Chương 5

12

Quan Kỳ đi rồi.

Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.

Xung quanh chìm vào im lặng.

Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.

Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.

Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.

Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.

Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”

“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”

Ma nữ im bặt.

Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi lại bắt đầu nhào lên.

Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:

“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”

“Chúng ta không đeo được.”

“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”

13

Đúng vậy.

Nên buông bỏ thôi.



Quan Kỳ như vậy, nên vui mừng mới phải.

Tôi cười một lúc lâu, sau đó bắt đầu chạy, ca hát nhảy múa.

Nghĩa trang này quá yên tĩnh, cần phải có thêm một vài tiếng động.

Chạy mệt rồi, tôi ngồi dựa vào bia mộ, lười biếng nói chuyện.

“Quan Kỳ, lần sau anh đừng mang dâu tây tới.”

“Em ngán rồi.”

“Em muốn ăn sủi cảo ở cửa hàng bán đồ ăn sáng gần khu chung cư.”

“Anh mang đến cho em một l*иg được không?”

“Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau…”

Em còn muốn ăn miến cua ở quảng trường, kẹo hồ lô trong hẻm.

Mùa thu sắp đến rồi, em còn muốn…

“Nhu Nhu?” Ma nữ đột nhiên tiến đến, cắt ngang tôi: “Cô đừng như vậy…”

“Hả?”

Tôi sực tỉnh: “À, anh ấy sẽ không đến nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, lẩm bẩm: “Thật tốt.”

“Bách niên giai lão nhé, Quan Kỳ.”

14

Ma nữ tức giận rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận với tôi, kéo tay tôi rồi lại hỏi tôi muốn làm gì.

“Quan Kỳ đi rồi.”

“Cô đã đồng ý với tôi thế nào?"

“Quan Kỳ sẽ không đến nữa!”



“Cô không thể tiếp tục ở lại nhân gian nữa, cô hiểu không?”

Cô ấy phẫn nộ hét lên.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười: “Tai tôi muốn điếc đến nơi rồi.”

Tôi vuốt tóc cô ấy: “Cô cứ thích xen vào việc của người khác thế, hàng xóm lúc trước cũng không nhiều chuyện như cô.”

Ma nữ quay đi, không nhìn tôi: “Cô phải biết hàng xóm cũng có người này người kia.”

“Bởi vì những người khác đều đi rồi.”

Đúng vậy.

Ma không thể lưu lại nhân gian quá lâu.

Tôi từ từ ngồi xuống, nhìn xa xăm, chậm chạp nói:

“Trước đây tôi vẫn luôn đuổi Quan Kỳ đi, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tôi lại không thể chấp nhận được.”

“Tôi biết tôi không thể ở lại lâu hơn nữa, nhưng tôi…”

“Tôi không nỡ…”

“Tôi muốn ở lại thêm một ngày nữa, nơi mà Quan Kỳ đã đến tìm tôi trong suốt 3 năm.”

“Ở lại lâu hơn một chút.”

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ma nữ, cười nói:

“Có lúc tôi nghĩ, Quan Kỳ khi ở bên cạnh cô ấy sẽ như thế nào?”

“Sẽ chải tóc cho cô ấy sao?”

“Sẽ kiên nhẫn dỗ dành mỗi khi cô ấy giận dỗi sao?”

“Hẳn là sẽ, Quan Kỳ là một người chu đáo, anh ấy sẽ không khiến cô ấy phải buồn đâu.”

“Nhưng tôi càng nghĩ, lại càng buồn.”

Tôi cười nhạo bản thân: “3 năm nay, tôi lúc nào cũng khuyên Quan Kỳ.”

“Cuối cùng, người không thể buông tay lại chính là tôi.”