Chương 12

Vừa nhìn thấy ta ngồi cùng hắn trên ngựa, khuôn mặt nàng ta lập tức biến sắc

“Vương gia.”

Nhϊếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn nàng ta, nhưng không xuống ngựa: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là vương gia hồi phủ, thϊếp thân còn chưa... bái kiến.”

Một đôi mắt to rưng rưng, ngước lên nhìn Nhϊếp Hàn Sơn đầy mong đợi.

Kết hợp với bộ xiêm y trắng ngọc, thật sự đúng với câu nói “Vừa thấy đã yêu.”

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Nhϊếp Hàn Sơn.

Nếu đổi lại là lúc bình thường thì hắn đã sớm xuống ngựa chạy đến an ủi.

Giờ phút này hắn lại không hề phản ứng.

Chỉ thấy hắn rũ mắt xuống: “Vậy bây giờ đã gặp rồi. Hôm nay trời lạnh, thân thể nàng không khỏe, nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, không đợi Liễu di nương nói tiếp, hắn trực tiếp sai người đưa nàng ta trở về.

Liễu di nương chết đứng tại chỗ, giống như nàng ta không ngờ có thể xảy ra chuyện như vậy, đôi mắt đột nhiên mờ đi.

Ta nhìn nàng ta, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu đồng cảm.

Hôm qua ta từ trong miệng quản gia biết được, từ khi ta rời đi, không có người quản thúc, vương phủ liền trở thành thiên hạ của nàng ta.

Mọi người đều biết nàng ta là bảo bối trong lòng vương gia, ai dám đắc tội nàng ta?

Lợi dụng khoảng thời gian này, Liễu di nương cùng với người biểu đệ họ hàng xa thường xuyên gây không ít chuyện xằng bậy ở kinh thành, trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, sát nhập, thôn tính không ít đất đai của bách tính ngoại ô kinh thành, thu mua cửa hàng ở phố buôn bán với giá rẻ... Có thể nói là làm đủ trò xấu xa.

Chỉ là Nhϊếp Hàn Sơn chiến đấu cùng Hung Nô đang ở thời khắc mấu chốt, cho nên những chuyện này không truyền ra ngoài.

Chỉ là trong kinh thành đã nổi lên không ít lời tố cáo.

Ta thực sự không hiểu tại sao nàng ta lại muốn nhiều bạc như vậy.

Nhϊếp Hàn Sơn yêu thương, dung túng nàng ta, ai cũng thấy rõ ràng, có Nhϊếp Hàn Sơn ở đây, đời này của nàng ta vốn không phải lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn có thể sống tốt hơn đại đa số những người khác.

Lòng tham không đáy chính là tội lỗi.

Trên mặt những hạ nhân ở chỗ này đều đầy vẻ ưu tư, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Liễu di nương có chút thay đổi.

Ta không nói gì, Bạch Tuyết đứng đó đã có chút không kiên nhẫn, Nhϊếp Hàn Sơn giật dây cương một cái, nó liền vui sướиɠ chạy ra ngoài, lúc ra đến đường lớn trong thành vẫn không thể khống chế động tác.

Gió lớn nhanh chóng nổi lên, Nhϊếp Hàn Sơn nhẹ nhàng trùm mũ áo choàng lên đầu ta.

Bạch Tuyết một đường đi về phía bắc, cho đến khi ra khỏi thành, mới hoàn toàn phi nước đại.

Ta nhìn con đường phía trước, bên tai có tiếng gió gào thét, phía sau là bộ ngực rắn chắc mạnh mẽ của hắn, nóng rực như lửa đốt.

Bạch Tuyết một đường chạy cho đến khi đến chân núi Phổ Đà mưới giảm tốc độ, trước mặt là một con đường hẹp lát đá xanh, xung quanh mọc đầy cỏ dại.

Bạch Tuyết rất quen thuộc với nơi này, sau khi chúng ta xuống ngựa, nó tự mình đi tới phía trước.

Ta cảm thấy bản thân may mắn đã đoán trước, ăn mặc y phục đơn giản.

Nhϊếp Hàn Sơn thần sắc trang nghiêm, giống như đang cầm bảo kiếm đi trước ngự tiền, mở đường cho ta, dọn sạch cỏ dại hai bên đường.

Ta mơ hồ cảm thấy nơi mình đến hôm nay có lẽ không tầm thường nên lặng lẽ đi từng bước một theo sau lưng hắn không dám hỏi nhiều.

