Sau khi đăng kí công ty mới, Lục Thâm bắt đầu tuyển dụng nhân viên.
Tôi vốn tưởng rằng bản thân là nhân viên lâu năm của anh thì ít ra anh cũng sẽ cho cô vị trí giám đốc hoặc trưởng bộ phận cũng được.
Ai ngờ, anh ta vẫn muốn tôi làm trợ lý bên người.
Tôi muốn chửi thề.
“Tôi đã quen cô ở bên cạnh, người khác là trợ lí tôi không quen.”
Chậc chậc, sếp vẫn hoàn sếp.
Nhưng anh ta cũng thực sự mệt mỏi. Thậm chí có ngày làm việc 24 tiếng không ngủ.
Tôi buộc phải kéo anh ta vào phòng: "Không được phép làm việc nữa, ngủ đi.”
Anh Ông mỉm cười nhẹ nhàng và kéo tôi xuống: "Cùng nhau?"
Anh ôm tôi trong lòng, tôi ngửi thấy hương chanh trên người anh, giọng anh vang trên đỉnh đầu truyền tới: “Thiên Tầm, cô có biết chuyện may mắn nhất đời tôi là gì không?”
“Là gì?” Tôi thì thầm.
Giọng anh khàn khàn: “Trong cuộc sống tẻ nhạt này, gặp được em, khiến tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ là oán hận và đau đớn, mà còn có sự mong đợi và niềm vui."
“Sao đột nhiên sến sẩm vậy?”
“Ngủ đi.” Anh khó chịu quay người lại.
Tôi bịt miệng cười trộm.
Anh ngủ rất nhanh, tôi đắp chăn cho anh, nhìn gương mặt ngủ dịu dàng nhu thuận ấy, vỗ nhẹ lưng: "Lục Thâm, sau này có em, anh không cần phải sợ. ”
Vào ngày khai trương công ty, chúng tôi đặc biệt mời ‘mẹ chồng’.
Không còn cách nào khác, hai vợ chồng chúng tôi đồng vợ đồng chồng, đánh với tiểu nhân không cần phải động tay.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Tiêm Nhu cũng tới.
Cô ấy vẫn là một bộ dáng điềm đạm đáng thương, giống như cả thế giới đều có lỗi với cô.
Khi nhìn thấy Lục Thâm, hai tròng mắt rưng rưng, bộ dạng khóc nức nở.
Mở miệng gọi: "Lục Thâm..."
Lục Thâm ngắt lời cô ấy: "Hôm nay là ngày tốt để tôi và Thiên Tầm khai trương công ty mới, kiêng kỵ nhất là xui xẻo. Nếu cô khóc, sau này công ty tôi có vấn đề gì, tôi sẽ đến tìm cô tính sổ.”
Tôi ‘hát’ ở bên cạnh: "Chồng ơi, hôm nay là ngày vui, anh đừng quá hung dữ, hơn nữa người ta đến là khách."
“Nếu đã là khách thì cũng nên nói chúc mừng chứ.”
Lục Thâm tiếp tục không chịu buông tha.
Thẩm Tiêm Nhu cắn răng nói: "Vậy chúc công ty anh phát triển mạnh mẽ. ”
Lục Thâm mỉm cười: "Thật ra tôi không ngại cô chúc thêm vài câu nữa, ví dụ như chúc tôi và Thiên Tầm sớm sinh quý tử, ân ái bạc đầu."
Thẩm Tiêm Nhu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, quay đầu bỏ đi.
Tôi vỗ tay cho Lục Thâm: "Nếu là thời cô đại anh xứng đáng vị trí Nhàn quý phi.”
Chờ đã.
Nếu một mình Lục Thâm có thể dễ dàng đuổi Thẩm Tiêm Nhu đi như vậy thì tại sao lại cần tôi diễn kịch.
Chẳng lẽ....
Anh ta coi trọng tôi từ lâu.
Chậc chậc, sếp, giấu đủ lâu a.
Lục phu nhân không ngờ Lục Thâm có thể vực lại nhanh như vậy, bộ dạng tức giận nhưng không phát tác ra được.
Tôi bảo Lục Thâm chiêu đãi những vị khách quan trọng khác, tôi sẽ đối phó với bà ấy.
"Mẹ, hôm nay mẹ tới chúc phúc cho Lục Thâm sao?" Tôi mỉm cười và chào đón.
