Chương 7

Hôm sau, tôi uống rượu say trở về, thấy mờ mờ cái gì đó ở trước cửa, tôi liền một cước đá qua.

Tự nhiên chỗ đó kêu lên một tiếng đau đớn đứng lên: “Lâm Thiên Tầm, cô lại phát điên gì đó?”

Sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh ta cau mày: “Cô uống rượu sao?”

“Liên quan gì đến anh.” Nói xong, dạ dày bốc lên, tôi chạy ra một chỗ khom lưng xuống nôn mửa.

Một bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng Lục Thâm lo lắng truyền đến: "Không sao chứ? ”

Tôi lấy góc áo lau miệng: “Liên quan gì đến anh.”

Anh có chút bất lực: “Cô là máy đọc sao?”

“Liên quan gì đến anh?”

“Mật mã.”

“Liên quan gì đến anh?”

Anh vỗ vào lưng tôi. “Nói đi.”

“080620.”

Anh ta dìu tôi vào cửa rồi nhìn lên bức ảnh hình người khổng lồ trước mặt, khóe miệng co rút: “ Anh ta là ai?”

“Chồng tôi, Bạch Kính Đình.”

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nghiến răng, ngay sau đó, Lục Thâm cười lạnh: "Chồng cô tên là Bạch Kính Đình? ”

“Nếu không thì sao? Còn có thể gọi là Lục Thâm sao?”

Lục Thâm pha trà tỉnh rượu cho tôi, sau khi uống xong, tôi mặt dày yêu cầu:

“Tôi đói bụng, muốn ăn bún ốc.”

“Đổi đi.”

“Anh ngủ với tôi, hoặc là cho tôi ăn bún ốc.”

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, cười một tiếng rồi áp đảo tôi trên sofa, đáy mắt đều là ý cười: “Lâm Thiên Tầm, thì ra cô thèm muốn cơ thể tôi sao?”

Mượn rượu làm càn, một tay tôi kéo anh ta xuống: “Anh nói đúng rồi, lão nương đây chính là muốn cơ thể anh.”

Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi chỉ muốn nhảy lầu.

Lục Thâm lại vui vẻ tự đắc dựa vào gối đầu, vẻ mặt thỏa mãn:

“Lâm Thiên Tầm, cô ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm.”

Đại ca, nhầm kịch bản rồi.

“Anh đừng đánh tráo khái niệm, ai ngủ với ai, người chịu thiệt vẫn là tôi.”

“Ồ, phải không?” Anh ta kéo cổ áo xuống, “Không biết là con mèo hoang nào cào.”

Tôi vùi đầu vào giả chết.

Im lặng vài phút sau, hai chúng tôi đồng thanh: "Lục Thâm, anh có phải là kiểu đàn ông ‘khúc mía’* không?”

*Đàn ông "khúc mía"; chỉ ngọt ngào ở ban đầu tới thời gian sau dần lộ bản chất tra nam.

"Chúng ta tái hôn đi."

Tôi: "..."

Anh cau mày: “Đàn ông khúc mía là gì?”

Có vẻ anh ta không biết nhiều về ngôn ngữ mạng này, tôi thuận miệng nói: "Ồ, là ẩn dụ của người đàn ông ngọt ngào và cao lớn và đẹp trai." ”

Kết quả là, anh cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm.

Vài giây sau, anh không chút thay đổi lẩm bẩm: "Người đàn ông khúc mía, có nghĩa là người đàn ông vừa ăn rất ngọt, nhưng nhổ ra là cặn bã, giống như mía trước ngọt sau cặn bã. ”

Hi.

Anh đi tới trước mặt tôi, đáy mắt mang theo nhẹ nhàng cùng ôn nhu: "Lâm Thiên Tầm, ở trong mắt cô tôi chính là một tên cặn bã sao? ”

Anh không phải sao?

Tôi phàn nàn với anh ta bằng mắt.

Anh thở dài: “Lâm Thiên Tầm, cô đã là người trưởng thành mà còn dùng chân để suy nghĩ vấn đề sao?”

Tôi: “....”

Anh ta đang xúc phạm tôi!!!!

"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, mối tình đầu của tôi..." Vành tai anh đỏ bừng, "Là cô, Lâm Thiên Tầm. ”

“Anh cho là tôi là một đứa trẻ ba tuổi à?”

“Một tuổi là cùng.”