Chương 7: Hoàn

13.

Ban đêm, tôi cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Lục Hành Chỉ không đi tiếp bạn bè thân thích, anh chỉ ở trong phòng trông chừng tôi.

"Chồng ơi, em muốn đi tắm."

"Được, anh ôm em đi."

Lục Hành Chỉ bế tôi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, anh đặt tôi lên giường: “A Sanh, em nghỉ ngơi một lát, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”

"Chồng……"

Tôi lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Anh đừng đi, em không muốn ăn gì cả, chỉ muốn anh ở bên em một lát.”

"Được."

"Anh lên đây ôm em đi."

"Được."

Tối nói gì Lục Hành Chỉ cũng đồng ý, anh ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, đối với tôi ngoan ngoãn phục tùng.

Nằm trong vòng tay anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng an tâm.

Chúng tôi nói rất nhiều rất nhiều, nói về những chuyện hồi còn nhỏ.

"A Sanh..."

Lục Hành Chỉ không thích thể hiện cảm xúc của mình, ngay cả khi anh bày tỏ tình yêu với tôi, anh vẫn rất kiềm chế bản thân.

Nhưng giờ phút này, anh lại khẽ chạm vào trán tôi, than một tiếng.

"Em có biết những năm đó anh đã ghen tị với Giang Húc như thế nào không."

"Lúc em kết hôn với hắn ta, anh buồn thế nào em có biết không."

"Mấy năm đó, nghe nói em sống không tốt, nhiều lần anh muốn trở về dẫn em đi."

"Nhưng luôn là thiếu một chút dũng khí, anh hối hận lắm, A Sanh, nếu như anh trở về tìm em sớm hơn một chút..."

Tôi ngẩng mặt lên hôn nhẹ anh: "Không sao đâu Lục Hành Chỉ, ít nhất hiện tại, chúng ta ở bên nhau."

"Em nói đúng, ít nhất bây giờ, anh và A Sanh đang ở bên nhau."

Khi Lục Hành Chỉ hôn tôi, động tác rất nhẹ rất nhẹ.

Dường như sợ dùng thêm một chút lực, sẽ làm tôi đau.

Tôi bảo anh tắt đèn.

Có một ít bí mật, cũng chỉ có thể lặng lẽ nói với anh trong bóng tối.

"Lục Hành Chỉ... anh muốn em đi."

"A Sanh?"

"Ít nhất cho đến khi em rời khỏi thế giới này, để em không hối tiếc, được không?"

Sau khi nói xong câu này.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nét ngây ngô trên khuôn mặt luôn kiên định của Lục Hành Chỉ.

Dường như anh đã biến thành một chàng trai trẻ trung và đầy nhiệt huyết.

Có người không dám tin được, rồi lại thất thố nhìn tôi: "A Sanh..."

Tôi không nhịn được cười, giơ tay câu cổ anh: “Lục Hành Chỉ, bây giờ em là vợ anh mà.

Trên đời này có nhiều người, bọn họ có thể rất dễ dàng yêu một người mà họ gặp được.

Cũng có thể rất dễ dàng phát sinh quan hệ, rồi sau đó vứt bỏ như giày rách.

Nhưng trên đời này cũng có một loại người, bọn họ giữ mình trong sạch, cũng không lạm tình.

Lục Hành Chỉ nói, từ lúc anh còn rất nhỏ, đã lặng lẽ yêu thầm một đóa hoa.

Anh nhìn đóa hoa đó nở vì người khác, héo úa, khóc, cười.

Cảm xúc của anh cũng thay đổi theo đóa hoa đó.

Anh từng cho rằng chỉ cần đóa hoa đó nở rộ rực rỡ, anh có thế nào cũng không sao cả.

Nhưng về sau, khi bông hoa đó sắp điêu tàn héo úa.

Cuối cùng anh cũng không kìm lòng được, trở về bên cạnh cô, đem cô về đặt bên mình để chăm sóc.

Từ nay về sau, suốt cả quãng đời còn lại, anh sẽ dốc lòng che chở cho cô ấy.

Chúng tôi làm vợ chồng được năm năm.

Sau lại khi bệnh tình tôi dần nghiêm trọng, bác sĩ nói cả hai bên sườn phòng R của tôi cần phải được cắt bỏ.

Như vậy, có lẽ tôi còn có thể sống được thêm hai năm nữa.

