Chương 6

11.

Lúc gả cho Giang Húc, chúng tôi làm giấy đăng ký kết hôn rồi thôi.

Không lễ đính hôn, không đám cưới.

Ngày tân hôn cũng không có động phòng.

Bởi vì suốt đêm đó Giang Húc bận bay qua nước ngoài, để trấn an Từ Miên Miên muốn t.ự t.ử.

Trên đời này nhất định sẽ không có ai tin.

Ngay cả Trần Đông và những người khác cũng sẽ không biết.

Tôi và Giang Húc lấy nhau ba năm nhưng lại chưa từng có quan hệ vợ chồng.

Buồn cười làm sao.

Hắn không chịu cho tôi hôn lễ, cũng không muốn chạm vào tôi.

Nhưng ba năm đó, tôi đã tự lừa dối mình như một kẻ mù câm điếc.

Cô gái nào cũng sẽ có những lúc ngốc nghếch như thế này.

Nhưng có người sẽ may mắn tỉnh lại, có người sẽ tự lừa mình dối người suốt cả đời.

Tôi như đã ch.ế.t một lần, lại như được sinh ra lần nữa.

Có chút băn khoăn về trần tục, tôi không muốn lại đi suy xét nữa.

Có chút tiếc nuối cùng bỏ lỡ, cũng không muốn lại đến một lần.

Nhưng tôi không đăng ký kết hôn với Lục Hành Chỉ.

Nếu có một ngày tôi phải rời khỏi thế giới này.

Lục Hành Chỉ vẫn phải sống tiếp cho thật tốt.

Anh ấy rồi sẽ gặp được một cô gái tốt hơn, rồi sẽ kết hôn sinh con.

Tôi có thể ích kỷ một chút, nhưng không thể ích kỷ hoàn toàn.

Hôn lễ của chúng tôi cũng không được tính là long trọng.

Một ngày trước đám cưới, Lục Hành Chỉ đã tặng cho tôi một bất ngờ lớn.

Anh đã tìm thấy chú chó nhỏ của tôi, anh đem nó về bên tôi!

Tôi mừng đến phát điên, ôm nó không muốn buông tay.

Quả cầu tuyết nằm trong lòng tôi, không ngừng rêи ɾỉ, nó vẫn nhận ra tôi, nó... cũng nhớ tôi.

Lúc này, tôi thực sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Bởi vì tôi không còn cha mẹ, mà những người đã từng là bạn tốt, hầu hết đều có quan hệ với Giang Húc.

Nên cuối cùng, đám cưới của tôi và Lục Hành Chỉ, chỉ mời người bạn thân nhất của mình là Trần Tố.

Chúng tôi là bạn học thời cấp ba.

Sau lại, tôi đi theo Giang Húc về quê hương.

Cô ấy cũng theo người thương về phía nam.

Lúc tôi và Giang Húc kết hôn không đám cưới, nên cô ấy không thể làm phù dâu cho tôi được.

Nhưng lúc này đây, cô ấy đã có thể mặc chiếc váy phù dâu xinh đẹp, đưa tôi về nhà chồng.

"A Sanh, sao cậu lại không nói với mình... chuyện cậu bị bệnh, chuyện cậu ly hôn."

Trần Tố ôm tôi khóc rất lâu.

"Mình không phải là người bạn thân nhất của cậu sao? Chẳng phải đã hứa với nhau sẽ không bao giờ có bí mật sao?"

"Hiện tại cậu sống hạnh phúc như vậy, mình không muốn làm cậu lo lắng."

Trần Tố sững sờ trong giây lát, tiếp theo, nước mắt cô rơi nhiều hơn.

"A Sanh, mình một chút cũng không tốt, không hạnh phúc."

"Sao vậy Tố Tố? Cậu và Tần Tấn không phải vẫn luôn rất tốt sao?"

Trần Tố lại lắc đầu: "Đừng nói về mấy chuyện chó má của mình nữa, nói cậu đi A Sanh."

"Lúc trước vô cùng không tốt, nhưng bây giờ, mình rất hạnh phúc."

Tôi nhìn Lục Hành Chỉ.

Nhà tạo mẫu đang sửa lại kiểu tóc của anh ấy.

Khi anh thấy tôi đang nhìn anh trong gương, đáy mắt anh dần dần hiện lên ý cười đầy cưng chiều.

Tôi cũng cười.

"Tố Tố, cậu xem, mình đã chuẩn bị cho cậu bộ váy phù dâu đẹp nhất."

