Lúc Nhϊếp Hàn Sơn đi ra, hắn đã hơi tỉnh rượu..
Hổ Phách đem canh giải rượu lên, hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó liếc mắt ra hiệu đuổi Hổ Phách đang cố ý đứng lại.
Hổ Phách uỷ khuất chớp chớp mắt nhìn ta, ta lại phất tay ra hiệu nàng ấy lui ra.
“Y phục rất vừa người.”
“Vừa thì tốt.” Ta kéo tấm áo khoác lên bờ vai, cố gắng tìm điều gì đó để nói. Nhϊếp Hàn Sơn trở về phủ, nhưng lại không đi tới bên kia, có lẽ lát nữa bên chỗ phương viên sẽ có hành động.
“Ngươi đã gặp Thái hậu chưa?”
“Gặp rồi.”
“Những ngày ngươi bặt vô âm tính, nương nương đã rất lo lắng cho ngươi.”
“Sau khi yến hội kết thúc, nương nương kéo ta tới Từ Ninh cung nói chuyện rất lâu, lần này đại bại Hung Nô, kết thúc hoàn toàn chiến loạn ở Bắc Tân Cương, năm phần là nhờ mưu lược, năm phần là nhờ may mắn, có thể sống sót trở về đúng là vô cùng may mắn.”
“Tiểu nhi tử của Hoàn Nhan bị cướp tù là cố ý sao?” Ta tò mò hỏi.
“Không phải, chỉ là thuận thế mà làm thôi, Hoàn Nhan thực sự đau lòng ấu tử, thậm chí còn muốn đẩy ấu tử lên ngôi vị đại hãn. Làm sao những người ca ca lớn hơn hắn ta nhiều tuổi lại có thể cam lòng được? Lần này Trác Cát liều lĩnh như vậy, cũng là vì có một ca ca của hắn ta xúi giục.”
Nhϊếp Hàn Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt có chút ý tứ không nói rõ được.
“Quyền lực vừa là mỹ tửu nhưng cũng là độc dược, hương vị càng ngào ngạt càng làm cho người ta bị mê hoặc tới mất đi thần trí.”
Không chỉ có Hung Nô trên thảo nguyên, mà cả trong triều Đại Hạ cũng chẳng hơn gì, đoạn thời gian trước, bệ hạ long thể bất an, đã nổi lên một trận phong ba bão táp.
Nghe nói bệ hạ còn có ý định truyền ngôi cho ấu tử Thập Tam hoàng tử.
Mà phụ thân ta thân là Thái tử thái phó, bị mắc kẹt trong trung tâm quyền lực, không thoát thân được, ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Cho dù phụ thân có thể bình an vô sự, ta và hắn cũng không thể không bị ảnh hưởng.
“Ở trên cao luôn rét lạnh.” Nhϊếp Hàn Sơn đột nhiên liếc nhìn ta một cái, nói một câu không đầu không đuôi.
Đang lúc ta chuẩn bị mở miệng, lại nghe được tiếng viện binh ta chờ mong đã lâu.
Lúc này giọng nói Triệu ma ma lại vô cùng êm tai.
Hổ Phách quả nhiên rất hiểu ý ta, lúc trước luôn cản người lại, lúc này lại trực tiếp cho người chạy vào trong.
Triệu ma ma vén rèm lên, chạy thẳng về phía Nhϊếp Hàn Sơn.
Mấy năm nay bà ta bị ta âm thầm sửa trị mấy lần, rõ ràng đã khôn ngoan hơn, ít ra còn biết hành lễ.
“Bái kiến vương gia, vương phi.” Triệu ma ma quỳ gối hành lễ, ánh mắt lại dán chặt vào người hắn.
Tâm trạng ta lúc này rất tốt, mỉm cười khách khí hỏi một câu: “Triệu ma ma đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì? Liễu di nương lại cảm thấy không khỏe sao?”
Đây đều là những thủ đoạn cũ nhưng chỉ cần có tác dụng với Nhϊếp Hàn Sơn là được.
