Tin tức truyền vào phủ, mẫu thân của ta đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, buổi chiều lúc nói chuyện, bà ấy lôi kéo ta không ngừng nói cái gì mà khổ tận cam lai, khổ tận cam lai.
Vì để cho bà ấy vui, ta chỉ có thể tiếp tục thuận theo chủ đề của bà ấy, chỉ là khi nhắc đến hài tử, thần sắc của ta không tránh khỏi trở nên cứng đờ.
Nhϊếp gia không có hậu nhân, đó là trở ngại mà ta không thể vượt qua.
Sau khi Nhϊếp Hàn Sơn dùng bữa xong, đã bị phụ thân và huynh trưởng kéo đến thư phòng tiếp tục uống rượu.
Ta không biết bọn họ đã nói chuyện gì, chỉ là khi hắn bước ra, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười.
Ban đầu mẫu thân muốn giữ chúng ta ở lại một đêm, nhưng ta cảm thấy như vậy không ổn nên từ chối.
Trước khi rời đi, Nhϊếp Hàn Sơn cố ý đi trước một bước, chừa lại đủ không gian cho ta và phụ thân.
Ta chỉ đi thành Hắc Dương mấy tháng, vậy mà tóc mai của phụ thân đã nhiều thêm chút tóc bạc.
Ánh mắt của ông ấy già nua, đưa tay ra như muốn xoa đầu ta, nhưng nửa chừng lại ngượng ngùng bỏ xuống: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
“Con nghe mẫu thân nói, mấy ngày này phụ thân suốt ngày bận rộn đến tận đêm khuya, thân thể phụ thân có sao không?”
“Phụ thân không sao.”
“Mặc dù đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên. Phụ thân vẫn cần phải chăm sóc bản thân mới được, có một số việc không nên cưỡng cầu, nên buông thì buông, lúc mẫu thân nói chuyện với con, trên mặt đầy vẻ lo âu.”
Ta lo lắng nhìn ông ấy: “Phụ thân không còn trẻ nữa, Chí Viễn cũng đã gần mười tuổi rồi, mặc dù có phu tử dạy bảo nhưng vẫn không thể bằng phụ thân dạy dỗ được, không bằng phụ thân từ quan ở nhà hưởng phúc bên tôn nhi không tốt hơn sao?”
Lời này vừa nói ra, phụ thân trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Là hắn bảo con nói với ta như vậy sao?”
Ta lắc đầu: “Không phải, là ý của con. Phụ thân, kinh thành nổi gió rồi, bây giờ rút lui vẫn còn kịp, cho dù phụ thân không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho mẫu thân và trên dưới Tự phủ.”
“Nửa người đã chìm trong vũng bùn, muốn rút lui nào có dễ dàng như vậy, hắn cũng có ý này sao?” Phụ thân thở ra một hơi thật dài.
“Phụ thân cũng biết quan hệ giữa con và hắn như thế nào. Vậy phụ thân, nữ nhi chỉ hỏi người một câu, phụ thân có muốn rút lui không?” Ta kiên định nhìn vào mắt ông ấy.
Ông ấy cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của ta, một lúc sau, ông ấy gọi nha hoàn tới, cười nói: “Đây là bánh ngọt mẫu thân đặc biệt làm cho con, là món con thích nhất, trời cũng đã muộn rồi, trở về chậm một chút, giao con cho vương gia, phụ thân rất yên tâm.”
Ông ấy không trả lời nhưng cũng giống như đã cho ta đáp án.
“Vâng.” Đôi mắt ta chua xót, dù sao vẫn còn có nha hoàn ở đây, đành ép mình quay đi.
Đứng đợi quá lâu, Nhϊếp Hàn Sơn cách đó không xa đã bắt đầu nhìn sang, bóng dáng cao lớn đứng lặng lẽ trong gió, ta cúi xuống hành lễ với phụ thân, quay người cúi đầu rơi nước mắt.
Dường như cảm nhận được tâm trạng ta không tốt, trên đường về Nhϊếp Hàn Sơn cũng không hỏi câu nào.
Nhưng đến đêm khuya, sau khi tắt đèn, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Vy Vy có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
“Có phải tâm ý của bệ hạ thực sự đã thay đổi rồi không?” Ta trở mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn trong bóng tối.
Tôi a biết mình không nên hỏi chuyện này, cũng biết không nên tham dự vào.
Nhưng hôm nay, chuyện xảy ra ở Từ Ninh cung, lại thêm nói chuyện cùng phụ thân và mẫu thân, ta tự nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Thế nhân đều biết, năm đó sinh mẫu của thái tử có thâm thù với Hoàng Quý Phi, mà hiện tại thập tam hoàng tử mà bệ hạ sủng ái là hài từ thân sinh của Hoàng Quý Phi.