Sau hơn nửa canh giờ , cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.

Bắp chân ta mỏi nhừ đau nhức, đứng đó nghỉ ngơi, trước mặt là một vách đá, dưới vách đá là một sơn cốc trũng, trong sơn cốc khắp nơi là cỏ cây xanh tươi, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong dựng không ít tấm bảng gỗ.

Nhϊếp Hàn Sơn hiếm khi lộ ra chút bi thương và nỗi buồn vô cớ.

“Vy Vy, đi thôi, chúng ta xuống dưới đó.”

“Được.” Ta khẽ gật đầu.

Hắn đưa tay ra nắm chặt lấy tay ta, ta vô thức muốn vùng ra, nhưng do dự một hồi đành phải bỏ cuộc.

Bạch Tuyết vốn luôn vô tư, giờ phút này cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, mỗi bước đi xuống sơn cốc đều vô cùng trang nghiêm.

Bên trong sơn cốc hoàn toàn khác với từ trên nhìn xuống.

Giờ phút này ta mới nhìn rõ những tấm bảng gỗ, trên đó đều viết tên người, trên nền đất ẩm còn có những thanh kiếm và cán rìu mục nát, thay vì gọi là sơn cốc, gọi là bãi tha ma có lẽ thích hợp hơn.

Nhϊếp Hàn Sơn tháo gói đồ trên người Bạch Tuyết, không ngẩng đầu lên nói: “Đây là nghĩa trang của Trấn Bắc quân. Đối với những binh sĩ không tìm được thân nhân, chúng ta đều sẽ gỡ một ít đồ đạc thân thiết của bọn họ, đặt ở nơi này.”

“Tổ tiên Nhϊếp gia cũng ở đây.”

“Vy Vy có thể biết nấu ăn không?”

“Biết.”

Ta đại khái đoán được hắn muốn làm gì, khi mở gói đồ ra, bên trong quả nhiên chứa gạo, thịt, dao và nồi.

Bên trên có một bó hương đỏ.

Nhϊếp Hàn Sơn dựng bếp ngay tại đó, đi xung quanh tìm củi.

Ta đổ gạo vào nồi rồi đến bên dòng suối nhỏ vo gạo, nhìn thấy Bạch Tuyết đứng cạnh một tấm bảng gỗ, cọ cọ đầu ngựa đầy vẻ quyến luyến.

Ta đi qua nhìn một chút.

Trên bảng gỗ có những cái tên “Truy phong”, “Đoạt Vân”, “Hắc Dạ”, bảng gỗ đã mục nát, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút, nhiều cái tên đã bị mờ.

Ta xoa đầu Bạch Tuyết, để nó đứng ở chỗ này.

Sau khi vo gạo rửa rau bên suối, ta quay trở về.

Nhϊếp Hàn Sơn đã đào bếp, nhóm lửa xong.

Ta đặt nồi nước lên bếp, tìm một phiến đá phẳng rồi bắt đầu thái rau, cứt thịt, cơm còn một lúc nữa mới chín, chuẩn bị xong mọi thứ, ta đặt đồ sang một bên, chỉ chờ cơm chín sẽ làm đồ ăn.

Nhϊếp Hàn Sơn mang tới hai vò rượu.

Hắn cầm một vò rượu, nói: “Vy Vy, đi với ta.”

“Được.” Ta không nói nhiều.

Trong sơn cốc đã lâu không có người đến, khắp nơi đều là cỏ dại mọc um tùm.

Hắn đưa ta đến một gốc cây to cành lá rậm rạp , mở vò rượu, nhẹ nhàng nói một câu: “Tro cốt của người Nhϊếp gia tử trận ở chiến trường đều được chôn ở chỗ này.”

Sau đó hắn vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, Hàn Sơn dẫn thê tử tới bái kiến. Quân Hung Nô đã bại trận, Bắc Tân Cương đã định, tâm nguyện chung của Nhϊếp gia đã đạt được, mọi người có thể yên nghỉ rồi.”

Trong lòng ta vốn đã sớm đoán được điều này, cung kính cúi hành lễ một cái: “Nhi tức Tự Như Vy bái kiến... Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân.”

Nhϊếp Hàn Sơn nâng vò rượu từ từ rót xuống đất hướng về phía đại thụ, sau đó quỳ xuống nặng nề dập đầu mấy cái.

Ta quỳ ở phía sau dập đầu theo, đối với chuyện này ta không hề có bất kỳ bài xích hay nghi ngờ nào.