“Thân thể di nương vẫn ổn, chỉ là nghe nói vương gia ở biên cảnh bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ là vương gia vừa hồi kinh đã tiến cung, vẫn chưa được gặp, lúc này nghe người gác cửa nói vương gia đã trở về nên đặc biệt phái lão nô tới hỏi thăm một chuyến.”
Vừa nói, bà ta vừa cẩn thận đánh giá sắc mặt Nhϊếp Hàn Sơn.
Theo lẽ thường mà nói, lúc này đáng lẽ Nhϊếp Hàn Sơn nên đứng dậy đi qua bên đó, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng bình tĩnh nói một câu: “Trở về nói với di nương một tiếng, bản vương vẫn mạnh khoẻ.”
Triệu ma ma ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một lát, mới thăm dò nói một câu: “Hôm nay di nương đã đợi vương gia từ sáng tới tối...”
“Bản vương hiểu tâm ý của nàng ấy, nói di nương nghỉ ngơi sớm đi. Cũng đã muộn rồi, đêm nay bản vương sẽ nghỉ ngơi ở chính viện.”
Hắn vừa nói ra những lời này, đồng tử của Triệu ma ma hơi co lại, ta thậm chí không thể khống chế được sắc mặt của mình.
Nhϊếp Hàn Sơn chú ý tới, sắc mặt dường như không chút biểu cảm, nhưng khóe miệng lại có chút nhếch lên: “Còn có chuyện gì sao? Nếu không thì lui xuống đi, đêm cũng đã muộn rồi, bản vương và vương phi đều phải nghỉ ngơi.”
Bây giờ hắn đã nói đến nước này, Triệu ma ma cũng biết tính tình Nhϊếp Hàn Sơn, cũng không dám nhiều lời, chỉ là lúc sắp rời đi, sắc mặt bà ta tái nhợt đến đáng sợ.
Liễu di nương không có xuất thân hiển hách giống như ta, cho dù Nhϊếp Hàn Sơn không thích ta, hắn cũng không thể làm gì quá đáng.
Toàn bộ địa vị trong phủ của nàng ta đều đến từ Nhϊếp Hàn Sơn, nếu mất đi sự sủng ái của hắn, cho dù ta không làm gì, chỉ cần những lời đồn thổi của hạ nhân trong phủ cũng đủ để dìm chết nàng ta.
Hơn nữa những năm qua nàng ta ở trong phủ làm những chuyện quá phận vô cùng hống hách, không ít người đã âm thầm oán hận.
“Vi Vi, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Cơ thể ta đông cứng lại, lộ ra nụ cười giống như đang khóc.
Nhϊếp Hàn Sơn mỉm cười, không nói gì, đi vào phòng trước, nằm trên giường nhìn ta bò lên giường như một con mèo, co lại rúc vào trong chăn, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Mặc dù chúng ta là phu thê, thậm chí đã được mấy năm, nhưng trong một số phương diện, ta vẫn vô cùng xa lạ đối với hắn.
Đèn tắt, trái tim ta càng đập nhanh hơn khi một cánh tay hắn đưa qua.
Nhϊếp Hàn Sơn đến gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai ta: “Vi Vi, xin lỗi, những năm qua ta đã để nàng chịu không ít thiệt thòi, chiến sự đã xong, sau này ta sẽ đền bù cho nàng.”
“Nàng yên tâm ngủ đi, ta biết nàng chưa sẵn sàng, ta sẵn lòng chờ ngày nàng cam tâm tình nguyện, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta dẫn nàng tới chỗ này.”
Nói xong, hắn thu cánh tay lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rồi vội vàng ngoảnh đi.
Mặc dù Nhϊếp Hàn Sơn không làm gì, thậm chí còn phát ra lời thề như vậy, nhưng bên cạnh có thêm một người, ta nhất thời không quen nên cứ thao thức cho đến hừng đông mới ngủ được một lát.
Trong lòng có nỗi bận tâm, không thể ngủ ngon được.
Ngày hôm sau khi ta thức dậy, Hổ Phách giúp ta trang điểm, tinh thần cũng không tốt chút nào.
“Tiểu thư...” Hổ Phách do dự muốn nói lại thôi.
Ta hiểu ý nàng ấy, cũng không biết phải nói thế nào: “Đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì đâu.”