Bà cười lạnh một tiếng: "Cũng chỉ là một công ty nhỏ bé. Các cô nghĩ rằng sẽ chống đỡ được bao lâu."
Đây có phải là mẹ ruột không?
Người mẹ đều thương con mình, mong con mình tốt, mà bà ta vẫn luôn coi Lục Thâm là công cụ của mình, muốn kiểm soát tất cả.
Đáng tiếc sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.
Tôi mỉm cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Lục Thâm: "Bất kể công ty chúng tôi có thể chống đỡ được bao lâu, tương lai là thành công hay thất bại, phú quý hay nghèo khó, tôi cũng không rời bỏ anh ấy. ”
Trước khi rời khỏi, tôi có nói với bà ta một câu: “Bà từ đầu đến cuối không biết thế nào là tình yêu.”
Tình yêu của ông Lục, vô cảm, có thể vì một người mà ngay cả con trai mình cũng không cần.
Tình yêu của Thẩm Tiêm Nhu, vừa ngây thơ lại tự tin, nắm lấy tất cả những suy nghĩ không thuộc về mình.
Còn bà ta, không có tâm.
Sau hôm nay, bọn họ không tiếp tục quấy rối chúng tôi nữa.”
Sau khi công ty ổn định, Lục Thâm đề nghị: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi? ”
Tôi liếc mắt: "Đám cưới còn chưa có, lấy đâu ra tuần trăng mặt.”
Ai đó cười tà mị: “Bởi vì tôi nghe nói, chỉ có trong tuần trăng mật, bảo bối mới thông minh nhất.”
Tôi: “...”
Đây là một con sói, từng bước dụ dỗ tôi vào hang sói.
Nhưng tôi lại cam tâm như không.
“Anh phải thành thật trả lười tôi, tại sao lại muốn tôi hợp tác với anh diễn kịch?”
Lục Thâm có chút nghiêm túc:
“ Vợ ơi, em không biết em có nghe nói trăng non gần nước, thỏ con thích cỏ bên ổ, diễn kịch hóa thật không?”
Tôi véo mặt anh: “Anh đừng có mà vòng vo, lúc học đại học, rốt cuộc anh và Thẩm Tiêm Nhu có chuyện gì?”
Lục Thâm thở dài: "Anh vẫn còn rối rắm chuyện này. Chuyện này nhắc tới thôi cũng cảm thấy nổi da gà. ”
Mode bát quái của tôi hừng hực hóng hớt: “Mau kể đi.”
Nghe xong câu chuyện của Lục Thâm, tôi có chút líu lưỡi.
Tôi đồng tình vỗ vỗ bả vai anh.
"Huynh đệ, huynh chịu ủy khuất rồi."
Lúc còn học đại học, Lục Thâm căn bản không biết Thẩm Tiêm Nhu.
Sau đó, anh vô tình phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ anh quen biết nhau.
Tiếp theo, Thẩm Tiêm Nhu liền bắt đầu chủ động theo đuổi anh, bản thân anh không thích con người cô gái này, trực tiếp cự tuyệt, nhưng Thẩm Tiêm Nhu không biết mệt là gì theo đuổi khắp nơi để theo đuổi chồng.
Vâng, con đường theo đuổi chồng là những gì tôi đã nói.
Thẩm Tiêm Nhu xứng đáng nhận giải Oscar cho vai diễn của mình.
Người ta lấy chân tình để đổi lấy chân tình, mà Thẩm Tiêm Nhu đó là tự đạo diễn, đem tinh thần trà xanh phát huy đến cực hạn.
Mà Lục Thâm làm như không, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Kết quả tất cả mọi người trong trường đều biết anh và Thẩm Tiêm Nhu yêu nhau mà anh cũng không thèm giải thích, toàn trường đều vì cặp CP này mà vẫy cờ hò hét.
“Nghiêm túc mà nói, lúc đó trong mắt anh, phụ nữ thật đáng sợ.”
Tôi: “...’’
“Nếu không về sau anh làm người thường thôi, không phải câu hoa dẫn bướm.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: “Không sao, đời này có em là điều tuyệt vời nhất rồi.”
------------
“Anh không mong xa xôi, chỉ cần em là đủ, nơi nào có em thì đó mới là nhà.”