Chương 13

Gần như ngay khi bọn họ trở về Trấn Bắc vương phủ, bên phía phương viên đã truyền đến tin tức Liễu di nương bị tim đập nhanh.

Chiêu thức này này cũng không mới nhưng chỉ cần có tác dụng là được.

Ta xuống ngựa, kéo vạt váy ướt đẫm sương, ngửa đầu nhìn hắn.

Triệu ma ma của phương viên đầy vẻ mong đợi nhìn Nhϊếp Hàn Sơn.

Nhϊếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt ta, đưa tay siết chặt tay ta: “Vy Vy, ta qua đó một chuyến, lúc trở về sẽ giải thích với nàng, tình huống giữa ta và Liễu di nương có chút đặc biệt.”

“Vương gia cứ đi đi, thϊếp thân sẽ không quấy rầy.” Ta mỉm cười, trên khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.

Hổ Phách đứng bên cạnh ta lại không thể kiềm chế nhếch môi, lộ ra vẻ khinh thường.

Sau khi bọn họ rời đi, ta vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ấy, nhắc nhở một câu: “Vừa rồi ngươi làm gì vậy? Ta dạy ngươi dáng vẻ hành động thế nào đã quên hết rồi à?”

"Không phải..." Hổ Phách cắn môi, nhẫn nại một hồi, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Tiểu thư, người nói rốt cuộc vương gia là có ý gì? Phương viên làm vậy rõ ràng chính là đóng kịch.”

“Thật thì sao mà giả thì sao? Chỉ cần người muốn tin, đó chính là thật.”

“Vậy vương gia đối xử với tiểu thư như vậy là có ý gì?” Giọng nói của Hổ Phách tràn đầy bất bình cùng tức giận.

“Hổ Phách, người từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, ngươi nên hiểu thế đạo này không công bằng đối với nữ tử, nam nhân đa tình là chuyện bình thường, rất hiếm có người nào một lòng một dạ giống như phụ thân đối với mẫu thân ta, nếu ta có được là chuyện may mắn, không có cũng không oán trách gì được.”

Bởi vì chuyện ta nói quá riêng tư, có nha hoàn nhìn thấy ta muốn đi tới hành lễ đều bị ta phất tay ra hiệu tránh đi.

Hổ Phách đi tới phía trước, đỡ lấy cánh tay ta, ta đã leo núi quá lâu, dù sao cũng rất mệt mỏi.

Ta nhìn kỹ khuôn mặt Hổ Phách, đột nhiên nhận ra tiểu cô nương luôn đi theo bên cạnh mình đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, ta không nhịn được mỉm cười: “Nhìn kỹ một chút, Hổ Phách của chúng ta bây giờ cũng đã trưởng thành, có lang quân như ý mình ngưỡng mộ chưa?”

“Tiểu thư! Người đừng trêu chọc ta nữa, chúng ta đang nói chuyện của tiểu thư mà.” Khuôn mặt Hổ Phách đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu né tránh.

Ta cong khóe miệng, nở ra nụ cười rồi nghiêm túc nói: “Hổ Phách, ta sẽ nói thật với ngươi, nếu đời này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ ta sẽ vĩnh viễn như thế này, nhưng người khác ta, người từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, ta luôn hy vọng ngươi được vui vẻ hạnh phúc. Mặc dù nói thế đạo này không công bằng với nữ tử, nhưng bên trên thế đạo còn có hai chữ quyền lực, ngươi may mắn có tiểu thư ta đây, cũng có thể coi là một trong số ít người nắm giữ quyền lực, ngươi có thể chọn lựa, chỉ cần không phải hoàng gia, tiểu thư ta có thể cam đoan nam nhân trên đời này tuyệt đối không dám khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải sống một đời viên mãn hạnh phúc.”

“Không... Ta không gả! Ta muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư cả đời." Hổ Phách nghe xong lời này, lập tức lo lắng, liên tục nói.

“Nha đầu ngốc, cái gì mà hầu hạ ta cả đời? Chẳng lẽ người nói sau khi gả đi sẽ cách xa ta à? Dù thế nào chúng ta cũng vẫn ở cùng nhau.” Ta vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ấy trấn an.

“Sao chuyện này có thể …” Hổ Phách gần như rơi nước mắt: “Ta sẽ không kết hôn, ta sẽ ở hầu hạ bên tiểu thư như thế này.”

“Rõ ràng tiểu thư là một người tốt, tại sao lại chịu cảnh như vậy?”

Nói đến đây, Hổ Phách tức giận mắng: “Hắn đúng là một kẻ chẳng ra gì!”

“Ăn nói cẩn thận!” Ta lắc đầu, đưa ngón tay lên môi ra hiệu: “Công bằng mà nói, hắn cũng chỉ giống như những nam nhân trong thiên hạ thôi, là ngươi yêu cầu quá cao. Hơn nữa, ta là tình nguyện gả cho hắn, hắn cũng không có gì không tốt với ta, thể diện và tôn trọng cần có hắn cũng đã cho ta rồi, nếu có người mỉa mai ta, hắn cũng sẽ ra mặt vì ta, cầm thương đánh tới tận cửa, bây giờ đến phu nhân Lễ Bộ thị lang gặp ta cũng phải đi đường vòng.”

