọt, mỗi lần vào thời điểm này sẽ luôn có tai ương băng giá. Mỗi năm đều sẽ có người chết đói trong đói khổ lạnh lẽo. Người Hung Nô trên thảo nguyên cũng luôn xuôi nam cướp phá vào mùa đông, nàng nghĩ là do bọn họ thích gϊếŧ chóc chinh phục sao?” Dã tâm thượng vị có lẽ cũng có, nhưng phần nhiều là bởi vì người ta không thể sống nổi.”

“Khi ta mười hai tuổi, phụ thân ta tử trận ở đèo Bắc Lộ, ta kế nghiệp ông ấy nắm Trấn Bắc quân, xuất phát từ một tiểu binh nhỏ nhất đi lên. Năm đó trời rất lạnh, ta bị phái đứng gác doanh địa bên ngoài thành, gió bấc thổi qua mặt ta giống như một lưỡi dao, ngọn đuốc đang cháy bên cạnh cũng lạnh ngắt, nhìn về con đường phía trước toàn một màu đen, đen tối đến mức đáng sợ, ta không biết rốt cuộc lối thoát của ta ở đâu, lối thoát của Bắc Tân Cương ở đâu. Chẳng lẽ người Bắc Tân Cương đời đời kiếp kiếp đều phải lặp lại số phận tàn khốc vô vọng như vậy sao? Ta rất lạnh, lạnh đến mức quên mất thời gian trở về quân doanh.”

“Lúc đó ta có một người đại ca, hắn là đội trưởng của chúng ta, thấy ta mãi không về, hắn chạy ra tìm ta, ta mới nhận ra chân ta đã bị đông cứng.”

“Đại ca là người Bắc Tân Cương, tính tình rất tốt, vô tư, chỉ là ăn nói rất khó nghe, hắn vào quân ngũ đã năm năm, trải qua mấy lần trở về từ cõi chết trên chiến trường. Trong quân doanh không đủ than, cho nên tất cả mọi người đều ngủ chung, quả thực rất thú vị.”

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, trong mắt bọn họ chỉ là một đệ đệ, trong toàn bộ quân doanh có rất nhiều đệ đệ giống như ta, bị đám đại ca bọn họ vừa mắng mỏ là kẻ ngốc, vừa đặt ủ chân của ta trong lòng. Mỗi một thế hệ đại quân Bắc Tân Cương đều được nuôi dưỡng theo cách này.”

“Khi đó ta hỏi bọn họ: Ra chiến trường không sợ sao?”

“Bọn họ nói với ta, chẳng còn cách nào khác, ai không muốn bình an sống ngày tháng tốt lành, nhưng người Hung Nô cư kéo tới, bọn chúng muốn cướp lương thực, cướp thê tử và nữ nhi của chúng ta, muốn gϊếŧ huynh đệ của chúng ta, chúng ta có thể làm gì? Chỉ có thể đối đầu với bọn chúng, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, gϊếŧ được một tên là đủ vốn, gϊếŧ được hai tên thì đã có lời.”

“Vy Vy, nàng xem ở Bắc Tân Cương, mạng người chính là thứ không có giá trị như vậy.” Nụ cười trên khuôn mặt hắn nhạt đi, lộ ra vẻ tự giễu mỉa mai.

Cổ họng ta nghẹn ngào, là người được che chở lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, giờ phút này dù ta nói bất cứ lời nào cũng sẽ lộ ra vẻ khinh bạc, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.

Hắn không nhìn ta, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, giống như đang nhìn một thế giới khác, rồi nói: “Sau đó hắn chết. Trong một trận chiến nhỏ ba ngày sau đó, bị một mũi tên đâm xuyên l*иg ngực mà chết.”

“Đó là lần đầu tiên ta ra chiến trường, là tân binh, chúng ta được những người ca ca này bảo vệ rất tốt.”

“Trận chiến thắng lợi, còn hắn thì nằm lại nơi đó.”

Hắn dừng một chút, rồi một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Lúc đó, có mấy người Hung Nô đã bị bắt làm tù binh, trong đó có những người trạc tuổi ta. Ta rất tức giận, hỏi bọn chúng tại sao lại ra chiến trường, tại sao lại muốn đến xâm lược quốc gia của ta.”

“Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ trong sáng ngây thơ, hắn nói với ta, vào quân đội sẽ được cho ăn, mỗi ngày ba cái bánh hấp.”

“Đúng vậy, ba cái bánh bao có thể mua được một mạng người.”