Nhưng tôi không đồng ý.

Tôi không muốn ch.ế.t trước mặt Lục Hành Chỉ với bộ dạng tàn khuyết và xấu xí như vậy.

Tôi không muốn Lục Hành Chỉ đau lòng.

Sinh ly t.ử biệt trên đời này quá nhiều.

Tôi đã trải qua rất nhiều lần, nên tôi biết nó đau đến mức nào.

Ngày tôi rời Bắc Kinh, tuyết rơi dày đặc.

Cảm xúc lúc phải rời xa Lục Hành Chỉ hoàn toàn khác với lúc rời khỏi Giang Húc trước đây.

Đau không chịu nổi, thật sự rất luyến tiếc, trái tim như bị người ta móc ra, toàn thân trống rỗng.

Vài ngày trước Trần Đông có gọi cho tôi.

Anh ta nói tình trạng hiện tại của Giang Húc tệ lắm rồi.

Mấy năm trước lúc tôi kết hôn, hắn và Từ Miên Miên đã hoàn toàn chia tay.

Nhưng hai năm trước, Từ Miên Miên lại dẫn theo một đứa trẻ ba tuổi trở về tìm hắn.

Trực tiếp ném cho nhà họ Giang một tờ giấy xét nghiệm ADN, nói đứa trẻ là con của Giang Húc.

Nhà họ Giang đương nhiên không tin, đi làm xét nghiệm ADN thêm lần nữa.

Đúng thật là con của Giang Húc.

Vì cháu trai, cha mẹ Giang Húc cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Nhưng Giang Húc thì không.

Hắn chỉ nhận con chớ không chịu kết hôn với Từ Miên Miên.

Đương nhiên, Từ Miên Miên không thể nuốt trôi cục tức này, họ cứ cãi nhau ỏm tỏi cho gà bay chó sủa như vậy trong hai năm.

Mãi cho đến cách đây không lâu, Từ Miên Miên hoàn toàn suy sụp, thú nhận tất cả mọi chuyện khi đó, rồi lại một lần nữa bỏ đi.

Hóa ra năm đó Giang Húc hận tôi thấu xương, đều là nhờ ơn Từ Miên Miên một tay tính kế.

Tôi chưa bao giờ gửi cái gọi là ảnh thân mật cho Từ Miên Miên để kí©h thí©ɧ cô ta.

Từ Miên Miên đòi t.ự t.ử, tất cả đều là do cô ta tự mình sắp đặt, mục đích chỉ là để Giang Húc trở về bên cô ta.

Từ đầu đến cuối, tôi, Lạc Sanh, là người vô tội nhất.

Trần Đông nói lúc đó Giang Húc phát điên luôn rồi.

Càng về sau, hắn càng trở nên không thích hợp.

Không đến công ty, con mình cũng mặc kệ.

Ngày đêm trông chừng chú chó tên Quả cầu tuyết, cứ nói mãi phải chờ tôi trở về.

Trần Đông từng thử hỏi tôi có muốn quay về khuyên Giang Húc một câu không.

"Trần Đông, tôi sắp ch.ế.t, tôi không quản người khác được nữa rồi, nhưng anh có thể chuyển cho Giang Húc một câu."

"Câu gì?"

"Lạc Sanh đã ch.ế.t trước mộ cha cô ấy năm hai mươi sáu tuổi. Lạc Sanh sau này sống chỉ để thuộc về Lục Hành Chỉ, trái tim cô ấy cũng thuộc về Lục Hành Chỉ."

"Anh nói với anh ấy quên Lạc Sanh, quên quá khứ, nhìn về phía trước đi."

Qua một hồi lâu, Trần Đông mới hỏi tôi.

"A Sanh, cô sẽ tha thứ cho Giang Húc, sẽ quay về bên hắn sao?"

“Xin lỗi, nhưng trước khi cha tôi mất, ông ấy không hy vọng tôi và Giang Húc lại ở bên nhau.”

Trần Đông cúp điện thoại, không bao giờ gọi đến nữa.

Nhưng một tháng sau, tôi lại nhận được một bức thư báo t.ử trên điện thoại.

Giang Húc tu.sat.

C.ắ.t cổ tay.

Ngày hắn mất cũng là ngày tôi kết hôn với hắn vào năm đó.

Tôi không trở về tham dự đám tang của Giang Húc.