“Tiểu thư không cảm thấy tiếc cho bản thân sao?”

“Có gì phải tiếc?” Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng ấy, chậm rãi nói: “Tình yêu là thứ quý giá lại vô cùng hiếm hoi, không nên cưỡng cầu, cho dù lúc trước yêu nhau, chẳng phải cũng sẽ có lúc người kia thay lòng đổi dạ sao?”

“Tiểu thư, người cảm thấy vương gia thật lòng yêu Liễu di nương sao?” Hổ Phách ngập ngừng hỏi.

Ta sửng sốt một lát: “Sao ngươi lại hỏi thế?”

“Ta không biết, chỉ là cảm giác thôi.” Hổ Phách cau mày nói.

Ta mỉm cười: “Chuyện này ai mà biết được, có lẽ là vậy.”

Trở về chính viện, ta phái người chuẩn bị nước rửa tắm, sau khi ăn cơm xong, ta uể oải tựa người vào ghế dài mềm mại, cầm một tập thơ mới xuất bản, tùy ý lật xem rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Đợi đến tỉnh dậy, cả người đã nằm thẳng trên giường, bên cạnh còn có một cặp đùi rắn chắc tựa vào.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Nhϊếp Hàn Sơn đang tựa vào đầu giường đọc sách, vừa trông chừng ta ngủ.

“Nàng tỉnh giấc rồi à?”

“Giờ nào rồi?” Ta duỗi cánh tay ra muốn ngồi dậy.

"Giờ Dậu một khắc, tất cả đều ổn, nàng muốn ngủ, cứ ngủ thêm một lúc đi.” Nhϊếp Hàn Sơn giơ tay đắp chăn cho ta.

Rốt cuộc vẫn là không ngờ lời của Hổ Phách nói vẫn có chút tác động tới ta, ta cũng rất muốn xác định mối quan hệ giữa ta và hắn.

Cuối cùng ta vẫn phải tìm lý do để nói chuyện.

Thế là ta hỏi trước một câu “Vương gia, bệnh của Liễu di nương thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào được nữa? Trước đây có lẽ là thật, nhưng bây giờ thì chưa chắc đã như vậy.” Nhϊếp Hàn Sơn đặt những cuốn nhàn thư ta từng đọc qua xuống, cười như không cười nói.

“Chẳng phải vương gia cũng biết rất rõ sao? Còn không phải là do vương gia dung túng sao?” Ta nằm lại xuống giường, từ tốn nói một câu.

Đại khái nghe được lời nói của ta có ý mỉa mai, Nhϊếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta một lúc, trong mắt mang ý cười.

“Vy Vy, ta cùng Liễu di nương không phải như nàng nghĩ đâu.”

Ta không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn vào mặt hắn, thầm nghĩ: Còn có thể là gì nữa đây?

"Liễu di nương vốn không phải họ Liễu, nàng ta là cô nhi cuối cùng của thế gia vọng tộc Trương gia ở Bắc Tân Cương.”

Vừa nghe đến cái tên này, ta lập tức trợn to hai mắt: “Trương gia ở Bắc Tân Cương, chính là Trương gia kia ở Bắc Tân Cương sao?”

"Đúng vậy."

“Trương gia tiếng tăm lừng lẫy nhắc đến đã khiến người ta phải khϊếp sợ sao?”

"Đúng vậy."

“Trương gia tham ô quân lương dẫn đến trận chiến ở núi Hành Dương đại bại.”

"Đúng vậy."

Theo từng câu trả lời công nhận của Nhϊếp Hàn Sơn, ta lại giật mình một cái, mơ hồ có thể hiểu tại sao thái độ của Nhϊếp Hàn Sơn đối với Liễu di nương lại đặc biệt như vậy.

Trương gia ở Bắc Tân Cương vừa có công lao bảo vệ đất nước vừa có tội hại dân hại nước, trong trận đại bại ở núi Hành Dương năm đó, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, ngay sau đó mấy vị quan viên chưởng quản quân bị quân lương đều bị rơi đầu, cả kinh thành gió tanh mưa máu.

“Trương gia và Nhϊếp gia chúng ta đã quen biết nhiều năm, luôn sống chết có nhau, mà mẫu thân của Liễu di nương là biểu muội của mẫu thân ta, trước khi qua đời, bà ấy đã quỳ xuống cầu xin ta bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Trương gia, lúc đó chiến sự đang lúc căng thẳng, ta chỉ có thể đưa nàng ấy về phủ thay tên đổi họ, ổn định cuộc sống.” Trong mắt Nhϊếp Hàn Sơn tràn đầy vẻ mệt mỏi.

“Hôm nay tại sao vương gia lại nói cho ta biết chuyện riêng tư như vậy?” Ta rũ tầm mắt xuống, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

“Vy Vy, nàng nên biết chuyện này.”

“Vậy sao bây giờ vương gia mới nói?” Ta lập tức hỏi vặn lại.