Những nỗ lực của Nhϊếp gia rất đáng giá.

Nhϊếp Hàn Sơn đứng dậy, kéo ta đi tới, ngồi trên tảng đá dưới gốc cây lớn.

Giờ phút này hắn đã lôt bỏ gánh nặng tướng quân, uy nghiêm của Trấn Bắc vương, giống như một hài từ quyến luyến người nhà , nói liên miên lải nhải kể lại những trải nghiệm của mình năm này qua năm khác ở nơi người Nhϊếp gia nằm lại.

Nghe hắn dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại hoàn cảnh sống muôn vàn chông gai nguy hiểm, ta chỉ cảm thấy kinh hãi.

Rốt cuộc ta đã được bảo vệ cực kỳ tốt, chiến loạn ta trải qua ở thành Hắc Dương lúc này so với hắn chẳng khác gì trò trẻ con.

Hắn nói liên tục một lúc lâu mới dừng lại, ngơ ngác một lúc rồi quay lại nhìn ta nói: “Bắt nàng phải ngồi nghe quá lâu rồi.”

Ta lắc đầu: “Không đâu, ta không vội. Vương gia đã lâu không đến đây, cứ giành thời gian bên cạnh phụ mẫu.”

“Cũng nói xong rồi. Tâm nguyện của ta đã hoàn thành. Sau này sẽ còn rất nhiều thời gian. Có lẽ cơm cũng đã chín rồi, chúng ta qua bên đó đi.”

Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay ta, nửa chừng đột nhiên lại hỏi: “Vy Vy, nàng không tò mò tại sao mộ phần Nhϊếp gia lại ở chỗ này sao?”

“Có chút tò mò, còn bia mộ trên núi Bắc Trấn thì sao?”

Nếu ta không nhớ nhầm thì nghĩa địa tổ tiên Nhϊếp gia là do hoàng đế ban tặng, gần bên Hoàng Lăng, còn có người phụ trách trông coi.

“Những cái đó chỉ để cho người ngoài nhìn vào. Thay vì trịnh trọng nằm trên đó, được người khác cung phụng, tổ tiên Nhϊếp gia chúng ta vẫn thích ở lại với những binh sĩ cùng nhau kề vai chiến đấu. Chúng ta đi ra từ chỗ này, cuối cùng cũng sẽ nằm lại nơi đây.” Nhϊếp Hàn Sơn hái một đóa hoa cúc vàng tiện tay cài lên người ta.

“Đến lúc chúng ta trăm tuổi cũng sẽ ở chỗ này.”

Trăm tuổi?

Ta có hơi ngạc nhiên, không trả lời.

Nghĩ đến hình ảnh duyên dáng của Liễu di nương, tâm tình ta có chút phức tạp.

Ta hiểu hắn là đang thổ lộ tâm tình với ta nhưng ta và hắn thật sự có thể sống cùng nhau tới trăm tuổi sao?

Khi đi đến bên cạnh bếp lò, cơm trong nồi đã chín, ta xắn tay áo bắt đầu xào rau.

Nhϊếp Hàn Sơn thắp hương, đi vòng quanh sơn cốc, mỗi nơi đều cắm một ít hương.

Một nồi cơm trắng, một đĩa đồ ăn, lại thêm một vò rượu.

Nhϊếp Hàn Sơn cuối cùng để lại ba cây nhang cắm ở trước bàn ăn, kính rượu, sau khi nói mấy câu, liền cao giọng gọi Bạch Tuyết.

Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh.

Công việc xong xuôi, chúng ta dắt ngựa từ từ đi lên, tiếng gió gào thét sau lưng giống như tiếng reo hò hoan hô..

Khi bước đến vách đá, một tia nắng chiếu vào tầm mắt.

“Thời tiết đẹp quá.” Ta nheo mắt nhìn mặt trời đang treo ở phía chân trời, nói.

“Đúng vậy, thời tiết thật đẹp.”

Nhϊếp Hàn Sơn nhếch lên khóe miệng, nở ra nụ cười, hắn trút được gánh nặng, nụ cười rất đẹp.

Bạch Tuyết vui vẻ gầm lên một tiếng, đi về phía trước, giống như vẫn đang thúc giục.

Đường xuống núi nhẹ nhàng hơn đường lên núi.

Không lâu sau, ta và hắn lại một lần nữa cưỡi lên Bạch Tuyết quay trở về.

Tiếng gió rít gào bên tai giống như tiếng nhịp tim.