Chương 9

Tôi vừa thương anh, vừa cảm thấy cả nhà không cần phải làm ầm ĩ khó coi như vậy, muốn khuyên nhủ một chút, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, tôi đành phải hỏi:

“Tôi nấu mì cho anh nhé.”

Anh chỉ nhìn tôi.

Một lúc lâu sau anh nói: “Không phải bún ốc là được.”

Khi chuyển đến Lục gia, mỗi ngày tôi đều được ăn đồ ăn ngon, nhưng tôi rất nhớ bún ốc với đậu phụ thối.

Vì vậy, nhân lúc mọi người không chú ý, tôi nấu trộm bún ốc ăn liền.

Sau khi nấu xong, tôi sợ bị Lục Thâm phát hiện, lén trốn trong phòng tắm ăn.

Kết quả Lục Thâm vừa trở về đã bịt mũi hỏi tôi: “Lâm Thiên Tầm, cô trộm phân trong nhà vệ sinh sao?”

Tôi nấu mì trứng cà chua cho anh.

Anh vừa ăn vừa hoài niệm: “Trước kia tôi thích ăn mì trứng cà chua mà dì út nấu cho tôi, dì ấy biết tôi thích ăn trứng muối nhất, mỗi lần đều chiên vừa vặn..."

Haizzzz.

Tôi vỗ vai anh: “Sau này tôi sẽ nấu cho anh, được không?”

Về phần trứng muối, tôi phải học cách làm đã, dù sao thì trù nghệ của tôi cũng bình thường.”

Ánh mắt anh sáng lên: “Lâm Thiên Tầm, cảm ơn cô.”

“Đều là huynh đệ, khách khí cái gì." Tôi vỗ vai anh ta một cách tiêu sái.

Anh nhướng mày, uy hϊếp ừ một tiếng.

Tôi rụt cổ lại, lặng lẽ phủi bụi bặm không tồn tại trên vai anh, kịp thời sửa miệng: "Đều là vợ chồng, khách khí cái gì. ”

Lúc này anh mới chịu ăn mì tiếp.

Có một câu nói, hổ độc không ăn con.

Nhưng những lời này ở Lục gia cũng không đúng cho lắm.

Một ngày sau khi Lục Thâm dọn ra ngoài, ba Lục lấy lý do anh làm việc không tốt rồi triệu tập hội đồng quản trị, đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty, trong nháy mắt trở thành kẻ thất nghiệp.

Tôi nắm trong tay 10 triệu, cảm giác rất hưng phấn.

Bây giờ tôi có thể bao nuôi anh rồi sao?

Tưởng tượng cái cảnh tôi nâng cằm anh ta lên, cười tà mị: "Nào, Lục Thâm, cười một cái xem nào.”

Há há há há há.

“Tôi còn tưởng trong nhà nuôi ngỗng, thì ra là cô đang cười.”

Tôi vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ bi thương: "Lục Thâm, anh yên tâm, dù anh biến thành dạng gì, thì tôi cũng sẽ không rời khỏi anh, sống chết gắn bó với nhau. ”

Anh nhướng mày: “Cô cho là tôi nghèo sao?”

Tôi gật đầu trong ngực anh: “Anh bị ba đá ra khỏi công ty, cổ phần đều bị thu hồi rồi.”

Anh vỗ vỗ đầu tôi: “Lâm Thiên Tầm, cô tốt xấu gì cũng đi theo tôi nhiều năm, sao cái gì cũng không để ý vậy?”

Tôi: “...”

Tôi lại bị anh diss nữa sao?”

Anh liếc nhìn tôi: “Tôi không ngốc đến mức không chừa cho mình một đường lui.”

Tôi: “...”

Vài ngày sau, ‘mẹ chồng’ đến gặp tôi.

Bà ấy vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đưa cho cô 10 triệu tệ, hãy rời khỏi Lục Thâm đi.”

Thấy tôi thờ ơ, bà ấy càng thêm tức giận: Lâm Thiên Tầm, nếu cô thật sự yêu nó thì cô nên suy nghĩ cho nó, nó rời khỏi Lục gia thì sẽ không là gì cả.”

Tôi muốn cười ghê.

“Không phải ai sinh con ra cũng xứng đáng làm cha mẹ.” Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào bà ấy.

“Cô nói gì?”

“MẸ CHỒNG NÀY, tôi gọi như vậy vì nể bà là trưởng bối và là MẸ của anh ấy, cho nên tôi cũng không muốn nói những lời quá khó nghe, nhưng bà lấy đâu ra tự tin vào bản thân mình rằng không thẹn với Lục Thâm?”

“Bà sinh ra anh ấy, lại không cần anh ấy, là dì út một tay nuôi nấng nên người, hai người họ nương tựa nhau mà sống những ngày tháng tốt đẹp thì bà đột nhiên xuất hiện, vì vinh hoa phú quý của mình mà đem bọn họ chia rẽ, thậm chí để cho bọn họ âm dương cách biệt, bà thấy tôi có nói sai cái gì không?”

Bà ấy vẫn cứng miệng: “ Cho dù tôi chưa từng nuôi nó, nhưng tôi cũng không bạc đãi gì nó, việc ăn học của nó cũng là tiền của tôi ra chứ đâu.”

“Cho nên anh ấy đáng bị bà chi phối sao?”

“Cô.”

Tôi cười: “Thật ra tôi cũng cảm thấy may mắn vì Lục Thâm không phải do bà nuôi lớn, nếu không, có lẽ tôi có thể sẽ không thích anh ấy. ”

Nói xong tôi nhịn không được vỗ tay cho mình.

Cuối cùng tôi cũng học được cách chửi người ta mà không nói tục.

Quá xuất sắc.

Thấy tôi rời đi, bà ấy nói lớn: “Cô đừng có mà hối hận.”

Tôi nhún vai. Có gì mà hối hận.

Loại bỏ được ‘khối u ác tính ghê tởm’ kia, chúng ta nên bắn pháo hoa ăn mừng.”