Mắt Trần Tố đỏ hoe, cô ấy vuốt ve chiếc váy phù dâu tinh xảo:

"Đẹp thật đấy, đồ ngốc này, sao cậu lại trang điểm cho phù dâu đẹp như vậy?"

Tôi ngã người vào trong ngực cô ấy, làm nũng như hồi còn đi học:

"Vì mình và Tố Tố là bạn thân nhất mà, nên mình hy vọng cô bạn thân của mình phải thật xinh đẹp."

"Cậu là cô dâu, hôm nay cậu đẹp nhất, không có người phụ nữ nào trên đời này có thể so được với cậu."

Trần Tố nhéo nhéo mặt tôi : “Mau trang điểm lại đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

12.

Tôi ngoan ngoãn đi trang điểm lại, mọi thứ đã sẵn sàng.

Sau khi thay giày cao gót, Trần Tố đỡ tôi đứng lên.

Tôi mỉm cười, mắt cong cong nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Lục Hành Chỉ, đẹp không anh?"

Bây giờ tôi vẫn còn có mái tóc đen dài.

Tôi đội chiếc khăn voan trắng của cô dâu, lớp trang điểm hơi dày.

Trông vừa khỏe mạnh mà lại xinh đẹp

Lục Hành Chỉ nghiêm túc nhìn tôi, tỉ mỉ đánh giá cô dâu của anh ấy.

"Rất đẹp, kiểu tóc, trang điểm, đều rất hợp với em."

"Anh cũng rất đẹp trai."

Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mai mới cắt của anh.

"Lục Hành Chỉ, anh là chú rể đẹp trai nhất thế gian."

Anh bật cười, nhẹ nhàng ôm tôi, sợ làm hỏng lớp trang điểm của tôi.

Anh khẽ mυ"ŧ hôn tôi như chuồn chuồn chạm nước: “A Sanh trong lòng anh mới là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.”

Anh nắm tay tôi bước ra ngoài.

Chúng tôi đều không ngờ rằng Giang Húc sẽ xuất hiện ở sảnh dưới lầu.

Hắn thậm chí còn mặc một bộ vest đen vô cùng trang trọng, trên tay là một bó hoa hồng.

Bạn bè thân thích của nhà họ Lục đều có chút ngạc nhiên.

Sắc mặt của cô chú Lục cũng vô cùng khó coi.

Giang Húc lại làm như không thấy.

Hắn ôm bó hoa, đi thẳng đến chỗ tôi và Lục Hành Chỉ.

Vẻ mặt Lục Hành Chỉ dần trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "Giang Húc, hôm nay là ngày lành của tôi và A Sanh, tôi không muốn làm lớn mọi chuyện, mời anh tự mình rời đi đi."

Giang Húc không để ý đến anh, chỉ nhìn tôi với đôi mắt rực sáng.

Hắn gầy đi rất nhiều, tóc cũng đã được cắt ngắn.

Tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc bên trong bộ vest, có chút quen mắt.

Chiếc kẹp trên cà vạt cũng quen thuộc.

Trên ngón áp út của hắn còn đeo chiếc nhẫn cưới lúc trước tùy tiện mua.

"A Sanh."

Giang Húc ôm bó hoa quỳ một chân xuống đất: "A Sanh, anh tới cưới em đây."

Tôi rất muốn cười, nhưng lại không thể cười ra được.

Đây từng là giấc mộng thuở thiếu thời của tôi.

Chỉ là đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nghĩ, bản thân mình sẽ mong muốn không bao giờ có giấc mộng như vậy nữa.

Có một số người, thực sự không đáng.

"Chồng ơi, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi phải không anh?"

Tôi nhẹ giọng hỏi Lục Hành Chỉ.

Bệnh tật khiến tôi kiệt sức, tôi lại nhất quyết muốn đi giày cao gót.

Vậy nên lúc này, tôi thực sự rất không thoải mái.

Tôi muốn nhanh tổ chức đám cưới, mau một chút, thêm một chút thời gian để được làm cô dâu xinh đẹp.

Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho những người không liên quan.

"Còn mười phút."

"Chúng ta đi nhanh đi."

"Vâng."

Lục Hành Chỉ ân cần đỡ tôi: “Đi từ từ thôi, không gấp.”

"A Sanh..."

Giang Húc vẫn ngoan cố quỳ ở đó.

Trần Đông và những người khác cũng đuổi theo đến đây, nhìn Lục Hành Chỉ và tôi với một chút bối rối.

Lại đi đến chỗ Giang Húc, muốn kéo hắn đứng lên.

Nhưng hắn lại cố chấp không chịu đứng dậy: "A Sanh."