“Vương gia vừa mới sai người chuẩn bị ngựa, nói muốn đưa tiểu thư đi ra ngoài, còn không cho những người khác đi cùng, tiểu thư, hai người đi đâu vậy?” Hổ Phách cau mày hỏi.
“Ta không biết, buổi tối hôm qua hắn cũng chỉ nói qua một câu, bây giờ lại chuẩn bị ngựa, có lẽ khoảng cách không gần.” Ta giơ tay lên che miệng ngáp một cái, mơ màng nói.
“À đúng rồi, đã muốn đi ra ngoài, chỉ cần búi tóc đơn giản, y phục cũng chọn bộ thuận tiện vận động, đơn giản thanh lịch, ta đoán hắn không phải đi bái kiến ai đâu.”
“Vâng.” Hổ Phách nghe xong, động tác tay thay đổi, chỉ đơn giản là búi tóc sau gáy, sau đó lấy ra một cái trâm cài ngọc lan cố định lại.
Mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng Nhϊếp Hàn Sơn vẫn không thay đổi thói quen buổi sáng thức dậy luyện võ, khi trở về đúng lúc ăn điểm tâm.
Trong khoảng thời gian này, bên chỗ phương viên lại phái người tới mời hắn, nhưng lại bị Nhϊếp Hàn Sơn đuổi ra ngoài.
Ăn điểm tâm xong, Nhϊếp Hàn Sơn dựa vào trên ghế dài cầm một cuốn thoại bản của ta an nhàn đọc, nghỉ ngơi một lúc.
Ta ngồi bên cạnh cạnh hắn, trên tay cũng cầm một cuốn sách nhưng lại không thể đọc vào, khoé mắt luôn liếc trộm hắn.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Mặc dù lúc ở thành Hắc Dương đã cùng nhau trải qua một số chuyện, quan hệ giữa chúng ta đã gần gũi hơn một chút nhưng rào cản vô hình giữa chúng ta vẫn chưa bị phá bỏ.
Mà từ sau khi hồi kinh, hắn tiến cung một chuyến, mọi chuyện đều thay đổi.
Ta thực sự không ngại sống theo cách sống trước đây.
So với những nam nhân yêu tiểu thϊếp diệt chính thê khác, hắn thật sự rất tốt, luôn dành cho ta sự tôn trọng mà ta đáng được hưởng, sở dĩ bên chỗ phương viên có thể an phận như vậy, phần lớn vẫn là do sự đàn áp và kiềm chế của Nhϊếp Hàn Sơn.
Có lẽ ta nên tìm cơ hội tiến cung nói chuyện với Thái hậu nương nương.
Ta tin rằng mình có thể nhận được chút kết quả từ miệng của bà ấy.
“Nàng nghỉ ngơi đủ chưa?”
“A.” Ta ngơ ngác một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
“Có thể đi được không?”
“Có thể.”
Hóa ra hắn ở đây là đợi ta nghỉ ngơi, tâm tư ta lại trở nên phức tạp.
Ngựa đã chuẩn bị sẵn ở trước cổng phủ, Nhϊếp Hàn Sơn dẫn ta đi ra ngoài.
Con ngựa Bạch Tuyết của Nhϊếp Hàn Sơn buồn bực đá vó ngựa vào tảng đá trước cổng, thấy ta tới, lập tức áp đầu ngựa lại gần ta.
Ta xoa đầu nó, nở nụ cười.
So với việc hòa hợp với con người, vẫn là động vật chân thành ấm áp hơn..
Nhϊếp Hàn Sơn mỉm cười, không đợi ta lên ngựa, hắn đã thành thạo một tay bế ta lên, sau đó xoay người lên ngựa theo, động tác gọn gàng mà linh hoạt.
Trên khuôn mặt đám người trước cổng phủ đều mang theo nụ cười.
Ngay lúc Nhϊếp Hàn Sơn cầm dây cương chuẩn bị xuất phát, một bóng dáng yếu đuối từ trong cổng phủ lảo đảo chạy ra.
Liễu di nương thậm chí còn không cần người giúp đỡ nữa: “Vương gia…”