Nhϊếp Hàn Sơn mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay ta: “Bởi vì chiến trường tàn khốc, cho dù người ngoài nói ta là chiến thần vô địch, bất khả chiến bại, nhưng ta cũng sẽ bị thương, cũng có thể bỏ mạng, có lẽ chỉ là một mũi tên lạc vô tình bắn ra, hoặc có thể là một thanh đao không biết từ đâu chém tới, ta sẽ an nghỉ ở vùng đất Bắc Tân Cương giống như tổ tiên mình.”

“Ra chiến trường không có ai có thể bảo đảm bản thân nhất đinh có thể trở về. Nàng biết chuyện này cũng chỉ là nhiều thêm chút tâm sự mà thôi.”

“Mặt khác, có lẽ vương gia cũng cảm thấy ta và Liễu di nương chia phủ như bây giờ rất thuận tiện.” Ta nói chuyện không hề khách khí chút nào.

"Đúng, ta thừa nhận." Nhϊếp Hàn Sơn nghiêm túc nói, thẳng thắn trả lời.

"Hơn nữa, Vy Vy, ta chưa hề chạm vào nàng ấy."

"Hả, cái gì cơ?" Ta ngạc nhiên mở to mắt, nghe xong trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Nhϊếp Hàn Sơn nhìn thế nào cũng là nam nhân bình thường, chẳng lẽ thân thể có dị dạng sao?

Có lẽ vì ánh mắt của ta quá mức kỳ quái, hắn không nhịn được phải mở miệng phản bác: “Nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy?”

“Nạp nàng ấy làm thϊếp vốn là hành động bất đắc dĩ, chăm sóc nàng ấy là tâm nguyện cuối cùng của Trương gia. Hơn nữa lúc trước ta không có ý định thành thân.”

“Nói ta vô tình cũng được, ích kỷ cũng được, tử đệ mấy đời Nhϊếp gia đều đã chôn xương ở Bắc Tân Cương, chỉ còn lại mình ta đối diện với thảo nguyên mênh mông. Ta không muốn tương lai nhỉ tử của mình lại tiếp tục gánh vác số mệnh phải bình định người Hung Nô, suốt ngày sống trong nơm nớp lo sợ, mệt mỏi không thể chịu nổi, nếu đời ta may mắn kết thúc chiến sự thì đương nhiên rất tốt, còn nếu ta bỏ mình, vận mệnh Nhϊếp gia cũng sẽ kết thúc tại đây.” Nhϊếp Hàn Sơn nhẹ nhàng nói, ngón tay chai sạn cẩn thận vuốt ve bàn tay ta.

Ta dừng lại một chút: “Nếu vương gia đã không có ý định thành thân, tại sao khi Thái hậu chỉ hôn lại không từ chối?”

“Ta không thể từ chối.”

“Tại sao?” Ta không nhịn được hỏi.

"Bởi vì ta cần sự ủng hộ của nàng để bình định người Hung Nô." Nhϊếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta nói: "Bệ hạ kỳ thực không muốn nhìn thấy Trấn Bắc quân ngày càng lớn mạnh. Đối với ông ta mà nói, người Hung Nô tồn tại chính là sự kiềm chế Trấn Bắc quân.”

Công cao áp chủ từ xưa đến nay luôn là sự uy hϊếp đối với hoàng quyền.

Hắn nói đến đây là đủ rồi, nếu tiếp tục nói ra sẽ quá nhạy cảm.

Ta bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm tấm màn tơ trên giường, chậm rãi tiêu hóa tin tức, Nhϊếp Hàn Sơn cũng không vội, lặng lẽ ở bên cạnh ta.

Mãi cho đến khi Hổ Phách ở ngoài cửa hỏi có dọn cơm lên chưa.

Ta đáp một tiếng, chống người ngồi dậy, trước khi xuống giường đột nhiên hỏi một câu: “Vậy Liễu di nương đó, bây giờ vương gia có dự định gì?”

“Những năm nay nàng ấy đã kiếm được không ít bạc.Trong hai năm nữa, chờ tình hình ở kinh thành lắng xuống, ta sẽ chọn cho nàng ấy một gia đình tốt ở Bắc Tân Cương, để nàng ấy có thể sống an nhàn vui vẻ cả đời.” Nhϊếp Hàn Sơn đưa tay đỡ ta, bán tay to lớn cứ vậy nắm chặt lấy tay ta.

“Vy Vy, trước kia là ta có lỗi với nàng, nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Trong lòng ta hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng lại không muốn trả lời, chỉ cúi đầu mỉm cười.

Dùng bữa xong, Nhϊếp Hàn Sơn ngủ lại chính viện.

Hổ Phách nhân cơ hội giúp ta tắm rửa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, chuyện gì vậy?”

Ta lắc đầu nói: “Phái người truyền tin về nhà, ngày mai ta sẽ trở về một chuyến.”

“Vâng.”

Ban đêm, ta có thể cảm giác được chuyển động của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lời hứa với ta, hắn sẽ kiềm chế cho đến khi ta đồng ý.

Chỉ là rốt cuộc ta vẫn không thể ngủ yên.