Nhà ngoại Hoàng Quý Phi hùng mạnh, huynh trưởng bà ấy nắm giữ Cảnh Tĩnh quân trấn giữ biên cảnh phía Tây, người duy nhất ở Đại Hạ có thể đối đầu với hắn ta chính là Nhϊếp Hàn Sơn đang nắm giữ Trấn Bắc quân.
Nếu Thái tử muốn thuận lợi đăng cơ, đầu tiên là phải xem thái độ của Nhϊếp Hàn Sơn.
Nhϊếp Hàn Sơn cũng không có trực tiếp trả lời, trong bóng tối giọng nói hắn trầm đυ.c, mang theo vẻ lạnh lùng khó nhìn thấu: “Bệ hạ vốn đã đa nghi, bây giờ long thể bất an, tâm tư càng trở nên khó đoán.”
“Vậy vương gia cảm thấy thế nào?”
“Bệ hạ đang nuôi cổ trùng.”
“Nuôi cổ trùng?” Ta thấp giọng lặp lại.
“Đặt hai con cổ trùng vào cùng một cái hộp, không cho chúng ăn uống, người sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Đối với Bệ hạ của chúng ta mà nói, có lẽ ai chiến thắng cũng không quan trọng, quan trọng đó là người mạnh nhất.”
Người mạnh nhất cũng là kẻ tàn nhẫn nhất.
Ta siết chặt tay, nghĩ kỹ lại, chẳng phải năm đó con đường thượng vị của bệ hạ cũng là như thế sao?
Trong bóng tối, Nhϊếp Hàn Sơn dường như cũng nhận ra được tâm tình của ta, hắn nhích người tới một chút nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng ta như đang dỗ dành hài tử, chậm rãi nói: “Vy Vi, đừng sợ, có ta ở đây.”
Không phải ta sợ mà là cảm giác bất lực đang ghì chặt lấy cổ họng ta.
Gió đã nổi lên, dưới bánh xe thời đại đại đang cuồn cuộn lăn về phía trước, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Ba tháng sau, vào một buổi sáng bình thường không có gì lạ.
Đám đại thần do Hoàng quý phi cầm đầu bất ngờ dâng sớ vạch tội Thái tử phạm vào mười tám đại tội.
Trong đó không thiếu các tội như tham ô, chiếm đoạt đất đai, thậm chí còn có trọng tội cấu kết với người Hung Nô.
Khi chứng cứ được trình lên, bệ hạ long nhan đại nộ, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, ra lệnh giam giữ thái tử ở Trường Xuân cung, đồng thời ra lệnh cho Hình Bộ tiến hành điều tra kỹ lưỡng, Nhϊếp Hàn Sơn hiệp lực. Trong lúc nhất thời, trong kinh thành gió giật mưa gào, người người cảm thấy bất an.
Phụ thân của ta là Thái tử thái phó, chịu tội dạy bảo không nghiêm, cũng bị giam vào ngục.
Nhϊếp Hàn Sơn vừa phải bận rộn khắp nơi an định cho bách tinh Hung Nô quy thuận ở Bắc Tân Cương, vừa phải điều tra vụ án thái tử, cả người loay hoay chân không chạm đất, cho dù hồi phủ, sau khi ăn cơm xong cũng chỉ trò chuyện với ta vài câu rồi vừa nghiêng đầu đã ngủ mất.
Có hắn ở đây, ta không lo lắng phụ thân ở trong ngục bị hành hạ, điều ta lo lắng chính là bàn tay đen từ phía sau thò ra, mười tám tội danh kia không phải là chuyện có thể “chuẩn bị” chỉ trong một hai tháng.
Mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta ở nhà gần nửa tháng, vốn muốn đưa bà ấy vào vương phủ sống nhưng bà ấy không chịu.
“Vy Vy! Phụ thân con đã đi theo con đường này, mẫu thân là thê tử của ông ấy, đời này bất kể là tốt hay xấu, mẫu thân đều sẽ chấp nhận. Nhưng con và mẫu thân khác nhau, con nữ nhân đã xuất giá, vương gia là người tốt, hắn sẽ che chở cho con. Con nhất định không được liên luỵ vào, con hiểu không?”
Mẫu thân nắm lấy tay ta, trong đôi mắt già nua đầy vẻ lo lắng: “Vương gia không có hậu nhân, con sinh cho hắn một hài tử đi, đừng bướng bỉnh nữa, dù là nhi nữ cũng được.”
Ta không nói nên lời, cổ họng nghẹn ngào, một lúc lâu sau, ta mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười an ủi trên môi: “Mẫu thân không cần phải lo lắng nhiều như vậy, hôm đó vương gia hồi phủ đã nói với con, hắn đã tìm được bằng chứng chứng minh Thái tử không thông đồng với giặc, tin là rất nhânh có thể làm rõ chân tướng.”
“Thật sao?”
“Thật, tại sao con lại phải nói dối mẫu thân?”
“Vậy là tốt rồi.”
Ta mỉm cười nhìn mẫu thân thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có cảm giác u ám.
Đúng là ta không hề nói dối ấy, nhưng chuyện này thật sự có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao?