Nhϊếp Hàn Sơn rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cây lúa trước mắt, vô cùng kiên định nói: “Vy Vy, ta muốn thử một lần, mặc dù người Hung Nô đã bị tiêu diệt, nhưng vấn đề thực sự của Bắc Tân Cương vẫn chưa được giải quyết, nếu vấn đề lương thực không được giải quyết, sớm muộn có một ngày sẽ xảy ra tranh chấp khác. Đất đai ở phía Bắc Tân Cương không thích hợp để trồng lúa, nhưng ta nghĩ một vùng đất rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có những loại cây trồng phù hợp, có năng suất cao có thể cung cấp cho Bắc Tân Cương.”

“Ta nghĩ cuối cùng cũng sẽ có một ngày Bắc Tân Cương sẽ phồn thịnh giống như kinh thành.”

“Đúng, nhất định sẽ là như vậy." Ta hít một hơi mới trịnh trọng phát ra âm thanh từ trong cổ họng.

Hắn cười cười, đưa tay nắm chặt tay tôi: “Nàng có đi cùng ta không?”

“Đương nhiên.”

Ở lại một lúc, thấy mặt trời sắp xuống núi, ta lôi kéo Nhϊếp Hàn Sơn đến một nông gia gần đó ăn cơm, chúng ta đi dạo trên bờ ruộng, cười cười nói nói với nhau.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng la hét chửi rủa, cùng với tiếng roi quất vào không khí.

Người thiếu niên mặc áo gấm cưỡi ngựa cao lớn, mười mấy hạ nhân đi theo dáng vẻ hung thần ác sát đang vây quanh mấy lão nông.

“Ra khỏi đây! Cút ngay cho ta!”

Lão nông quỳ gối trên mặt đất, dập đầu van xin thương xót: “Đại nhân, van cầu các ngươi, đám lúa này một thời gian nữa sẽ chín, đừng phá.”

“Phi... Lão tử cho ngươi mặt mũi ngươi lại không muốn mặt mũi, mau tránh ra cho ta, đừng làm các thiếu gia mất hứng, các ngươi không gánh nổi tội đâu.”

Khi ta và Nhϊếp Hàn Sơn bước nhanh đến gần, đã nhìn thấy một cây roi quất vào người lão nông khiến ông ấy ngã xuống đất, rêи ɾỉ.

Nhϊếp Hàn Sơn nhướng mày, bước về phía trước, trước khi ngọn roi tiếp theo đánh tới, hắn đã giơ tay lên nắm lấy cây roi, dùng lực kéo mạnh giật lấy, quất thẳng về phía người cưỡi ngựa.

Người hầu loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.

Người còn chưa ngẩng đầu, hắn ta đã cất cao giọng mắng.

“Đúng là không muốn sống nữa rồi, có biết chúng ta là ai không? Tên khốn kiếp từ đâu...”

Hắn ta còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã bị một cước đạp xuống.

“Là bản vương đánh, cứ tìm tới bản vương.”

Thiếu gia vừa mới ngồi trên ngựa sắc mặt đã tái nhợt, vội vàng chịu đựng đau đớn lăn xuống ngựa, một đám người quỳ rạp xuống đất.

“Trấn...Bắc Vương…”

“Nhi tử Đại Lý Tự thiếu khanh, Hạ Viên Sơn bái kiến... Trấn Bắc vương. Không biết Trấn Bắc vương cũng ở đây…”

Tôi đặt cái giỏ trên tay xuống, đỡ lấy lão nông vẫn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lão nông nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút do dự.

“Đừng sợ, cứ nói thật là được. Trấn Bắc vương ở đây, sẽ chủ trì công đạo cho các người.”

Những lời này vừa nói ra, lão nông có vẻ đã yên tâm, bắt đầu khóc lóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì phức tạp, cũng không mới mẻ, chẳng qua là mấy tử đệ quyền quý kiêu ngạo bá đạo, đáng tiếc hôm nay bọn họ đυ.ng phải Nhϊếp Hàn Sơn.

Bách tính ở Bắc Tân Cương có thể vì một miếng ăn mà liều mạng, nhưng ở đây chỉ vì một vụ cá cược, có thể tùy ý lãng phí công cụ.

Bằng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Nhϊếp Hàn Sơn tối sầm, cười lạnh hai tiếng, tiện tay ném cây roi trong tay xuống đất, không thèm nhìn bọn họ thêm một giây nào nữa, cất giọng lạnh lùng.

“Cút.”

Mấy tên công tử ngước mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Nhϊếp Hàn Sơn, trong lòng run lên, vội vàng bỏ chạy.

Ta nhìn về phía hắn, chỉ vào bóng lưng đám người đó: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Đương nhiên là không. Phụ thân có tội không dạy nổi nhi tử, cũng nên có người giáo huấn.” Hắn lạnh nhạt nói, sau đó quay người lại, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng trấn án lão nông đang bị dọa sợ: “Yên tâm đi, việc này bản vương nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo.”

Ta không rõ hắn dự định làm gì, chỉ cảm thấy trong kinh thành sợ là có người sắp gặp xui xẻo rồi.