Chương 6

16

Tôi rề rà không đi, ma nữ cũng phát cáu với tôi.

Cô ấy nói nếu tôi còn không chịu rời đi, vậy sẽ liên lụy cô ấy.

Tôi chần chừ một lúc, sau đó nói khẽ: “Cô hà cớ gì phải làm vậy?”

Cô ấy nói với tôi rất nhiều.

Tôi yên lặng nghe cô ấy nói cho đến hừng đông.

Ma nữ nói, cô ấy vốn đã dự định đính hôn với bạn trai trong năm nay, nhưng trong một lần tình cờ, cô ấy phát hiện hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ.

Khi cô đang lái xe về nhà thì bị tai nạn, vĩnh viễn không thể trở về nữa.

Cô ấy nói, đời người sẽ luôn gặp phải những điều tiếc nuối, bất kể là ai cũng sẽ như vậy.

“Quan Kỳ có thể ở đây với cô 3 năm, nhưng không thể ở đây với cô cả đời.”

“Cô nên hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.”

Ma nữ ôm lấy vai tôi, nói không ngừng sau đó lại liếc nhìn sau lưng tôi.

Chỉ liếc một cái, giọng nói của cô ấy đột nhiên như bị kẹt lại trong cổ họng, cô ấy bàng hoàng chớp mắt, môi run run.

Như nhận ra điều gì, tôi thu lại nụ cười nhạt trên môi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Tiếng mưa rơi tí tách.



Một bóng người màu đen dần dần hiện ra.

Càng đến gần, âm thanh tiếng mưa đập vào ô càng rõ ràng hơn.

Quan Kỳ cầm ô, từng bước tiến lại.

17

Anh đứng trước bia mộ tôi, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, anh vẫn nên chính thức từ biệt em.”

“Nhu Nhu, cảm ơn em vì đã xuất hiện, mang lại hạnh phúc cho anh trong những năm qua.”

“Bọn anh đính hôn rồi.”

“Hôm qua cô ấy mơ một giấc mơ, mơ thấy em.”

“Nhu Nhu, em đừng dọa cô ấy.”

“Anh và cô ấy đang rất hạnh phúc.”

“Nếu như em có thể nghe thấy, vậy hãy quên anh đi.”

“Được không?”

Tôi nhìn chằm chằm anh, lần đầu tiên không đáp lại lời nói của anh.

Trời đã mưa rất lâu rồi.

Quan Kỳ cũng ở lại rất lâu.

Như lời tạm biệt cuối cùng.

Lần này, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. vẫn là khuôn mặt trong tiềm thức mà tôi luôn ghi nhớ.



Khi trời tạnh mưa, anh đứng dậy cất ô, ngước nhìn bầu cười, cười khẽ.

“Nhu Nhu.”

“Lần cuối cùng rồi.”

“Từ ‘vĩnh biệt’ nghe không được may mắn cho lắm, tạm biệt em.”

“Anh sẽ ổn thôi, hy vọng em cũng vậy.”

Quan Kỳ thẳng thừng rời đi.

Lần này, anh ấy không hề do dự.

Tôi nhìn chằm chằm theo hướng anh ấy rời đi. Nhìn rất lâu, rất lâu.

Khi thu lại ánh mắt, tôi đã không thể khóc được nữa.

Ma nữ khẽ kéo tôi.

“Nhu Nhu.”

“Đi thôi.”

18

Cho đến cuối cùng, tôi cũng không nghe được anh nói câu ‘anh yêu em’ như ước nguyện.

Nhưng tôi không cưỡng cầu nữa.

Anh ấy có người mà anh ấy yêu, câu ‘anh yêu em’ này, chỉ nên nói cho cô ấy nghe.