Chương 6

Anh ta không nói gì, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, tôi liền lấy tay che lại: “Đại ca, đừng có vậy, tôi còn để dành nụ hôn đầu.”

Nghe thấy là nụ hôn đầu, đôi mắt Lục Thâm lóe lên, vui vẻ kéo cà vạt, khóe miệng nhếch lên: “À?”

À gì cơ?

Hai mươi lăm nồi bánh chưng rồi mà vẫn độc thân, chưa có nụ hôn đầu rất mất mặt sao?

Không mất mặt!

Tôi còn đang suy nghĩ: “ Thẩm Tiêm Nhu đối với anh quá cố chấp, tôi đến ạ luôn, nếu tôi có nghị lực như cô ấy thì đã sớm theo đuổi nam thần rồi.”

Tôi vừa nói xong, gương mặt Lục Thâm dài hơn cả mặt lừa.

“Hồi đại học có người mình thích sao?”

Lúc này tôi còn không biết mình đang dẫm phải bãi mìn, hăng hái kể cho anh nghe quá trình thầm mến của mình.

Tôi rầm rì nửa ngày, nhưng anh không nói một câu nào.

“A, hồi học đại học, anh có thích ai không?” Tôi hóng muốn chết.

“Liên quan gì đến cô.” Anh lườm tôi một cái.

Tôi hùng hổ phản bác: “Với tính khí này của anh, cho dù đẹp đến đâu, người ta cũng không chịu nổi anh đâu, cũng chỉ có Thẩm Tiêm Nhu kì lạ kia thôi.”

“10 triệu tệ.”

“Được rồi Boss, tôi sẽ im miệng, anh tỏa sáng như ánh mặt trời, lấp lánh lung linh như ánh sao mai, ai gặp đều yêu.” Nịnh nọt đúng lúc, tiền tài liền chạy vô túi.

Buổi tối tắm rửa xong, Lục Thâm không trải giường nữa.

"Tối nay tôi ngủ trên giường." anh thản nhiên nói.

"Vì sao?"

Anh cười tinh nghịch: “Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải ngủ đất cơ chứ.”

Nói xong liền tùy tiện nằm một bên.

Anh ta vừa tắm xong, trên người còn có hương chanh nhàn nhạt, khiến lòng tôi có chút không yên.

Thấy tôi nằm thẳng tắp như một khúc gỗ, anh ta cười nói: “ Sao nào, sợ tôi làm gì cô sao?”

Tôi nhìn dáng người anh ta dưới lớp áo ngủ, nuốt nước miếng: “Không phải, là tôi sợ mình thất lễ với anh.”

Ban đêm, tôi lăn qua lăn lai ngủ không được.

Dù sao cũng có mỹ nam ngủ ở bên cạnh, nếu tôi có thể an tâm đi ngủ vậy chẳng khác nào tâm lặng như nước, xuất gia cũng đủ tiêu chuẩn rồi.

Lật đến lần thứ năm mươi sáu, một cách tay ngang qua, ôm lấy eo của tôi, tôi nhất thời bất động như con cá nằm trên thớt.

“Anh làm gì vậy?”

“Đừng nhúc nhích.” Ở cự li gần như này, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, “Cô còn động đậy, tôi không chắc mình sẽ không làm gì đâu.”

Tôi nghiến răng: “Cầm thú.”

Anh ta cúi dầu cười, vỗ vỗ tay tôi: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Tôi: “.....”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán thầm: Cầm thú cũng không như anh.

-----

Có một câu nói rất hay: Trà xanh muốn làm yêu, nhất định phải đợi thời cơ.

Cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêm Nhu và Lục phu nhân đều vô cùng yên tĩnh.

Sự yên lặng có chút kì lạ, tôi sợ họ hợp lực bắn tôi.

Tôi do dự có nên nói với Lục Thâm hay không thì Thẩm Tiêm Nhu tới tìm.

“Thiên Tầm, tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Được thôi.” Nói xong tôi mới nhớ đến bản thân đang là ‘quý bà chua ngoa ác độc’, hai tay liền khoanh trước ngực, vẻ mặt ngạo kiều.

Cô ấy vẫn bộ dạng dịu dàng ấm áp, điềm đạm đáng thương: “Cô có muốn biết tại sao Lục Thâm, Lại ghét tôi như vậy không?”