Buổi tối, Nhϊếp Hàn Sơn phong trần mệt mỏi trở về, ta sai người chuẩn bị nước nóng, đích thân bưng mì nóng cho hắn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn.
Hắn cúi đầu ngửi mùi trên người mình: “Ta đi tắm rửa trước.”
Hắn vừa nói vừa định đi vào phòng tắm, vừa quay người đã bị ta nắm lấy cánh tay nói: “Vương gia, không sao đâu, một lát nữa mới có nước nóng, ngươi đói bụng không, ăn mì trước đã.”
Hắn liếc nhìn ta một cái, cuối cùng cũng không kiên trì, rõ ràng là đang rất đói, chỉ trong thời gian ngắn đã ăn hết một tô mì lớn.
“Chuyện sắp xong rồi, Hoàn Nhan đã bị cạy miệng. Mấy ngày nữa, có lẽ nhạc phụ sẽ được thả khỏi nhà giam của hình bộ. Vy Vy, nàng có thể yên tâm.”
“Những ngày này, vương gia đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, vốn dĩ hoàn toàn không phải sự thật, điều tra ra chân tướng cũng là trả lại công đạo cho người trong sạch, chỉ là...” Nhϊếp Hàn Sơn dừng một chút: “Chỉ là bệnh tình của bệ hạ...”
“Bệnh tình của bệ hạ thế nào? Mấy ngày trước không phải nói đã chuyển biến tốt rồi sao?”
“Thái y nói, chỉ là hồi quang phản chiếu, e rằng không quá hai tháng, thân phận của ta rất nhạy cảm, chờ nhạc phụ được thả ra ngoài, có một số việc vẫn phải cần ông ấy sớm tính toán.”
Mặc dù hắn không nói rõ ràng, nhưng ta cũng đã hiểu được ý của hắn, chẳng trách đám người hoàng quý phi lại chó cùng rứt giậu như vậy, triển khai hành động vội vàng như vậy, là muốn ép Thái tử phải rơi đài.
Phụ thân một mực trung thành với Thái tử, trong khoảng thời gian này đúng là phải cẩn thận một chút mới được.
Mà điều khiến ta càng không yên tâm chính là bệ hạ, rốt cuộc tâm ý của bệ hạ là như thế nào?
“Được rồi, ta sẽ trở về bàn bạc với mẫu thân. Ta mấp máy môi, lần đầu tiên chủ động đưa tay lên cầm lấy bàn tay của hắn: “Lần này đa tạ vương gia rất nhiều, ta biết vương gia không có ý định nhúng tay vào, lần này là bởi vì ta...”
Hắn dường như bị hành động của ta làm cho xúc động, biểu cảm hơi ngạc nhiên cùng vui vẻ, lật tay một cái nắm lấy tay ta: “Đã ở trong triều đình, làm sao có thể may mắn thoát khỏi phong ba? Chỉ là cố gắng không làm thịt cá nằm trên thớt của người khác thôi, được rồi, không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Hắn vỗ nhẹ vào tay ta, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Khi hắn bước ra, ta đã nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào hình hoa đoàn tụ sum vầy khắc trên đầu giường, trong lòng có chút thấp thỏm.
Đượi đến khi hắn đi tới, nhịp tim của ta càng đập dữ dội.
“Vương gia tắt đèn đi.” Ta cố gắng để bản thân giữ được bình tĩnh.
“Được.” Hắn dường như không để ý đến vẻ căng thẳng của ta, thổi tắt đèn rồi nằm xuống.
Trái tim ta đập như trống, ta nghiến răng, thử thăm dò áp người vào người hắn, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn trở nên cứng đờ, hơi thở có chút nóng rực.
Trong bóng tối, ta nghe thấy giọng nói của chính mình run rẩy: "Vương gia... ngươi... muốn có hài tử không?”
Thân thể Nhϊếp Hàn Sơn run rẩy, xoay người kéo ta vào trong lòng ngực.
Ta nhắm mắt lại, đúng lúc nghĩ hắn sẽ hành động.
Nhưng hắn lại dừng lại, đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng ta.
Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo ý tứ không thể giải thích được: “Vy Vy, ta muốn, chỉ là... vào lúc này dù sao cũng có chút giống như đang lợi dụng hoàn cảnh của người khác. Bản vương đã nói sẽ chờ nàng cam tâm tình nguyện, ta biết nàng sẽ là một mẫu thân tốt nhưng ta càng hy vọng nàng cũng mong chờ hài tử này.”
“Vương gia...”
“Đi ngủ đi, mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi, không cần vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Hắn cúi đầu xuống, hôn lên trán ta một cái, chỉ là không buông tay ra, cứ như vậy mà ôm ta ngủ thϊếp đi.
Ta không nói rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào, nhưng rốt cuộc hằn không có hành động gì, ta lại thở phào nhẹ nhõm, mấy năm trôi qua, ta thực sự vẫn chưa sẵn sàng để thân mật với hắn.