Chương 5

Đôi mắt của Thẩm Tiêm Nhu hiện lên tia độc ác, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ dịu dàng hiểu chuyện: “Anh Lục Thâm, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”

“Bảo người mang lên đi.” Lục Thâm ôm tôi, cũng không quay đầu lại đi lên lầu: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, không cần phải dùng cơm với mấy người rảnh rỗi.”

“Đủ rồi!” Lục phu nhân vỗ mạnh lên bàn trà, đứng lên: “Lục Thâm, con quá đáng rồi đó.”

Lục Thâm ôm tôi xoay người lại, đáy mắt đêm theo vài phần giễu cợt: “Mẹ, lời này phải là con nói mới đúng.”

“Con nhất định phải đối nghịch với mẹ vậy sao, khó khăn lắm mẹ mới chọn được con như ý, con lại ở bên ngoài tìm loại nữ nhân kia về nhà, Tiêm Nhu có gì không tốt, con bé vừa ôn nhu lại biết chăm sóc người lớn. Con lập tức li hôn cho mẹ, Tiêm Nhu vẫn sẽ tha thứ cho con, cho con thêm một cơ hội.”

“Cơ hội kiểu này…….” Lục Thâm nhìn Thẩm Tiêm Nhu một cái: "Con không cần cũng được. ”

Vừa trở về phòng, tôi bắt đầu bát quái: "Anh có thể nói cho tôi biết ân oán tình thù của gia đình anh không?" ”

Thành thật mà nói, tôi tò mò ch*t mất.

Luôn cảm thấy Lục Thâm với Lục phu nhân như nước với lửa vậy.

Nhưng nào có mẹ con ruột như vậy.

Thâys tôi hóng hớt không yên, Lục Thâm khẽ mở miệng: “Cô có biết câu Tò mò hại ch*t mèo chưa?”

Tôi ôm lấy cổ mình nói: “Anh cứ kể đi.”

Dáng vẻ của Lục Thâm hiện tại chính xác là muốn ném tôi xuống đất.

“Tôi từ nhỏ không phải do mẹ nuôi lớn.” Bị tôi quấn lấy không còn cách nào khác, Lục Thâm đành phải nói ra.

Người khác kể lại truyện cũ thì bồi hồi cảm xúc, mà anh ta nói không khác gì đang bàn chính sự vậy.

Lục phu nhân chính là mẹ ruột của anh.

Nhưng anh từ nhỏ đến lớn là được dì nhỏ nuôi dưỡng.

Năm đó ‘bố mẹ chồng’ chỉ là yêu qua đường chơi bời, sau đó bà ấy mới biết mình đã mang thai, không biết phải làm thế nào nên vẫn giữ lại đứa bé, nhưng sau khi sinh Lục Thâm xong liền ném anh cho dì nhỏ nuôi, còn bản thân thì đi biền biệt không có tin tức.

Sau đó, bố chồng tìm thấy mẹ Lục, biết được mình còn có một cậu con trai, càng muốn chịu trách nhiệm với bà.

Mẹ Lục thấy ông ấy bây giờ giàu có quyền thế, liền gật đầu đồng ý.

Lục Thâm từ nhỏ đã được dì út nuôi lớn, nhưng đột nhiên bị ruột cướp đi. Quá đáng hơn nữa,

Bà ấy còn muốn giải quyết dứt điểm, đưa cho dì út một khoản tiền, yêu cầu dì ra nước ngoài.

Dì út rời đi trong buồn bã. Trớ true thay, máy bay hôm đó gặp phải sự cố nên đã rơi xuống.

Cuối cùng Lục Thâm chỉ có thể tìm được một quyển album do dì út để lại.

“Nếu như bà ấy không bắt dì rời khỏi đây, thì dì đã không mất.” Giọng Lục Thâm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng ánh mắt có chút đượm buồn.

Tôi há miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể an ủi vỗ về anh.

Ài, cẩu huyết thật đấy.

Tuần sau có một buổi đấu giá lớn, Lục Thâm cũng nhận được thiệp mời.

Ngoài Lục Thâm ra, mọi người đều muốn Thẩm Tiêm Nhu đi cùng anh ta.

Tôi: “…”

Excuse me?

Chính thất là tôi đây chết rồi sao?

‘Trà’ Tiêm Nhu lại bắt đầu: “Dì Lục, chuyện này không được tốt lắm, Vẫn là Thiên Tầm đi thì hơn, dù sao chị ấy cũng là vợ anh Lục.”

Tôi phát hện, từ khi tôi đến Lục gia, số lần tôi trợn trắng mắt ngày càng nhiều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mắt tôi sẽ bị hỏng mất.

“Anh Lục, anh về rồi.” Cô ấy chào đón anh ta như người vợ chờ chồng đi thi khoa cử về.

Tôi thật muốn cho Thẩm Tiêm Nhu điểm mười cho sự kiên trì này.

Cô ấy thật sự là tấm gương mẫu cho thế hệ trẻ hiện tại, càng thất bại càng dũng cảm.

Lục Thâm coi cô ấy như không khí, đi về phía này rồi cúi người hôn lên trán tôi.

Tôi: “….”

Đại ca này, để tôi yên cái.

Hôn xong, anh hỏi: “Hôm nay nhớ anh không?”

Bắt được sóng, tôi nũng nịu: “Ông xã, có người ở đây, đừng làm vậy.”

Xời, với nét diễn hoàn hảo như này, quá xứng đáng với 10 triệu tệ.

Lục phu nhân tức giận phất áo rời đi, nửa chừng thì quay đầu lại: “Nhà họ Lục chúng ta cũng là gia đình có danh tiếng lớn, tiệc rượu tuần sau con phải mang Tiêm Nhu theo, mẹ không muốn Lục gia bị mất mặt.”

Trở về phòng, tôi ở một bên run rẩy.

Lục Thâm thu lại vẻ thâm tình, nhíu mày: “Cô sờ phải điện à?”

Tôi run run nói: “Không, mỗi lần diễn kịch với anh tôi đều bị nổi da gà, bây giờ cần chút thời gian để bình tĩnh lại.”

Anh không nói gì, từng bước đến gần.

“Anh...anh làm gì?” Mắt thấy bị anh ta bức lên giường, tôi không thể lui, đưa tay đẩy l*иg ngực anh.

Anh trở tay nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực trái.

Khuôn mặt anh tuấn kia các tôi không quá một tấc.

Một nam nhân, lông mi dày và dài, đôi môi không cần trang điểm cũng phớt đỏ, sống mũi sõ dừa đó, chỉ cần......Chết tiệt, anh ta đang câu dẫn tôi.

“Lâm Thiên Tầm, cô phải quen.”

“Quen gì cơ?” Tôi chớp chớp mắt, cổ họng có chút khô.