Chương 2

"Muốn kêu thì cứ kêu đi việc gì phải nhịn như thế, ngươi không thấy thoải mái sao?" Kỳ Vũ vừa nói tay càng di chuyển mạnh, nơi hậu huyệt bị hai ngón tay ma sát liên tục, tiết ra một chút dịch nhờn giúp ra vào dễ dàng hơn. Dạ Thuần nghiến chặt răng chịu đựng tay của Kỳ Vũ ra vào trong người mình.

Nơi đó vừa mới bắt đầu quen với hai ngón, Kỳ Vũ không thương xót lại nhét thêm một ngón vào tiếp.

"Ưʍ..." Dạ Thuần khẽ nhấc đầu lên cả thân thể gồng cứng, hậu huyệt bắt đầu cảm thấy đau rát. Kỳ Vũ nhìn thấy phản ứng của y không những không thương mà động tác càng mạnh, càng dữ dội. Sau khi thấy nơi đó đã thích ứng mở rộng ra một chút, Kỳ Vũ ngồi dậy dùng tay đẩy chân y rộng ra hai bên.

Đột nhiên cả hai chân bị mở rộng lại bị Kỳ Vũ nhìn chằm chằm, Dạ Thuần không quen muốn khép lại, Kỳ Vũ hung hăng dùng chân mình đè xuống. Hắn lúc này mới cầm lấy vật thể đã căng cứng của mình ra ma sát nhẹ trên cửa huyệt, Dạ Thuần cảm nhận được vật nóng như đuốc dưới hạ bộ lo lắng hé mắt ra nhìn. Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã cảm thấy hối hận, thứ đó còn lớn hơn nhiều so với ba ngón tay, hơn nữa vừa to vừa dài quá mức tưởng tượng, xung quanh toàn là gân xanh nơi phía đầu còn gồ lên một khúc. Thứ này mà đưa vào thân thể liệu y còn sống nổi không?

Dạ Thuần hoảng sợ lắc đầu: "Đừng... Đừng... Ta không muốn."

"Hửm? Không muốn?" Kỳ Vũ nghe thấy y nói tiếp tục cúi xuống ngậm lấy vật nhỏ trước ngực, dùng lưỡi liếʍ láp qua một vòng rồi cắn nhẹ. Dạ Thuần bị động tác của hắn làm nhột nên khẽ run lên, Kỳ Vũ lúc này mới vui vẻ nói: "Ngươi nhìn xem thân thể ngươi thích ta như vậy, lại nói không muốn?"

"Sư huynh... Tha cho ta đi xin ngươi." Dạ Thuần nói trong tiếng khóc, y cảm thấy nhục nhã vì thân thể không nghe theo ý mình, không thể cản nổi du͙© vọиɠ.

"Tha cho ngươi cũng được." Kỳ Vũ nói rồi khẽ cười nửa miệng cúi xuống cắn mạnh hơn, điểm nhỏ trước ngực không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà lại cứng lên, Kỳ Vũ vui vẻ ngậm chặt miệng của mình vào. Sau khi vui đùa cả hai bên chán chê đến mức đỏ ửng, hắn mới ngẩng cổ lên nhìn gương mặt đang khổ sở chịu đựng của y nói: "Nếu giờ đệ hối hận ta sẽ dừng, nhưng tên Doãn Minh ra sao thì ta không dám chắc."

Dạ Thuần cũng biết là hắn sẽ không dễ dàng buông tha, y khép hờ hai mắt tránh né cái nhìn của hắn. Kỳ Vũ lại nói tiếp: "Đệ xem ta nên thả hắn xuống khe núi Cao Lãnh, hay là đưa hắn vào hang nhốt yêu thú để hắn muốn sống không được, chết cũng không xong?"

Khe núi Cao Lãnh chính là nơi có núi lửa phun trào xung quanh toàn là dung nham, nếu bị thả xuống đó đừng nói là xác đến thần hồn cũng không còn mãi không được siêu sinh, còn bị thả vào hang cũng sẽ bị yêu thú cắn xé cho đến chết, đâu cũng là một cách rất dã man. Dạ Thuần giọng run run nói: "Kỳ Vũ từ bao giờ ngươi lại như vậy?"

"Từ bao giờ ha ha?" Kỳ Vũ lại bắt đầu cười điên loạn: "Ta cũng không biết từ bao giờ, ta cũng không muốn trở nên như vậy là mấy người ép ta, tất cả là do mấy người."

Hắn gào lên hét thẳng vào mặt y, tay chân vẫn ghì chặt Dạ Thuần không cho nhúc nhích, hắn đưa tay lên nắm lấy cằm y gằn giọng hỏi lại lần nữa: "Trả lời đi bây giờ ta nên dừng, hay không dừng?"