Buổi tối, Lục Thâm vào phòng, tóc tai tôi bù xù, mặc váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, sâu kín nói: “Lục Thâm, anh lừa tôi thật cực khổ a.”

Lục Thâm không bị dọa, tố chất tâm lý khá cứng rắn. “Tối rồi cô làm cái trò gì vậy?”

Lục Thâm vừa sấp tóc cho tôi, vừa giật nhè nhẹ: “Cô tính cuỗm hết tài sản của tôi bỏ trốn sao, dọa tôi làm gì?”

Tôi hét lên: “Nhẹ thôi, tôi không muốn bị hói đầu đâu.”

Sấy tóc xong, tôi quay trở về là một cô gái an tĩnh, Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm.

Lúc sau anh mới mở miệng: “Có chuyện gì sao? Bọn họ làm gì cô.”

Tôi là người không thích giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: “Trước kia anh thích Thẩm Tiêm Nhu, có phải hay không? ”

Tôi vừa nói xong, gương mặt tuấn tú của Lục Thâm đột nhiên trầm xuống.

Im lặng chính là câu trả lời.

Xem ra Thẩm Tiêm Nhu cũng không nói dối.

Năm đó khi học đại học, bọn họ cùng một khoa.

Thẩm Tiêm Nhu yểu điệu thục nữ, giống như muột bông hoa tinh khôi, cả ngày đi theo đàn anh Lục. Lục Thâm là một anh chàng tràn đầy nhiệt huyết, rất nhanh đã bị Thẩm Tiêm Nhu đánh hạ.

Đang lúc hai người mập mờ qua lại, Lục Thâm phát hiện phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ ruột có quan hệ rất tốt.

Kể từ đó, thái độ của Lục Thâm đối với Thẩm Tiêm Nhu đã thay đổi 180 độ, từ thích chuyển thành chán ghét.

Tôi còn nhớ rõ Thẩm Tiêm Nhu có nói: “ Anh ấy càng biểu hiện chán ghét tôi, đáy lòng lại càng quan tâm đến tôi. Lâm Thiên Tầm, cô không thể chen chân vào thế giới của chúng tôi.”

Cô ấy nói sai rồi.

Tôi căn bản không có tư cách chen vào.

Tôi chỉ là một "diễn viên" lấy tiền để làm việc.

Chỉ là vở kịch này diễn ra, tôi tự mình đưa vào.

Tôi đã yêu Lục Thâm.

“Lục Thâm! Mặc dù tôi vẫn luôn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay tôi muốn khuyên anh, đừng vì ân oán khúc mắc giữa anh và mẹ anh mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm. Anh với Thẩm Tiêm Nhu rõ ràng yêu nhau, không cần phải so kè làm gì.”

Tôi nhớ lại liền muốn khóc.

Mấy ngày nay, ân ái giữa tôi và Lục Thâm, trong mắt Thẩm Tiêm Nhu xem ra rất buồn cười.

Tôi chỉ là một công cụ, nhưng bản thân lại mải mê diễn.

Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, “Lâm Thiên Tầm.”

Tôi né tránh tay anh, đáy mắt có ánh nước nhưng nhanh chóng biến mất: "Lục Thâm, phiền anh cho tôi một chút tự trọng cuối cùng được không?"

sau này tôi không biết mình nên làm thế nào.

Trong vòng một tháng, tôi đã ly dị.

Nhưng lợi ích là, tôi nhận được 10 triệu tệ.

Nhược điểm chính là, tôi dùng mối tình đầu của mình để đổi lấy.

Bạn thân nhìn số dư trong thẻ của tôi, đôi mắt mở lớn: “Lần sau còn có loại chuyện tốt này xin hãy gọi cho tao. ”

Tôi tức giận liếc cô ấy một cái: “Loại công việc như này đừng dễ dàng tiếp nhận, mày nhìn tao xem, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thành người đã li dị.”

Cô ấy vẻ mặt bát quái hỏi tôi: “Oa, cái kia, chuyện đó?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì hết.”

Ngẫm lại càng oán hận hơn, tốt xấu gì cũng đem anh ta ngủ một lần, như vậy mới hoàn vốn.

Thất sách.

Nghĩ lại, có phải hay không khi trải qua một trận náo loạn như này, Lục Thâm mặc dù tỏ ra bản thân ghét Thẩm Tiêm Nhu , nhưng thật ra trong lòng vẫn yêu cô ấy.

Tức, lão nương đây lại là công cụ thử tình yêu của họ.