Chương 1

"Ngươi chắc chứ? Một khi đồng ý phải hầu hạ ta cho tốt, sẽ không hối hận?" Kỳ Vũ vừa nói vừa bóp cằm nam nhân đang quỳ gối trước mặt, hắn cười thích thú đưa tay lên sờ khóe mắt đang đỏ ửng của Dạ Thuần.

Nam nhân dù bị tay hắn đùa nghịch nhưng ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm vào Kỳ Vũ trả lời: "Sẽ không hối hận."

Sau câu trả lời của y, Kỳ Vũ không nói không rằng một tay nhấc bổng Dạ Thuần lên, hung hăng ném về phía giường, trên người đằng đằng sát khí xé y phục của y ra. Dạ Thuần cũng không dám oán than, mím môi nhắm chặt hai mắt mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Kỳ Vũ điên cuồng vuốt ve thân thể thiếu niên đã lồ lộ trước mặt, hắn cúi xuống ngậm lấy điểm hồng trên ngực, tay khác đùa nghịch bên còn lại. Điểm hồng trên ngực lần đầu có người đυ.ng đến cũng khẽ có phản ứng, được bàn tay cùng miệng lưỡi của Kỳ Vũ liên tục động chạm nên đỏ ửng lên.

Dạ Thuần siết chặt lấy tấm thảm bên dưới, khóe mắt chảy ra một dòng nước ấm. Không may thứ đó lại bị Kỳ Vũ nhìn thấy, hắn tức giận nhào người lên cắn mạnh vào cổ y, Dạ Thuần không chịu được đau kêu lên nhưng hắn vẫn không buông tha, đến khi trong miệng cảm nhận được dòng máu tanh tràn vào Kỳ Vũ mới nhả y ra.

Hắn dùng lưỡi liếʍ lấy vết máu trên cổ Dạ Thuần, mùi tanh của máu làm hắn thấy thật sảng khoái, mãi một lúc sau hắn mới cười điên cuồng nói: "Hầu hạ ta làm ngươi nhục nhã vậy sao? Ngươi khóc cho ai xem, ngươi khóc thì tên Doãn Minh kia đến cứu ngươi được?"

Dạ Thuần không trả lời cố nén giọt nước mắt quay mặt sang hướng khác, lại bị Kỳ Vũ dùng tay ghì lại ép y nhìn thằng vào mặt mình, hắn hét lên: "Ngươi mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt ta!"

"Kỳ Vũ ta xin ngươi dừng tay đi được không? Chúng ta đều từng là huynh đệ mà xin ngươi..." Dạ Thuần cả người đều bị Kỳ Vũ ghì chặt, hắn dùng sức mạnh nên những nơi chạm qua vào đều để lại vết bầm đỏ, Dạ Thuần giọng nức nở van xin.

"Dạ Thuần ngươi chưa từng xin ta chuyện gì, vậy mà hôm nay vì hắn mà tự mình trèo lên giường ta, vì hắn mà cầu xin ta?" Kỳ Vũ hai mắt nổi tơ máu gằn giọng nói, mỗi lời nói ra sức trên tay lại càng mạnh. Dạ Thuần không dám tin, người trước mặt lại từng là nhị ca của y, một người hòa nhã được bao người kính nể, y đau lòng nói: "Kỳ Vũ ngươi tỉnh lại đi, Doãn Minh cũng từng là đại ca của ngươi, sư phụ chết rồi cả Thanh Vân kiếm phái hơn chục nghìn người đều bị ngươi gϊếŧ cả rồi, dừng tay đi!"

"Dừng tay sao ha ha?" Kỳ Vũ ngẩng mặt lên cười một tràng dài, tiếng cười ai oán khiến người nghe phải khϊếp sợ, hắn cười đến chảy cả nước mắt.

"Thuần Nhi, sư đệ nói đúng đều chết cả rồi, tất cả đều muộn rồi."

Nói xong hắn cũng không rảnh rỗi mà ôn lại chuyện xưa nữa, Kỳ Vũ đưa tay mò mẫm cởi thắt lưng của Dạ Thuần ra, đến lớp vải cuối cùng rơi xuống, hạ bộ của Dạ Thuần cũng hiện lên trước mặt hắn.

Kỳ Vũ nắm lấy phân thân của y, nơi đó lần đầu tiên có người chạm vào nên thân thể của Dạ Thuần khẽ run lên. Hắn không khách khí mà nắm lấy thứ đó đùa nghịch trong tay, nhìn hạ bộ của y bắt đầu phản ứng trong tay mình, Kỳ Vũ cười vui vẻ: "Thuần Nhi ngươi xem thứ đó của ngươi thật phấn khích."

Dạ Thuần không trả lời cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng rêи ɾỉ, cả người y nóng như có lửa thiêu đốt, Kỳ Vũ còn cố tình sờ nhẹ lên phân thân của y như muốn trêu đùa. Nhìn phản ứng của y làm hắn thích thú, Kỳ Vũ đùa nghịch chán mới cầm lấy hạ bộ của y trong tay bắt đầu vuốt ve dọc theo trụ, động tác của hắn nhanh dần theo nhịp. Dạ Thuần không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà phát ra tiếng kêu, y cảm thấy thật mất mặt phun ra một dòng chất lỏng ấm.

Kỳ Vũ giúp y phát tiết xong thì mỉm cười, cúi xuống liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng phun đầy trên bụng, sau đó bóp chặt cằm bắt y há miệng ra rồi rót dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó vào miệng. Dạ Thuần phải nếm chính mùi vị của mình cảm thấy kinh tởm ôm cổ nôn khan. Kỳ Vũ thấy vậy nắm tóc y lại hét lên: "Không được nhổ, nuốt xuống cho ta!"

Dạ Thuần lắc đầu ho sặc sụa nói trong nước mắt: "Kỳ Vũ, sư huynh xin huynh tha cho ta, đi ta xin ngươi..."

"Thuần Nhi à đã bao lâu rồi đệ không còn gọi ta là nhị sư huynh?" Kỳ Vũ cắn nhẹ lên tai y vui vẻ nói: "Là đệ tự nguyện mò đến đây, giờ hối hận rồi sao?"

Dạ Thuần không trả lời nức nở mặc hắn sờ soạn cắn xé khắp người mình. Thấy y đã ngoan ngoãn nằm im, Kỳ Vũ ngồi dậy tự cởi chính y phục của mình lộ ra thân hình vạm vỡ. Hắn nâng hai chân của y lên mở rộng ra, cả hạ thể của mình bày ra trước mặt người khác, Dạ Thuần ngại ngùng bám chặt lấy gối bên cạnh vùi sâu mặt vào trong đó. Kỳ Vũ nào chịu để y yên hắn giật lấy gối ném thẳng xuống dưới đất gào lên: "Ta nói ngươi nhìn ta, ngươi phải mở to mắt ra xem ta làm ngươi thế nào!"

Kỳ Vũ dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn xót lại lúc nãy bôi vào miệng hậu huyệt để tạo độ trơn, sau đó đưa một ngón tay tiến vào bên trong. Cảm nhận được có thứ tiến vào người mình, tay của Dạ Thuần càng siết chặt thảm khẽ ưỡn hông lên, ngón tay của hắn di chuyển ra vào, nơi đó chưa kịp thích ứng hắn lại đưa thêm một ngón nữa.

"Ưʍ..." Dạ Thuần không nhịn được rên lên, tiếng vừa phát ra y vội bịt chặt lấy miệng của mình.