Chương 8: Khóc

Đến khi bữa tiệc kết thúc thì cũng là 10 giờ rưỡi.

Thẩm Nhược Giai rủ cô đi đến Thẩm gia chơi nhưng cô lấy lý do là mệt mà từ chối làm cho Thẩm tiểu thư phụng phịu cả mặt. Cô phải dỗ một lúc lâu mới thoát ra được.

Diệp Băng Băng lái xe vòng quanh thành phố rồi dừng lại ở một công viên. Tuy đã rất muộn nhưng các cặp đôi trai gái vẫn còn đi chơi. Nhìn ai cũng có cặp có đôi làm Diệp Băng Băng nhớ đến Bạch Phong Thần. Nếu giờ anh vẫn ở bên cạnh cô thì tốt biết mấy.

Dưới tà váy có một cánh tay nhỏ nhắn dựt dựt làm cô không thể không nhìn xuống. Là một cậu bé khoảng 6,7 tuổi rất dễ thương.

"Cô ơi, cô mua hoa hồng không ạ?"

Cô định nói không nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt lên

"Cháu lấy cho cô 2 bông nhé!"

Diệp Băng Băng lục trên người mình một lúc lâu mới tìm được mấy đồng lẻ. Trước khi cậu bé đi còn để lại cho cô một câu

"Cô xinh đẹp à, rồi cô sẽ sớm gặp được người cô yêu thôi"

Rồi bước đi lúc nào cô không hay. Diệp Băng Băng nhìn chằm chằm hai bông hồng trên tay mà trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi trai gái đang nắm tay nhau. Cô gái ôm tay chàng trai nũng nịu

"A Thần, anh mua cho em một bông hoa hồng đi được không?"

Chàng trai nhìn xuống cô gái xoa đầu cưng chiều rồi dắt cô gái đến một cửa hàng hoa hồng mua đủ 99 đóa làm cô gái vui vẻ không thôi. Chàng trai ôm mặt cô gái lên rồi hôn say đắm làm cô gái thở hổn hển, mặt ửng hồng. Chàng trai thấy vậy thì cắn vào má cô gái một phát làm in lại dấu răng đều đều. Mấy ngày sau cô gái cũng chỉ dám đeo khẩu trang đi học, không ngừng trừng mắt với chàng trai đang làm vẻ mặt ngây thơ khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

---

Diệp Băng Băng nhòe nước mắt. Trước mặt là một mảnh sương mù trắng xóa. Đôi mắt bây giờ long lanh nước càng thêm rung động lòng người. Cứ như vậy một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống bông hoa hồng.

Cô giật mình hoảng hốt.

Cô vậy mà khóc. Lâu lắm rồi cô chưa khóc. Hôm nay vì nhớ chuyện của trước kia mà buồn đến mức chảy nước mắt. Đây có phải là bệnh tình có tiến triển không?

Mấy năm nay cô bị bệnh tâm lý. Bác sĩ nói cô nếu không biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn. 4 năm nay, hôm nào cô cũng chẳng vui chẳng buồn nhưng hình như dạo này cô khác rồi thì phải.

Cô cứ như vậy mang một tâm trạng thoải mái về nhà mà không hay biết người đàn ông hôm nọ theo dõi cô đang đứng sau một gốc cây đã thu hết những cảm xúc vừa rồi của cô vào mắt rôì nở một nụ cười giảo hoạt.