Nhưng trong lòng, tôi cũng hoàn toàn buông bỏ quá khứ, có lẽ, không phải là tha thứ, mà là đã tiêu tan.

Ngày Tết, đêm khuya tôi lặng lẽ về thăm cha mẹ.

Tôi đứng trước mộ của họ rất lâu, cho đến cuối cùng, đau đến mức sắp mất đi ý thức.

Trong cơn mê mang, dường như có ai đó ôm lấy tôi.

"A Sanh, về nhà."

Phảng phất tôi như quay lại thời niên thiếu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hành Chỉ, anh ấy như một cây bạch dương nhỏ đĩnh bạt.

Mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đeo cặp sách, an tĩnh mà lại trầm ổn.

Còn tôi vẫn là một cô bé hoạt bát, vui vẻ chạy tới nhảy lui như một cơn gió thoảng qua.

Cha mẹ anh mỉm cười bảo anh gọi tôi là em A Sanh.

"Em A Sanh."

"Anh chính là anh Lục đó hả?"

Tôi nhìn anh đầy tò mò, cảm thấy anh thực sự rất đẹp trai.

“Phải.” Anh rụt rè gật đầu với tôi.

Tôi lập tức xòe bàn tay nhỏ bẩn thỉu ra đưa kẹo cho anh: “Anh ăn kẹo đi.”

Lục Hành Chỉ do dự một lúc, nhưng vẫn nhận lấy viên kẹo sắp tan chảy kia.

“Anh ơi chúng ta ra ngoài chơi đi.” Bàn tay nhỏ nhớp nháp của tôi nắm lấy tay anh.

Anh không hất tay tôi ra.

Chúng tôi cứ nắm tay nhau như vậy, chạy đến bên dòng suối.

Có mấy đứa nhỏ đang chơi trò đóng vai gia đình.

Có người đóng vai cô dâu, tôi thấy mà hâm mộ quá chừng.

"Anh ơi, em cũng muốn làm cô dâu, anh làm chú rể được không?"

"Được."

Chúng tôi ngây ngô bắt chước theo lũ trẻ đó bái thiên địa.

"Anh ơi, lớn lên anh sẽ mua váy cưới cho em phải không?"

"Sẽ."

"Phải thật xinh đẹp, có tà váy lụa màu trắng thật dài thật dài."

"Được."

"Anh ơi, anh đối với em thật tốt, lớn lên em muốn gả cho anh."

"A Sanh."

Lục Hành Chỉ nhỏ bé khẽ vuốt tóc tôi.

Lúc anh cười rộ lên trông rất đáng yêu, đẹp trai vô cùng.

"Không được thất hứa đó nha."

....

Tôi nép vào lòng Lục Hành Chỉ, dùng chút sức lực cuối cùng mà tôi có để nói với anh.

"Anh ơi, A Sanh không có thất hứa."

Có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt tôi.

Lục Hành Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào mặt tôi: "A Sanh, đừng nói nữa, anh đưa em về nhà."

"Kiếp sau, em vẫn muốn lấy anh, làm cô dâu của anh, anh à, kiếp sau, anh đến cưới em sớm hơn một chút, có được không?"

"A Sanh..."

"Anh ơi, ôm em chặt hơn một chút, em lạnh, lạnh quá..."

Anh hoảng hốt cởϊ áσ ngoài, quấn chặt lấy tôi, bao lấy tay tôi, không ngừng xoa xoa.

"A Sanh, cố lên, chúng ta đi bệnh viện..."

"Đưa em về nhà đi anh, em không muốn đi bệnh viện."

"……Được."

"Lục Hành Chỉ, cõng em về như khi còn nhỏ, được không anh?"

Lục Hành Chỉ cuối cùng cũng không cầm được nước mắt.

Anh ngồi xổm dưới đất, bảo tôi nằm trên lưng, anh sẽ cõng tôi về nhà.

"A Sanh, ôm chặt anh."

Lục Hành Chi đứng dậy, tôi dựa vào tấm lưng dày rộng của anh, hàng nước mắt cuối cùng từ từ thấm vào áo anh.

Nhưng mà, con đường về nhà sao xa quá….

Lục Hành Chỉ, kiếp sau, xuất hiện sớm hơn một chút, được không anh?

Kiếp sau, từ giây phút đầu tiên chúng ta gặp nhau, liền bắt đầu yêu nhau đi.