Tôi không quay đầu lại.

Váy cưới của tôi có tà váy dài rất đẹp.

Trần Tố nói, trông tôi như một nàng công chúa nhỏ yêu kiều trong bộ váy cưới.

Hồi đó kết hôn với Giang Húc, không có lễ cưới nào.

Tôi đã từng một mình trộm khóc rất lâu.

Thời gian đó, tôi không dám nhìn người khác kết hôn, không dám nhìn cô dâu mặc váy cưới.

Lòng tôi đau như bị d.a.o c.ắt, đau không chịu nổi.

Nhưng bây giờ, tôi cũng có thể được người phủng trong lòng bàn tay.

"Giang Húc, mau đứng lên đi, A Sanh... sắp kết hôn rồi, anh cũng nên buông xuống."

Trần Đông nhẹ giọng khuyên bảo.

Nhưng Giang Húc vẫn không chịu đứng dậy.

Hai mắt hắn đỏ hoe, cứ thẫn thờ nhìn theo bóng lưng tôi trong bộ váy cưới như vậy.

Cuối cùng, lệ rơi đầy mặt.

"A Sanh là vợ của tôi, Trần Đông, các người đều quên rồi sao, A Sanh là vợ của tôi, chúng tôi kết hôn đã ba năm..."

"Nhưng Giang Húc, hai người đã ly hôn một năm rồi, là anh đồng ý ly hôn, là anh đã làm tan nát trái tim của A Sanh."

"Tôi là thực sự không biết mình đã hiểu lầm A Sanh. Tôi bị anh lừa, Trần Đông. Tôi không cố ý làm tổn thương A Sanh. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Tôi biết cô ấy vẫn luôn thích tôi. Cho rằng cô ấy sẽ luôn thích tôi. Tôi đã nghĩ cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi…”

Giang Húc ngơ ngẩn đứng lên, định đuổi theo tôi.

"Tôi muốn tìm lại A Sanh của tôi, tôi hối hận rồi, Trần Đông, tôi hối hận, tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn A Sanh thôi..."

Trần Đông và một số người bạn khác đều ngăn cản hắn.

"Giang Húc, anh muốn nghe lời nói thật không?"

"Chúng tôi quen biết anh sớm hơn A Sanh, vốn nên đứng về phía anh, nhưng Giang Húc, tôi thực sự nhịn lâu lắm rồi."

"Mấy năm đó, anh có coi A Sanh là con người, là vợ của anh không?"

"A Sanh là người như thế nào? Người ngoài cuộc như chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, sao anh lại không chịu tin cô ấy?"

"Giang Húc, lòng người cũng là m.á.u là thịt, A Sanh ở bê anh ba năm, thật sự rất đáng thương."

"Chúng tôi thực sự muốn cô ấy được hạnh phúc, anh cũng thấy rồi, cô ấy sắp kết hôn."

"Anh Lục rất yêu cô ấy, rất cưng chiều cô ấy, sau này cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, được không?"

"Trần Đông...A Sanh chỉ là cố ý muốn chọc tức tôi thôi. Cô ấy quá buồn, cho nên mới cố ý kết hôn với người khác để chọc tức tôi. Cô ấy không thích Lục Hành Chỉ, người cô ấy thích là tôi."

Giang Húc túm chặt ống tay áo của Trần Đông, vội vàng như thể muốn chứng minh điều gì đó:

"Mấy người cũng biết mà Trần Đông, những năm này A Sanh yêu tôi nhiều như thế nào, các người đều thấy được mà phải không?"

"Ừ, chúng tôi đều thấy được, nên mới sẽ thất vọng buồn lòng đến vậy.”

Giang Húc như không nghe thấy, chỉ lo tự nói với chính mình:

"Là như vậy, nhất định là như vậy, A Sanh chỉ là quá đau lòng, người cô ấy yêu là tôi, sẽ chỉ có tôi..."

Trần Đông lắc đầu: "Giang Húc, anh điên rồi."

Hôn lễ của tôi và Lục Hành Chỉ chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.

Anh đau lòng tôi, sợ tôi không cầm cự được nên nghi thức được rút ngắn hết mức có thể.

Dù vậy, đến cuối cùng, tôi vẫn đau đến mức không thể đứng vững.

Lục Hành Chỉ bế tôi trở lại phòng.

"Chồng ơi, cho em uống chút thuốc giảm đau đi."

Hốc mắt Lục Hành Chi một mảnh ướŧ áŧ, anh ôm tôi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Em chỉ có thể uống một viên thôi, A Sanh ngoan."