Dạ Thuần đâu còn lựa chọn nào khác đành im lặng nới lỏng người ra, thấy y không nói gì cũng có nghĩa là không từ chối, Kỳ Vũ cười chua xót cúi xuống hôn lấy bờ môi nhỏ của y, lưỡi hung hăng càn quét từng ngóc ngách trong miệng. Giờ y đã thuộc về hắn nhưng tại sao tim lại đau như vậy, vì Doãn Minh mà chịu để hắn lăng nhục, nếu ngược lại người bị nhốt trong nhà lao kia là hắn, Dạ Thuần có can tâm tình nguyện làm như vậy? Nếy y cũng vì hắn hi sinh một phần như đối với Doãn Minh, thì kiếp này hắn sống không còn gì hối tiếc. Chỉ là không phải, không phải, y sẽ không vì hắn mà hi sinh như như vậy.

Kỳ Vũ nghĩ đến đây hai mắt đỏ lên, hạ thể của hắn căng cứng đã không chịu đựng nổi đầu đã ươn ướt. Hắn không do dự mà nhét cả căn vào hậu huyệt nhỏ bé.

"A... " Dạ Thuần đột nhiên bị thứ to nóng như đuốc tiến sâu vào trong người đau đớn hét lên. Dù cho lúc nãy hắn đã dùng tay mở rộng trước nhưng thứ đó của hắn quá cỡ, lại một lần đút sâu vào nên y không chịu đựng nổi, cửa huyệt co chặt lại hông hơi ưỡn lên cả người giãy giụa như muốn chạy trốn.

Thấy phản ứng này, Kỳ Vũ quả thật không vui hắn vung tay lên vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn của y, lập tức bờ mông trắng nõn hằn lên vết bàn tay đỏ ửng. Dạ Thuần lại hét lên một tiếng, Kỳ Vũ bắt đầu đưa đẩy hông ra vào, vì y gồng quá mạnh nên cửa huyệt co chặt lại ra vào có chút khó khăn. Kỳ Vũ cúi người xuống hôn nhẹ lên bờ môi nhỏ đang bị y cắn dày vò đến bật máu, hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan, không muốn bị đau nhiều thì thả lỏng ra."

Dạ Thuần cũng muốn thả lỏng nhưng làm không nổi, hạ thân bị hắn đưa đẩy làm y nước mắt giàn giụa, sau khi nhẹ nhàng ra vào mấy cái đầu Kỳ Vũ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

"A... Đau..." Y không chịu nổi hét lên đồng thời cấu mạnh vào bờ vai săn chắc của hắn, Kỳ Vũ nghe thấy tiếng y kêu gào cùng cơn đau trên vai càng làm hắn hưng phấn, động tác cũng mãnh liệt hơn.

Nhục huyệt bị thứ đó cắm sâu vào, Dạ Thuần cảm thấy đầu óc mơ hồ, nội bích bị dị vật ma sát ruột gan như muốn đảo lộn.

"Kỳ Vũ... Sư huynh... Ta... ta không chịu được." Cảm thấy thân thể của mình như bị xé làm đôi, Dạ Thuần khổ sở van xin nhưng Kỳ Vũ cũng không vì thế mà nhẹ tay lại, hắn hừng hực khí thế dâng trào đưa hông đẩy sâu thứ đó trong người y, liên tục cả chục nhát nông sâu không đồng đều.

Đau...

Dạ Thuần lúc này đã nức nở không thể cản nổi âm thanh của mình nữa, cũng không còn tâm trí nào mà đưa tay lên bịt miệng. Y rêи ɾỉ không ngừng, được một chút không chịu nổi lại mở giọng van xin: "A... Đau... Nhẹ một chút..."

Kỳ Vũ nhìn y than khóc mồ hôi chảy đầm đìa khẽ cười, nhìn tràng thịt bị hắn ra vào đỏ ửng dưới thân, không thương xót còn buông lời trêu chọc: "Sư đệ, bên trong ngươi thật thoải thích, thật ấm."

"Ngươi bám chặt ta như vậy có thấy thoải mái không?" Kỳ Vũ vừa nói vừa cầm lấy hạ thể đã mềm nhũn của y khẽ di chuyển tay, tính khí chịu tác động cũng bắt đầu cứng lên, bên dưới hắn vẫn không ngừng trừu sáp, tay vân vê vuốt ve theo trụ.

Dụng vọng trong người không kiềm chế được làm Dạ Thuần cảm thấy tột cùng xấu hổ, tính khí bị hắn liên tục ma sát như muốn xuất ra lần hai, y rêи ɾỉ nói: "Đừng... Đừng..."

Động tác tay cùng hông càng mãnh liệt hơn, cửa huyệt bị hắn hung hăng ra vào vì chịu vật thể to lớn tuôn ra dòng máu đỏ. Hắn cố tình quan sát biểu hiện của Dạ Thuần, xem trong lúc ra vào động đến chỗ nào giúp y lêи đỉиɦ khoái lạc.