Cô ngồi thẳng lưng lại rồi uể oại nói với người ở ngoài cửa:"Mời vào"
Bước vào là một người đàn ông cao ráo, mặt mày sáng sủa. Trên tay cầm một tập tài liệu, vừa đến gần cô vừa nói:" Diệp Tổng, tôi đã tra được một ít tin tức rồi".
Anh ta đặt tài liệu xuống bàn cô rồi đi đến chỗ sofa ngồi thoải mái như nhà của mình. Sau khi nghe được anh ta nói vậy, cô vội vàng mở tài liệu ra, trong mắt không giấu được tia hi vọng. Cố Tư Vũ nhìn Diệp Băng Băng như vậy rất khó chịu nhưng cố che dấu xuống đáy lòng. Anh yêu cô nhưng cô lại yêu người đàn ông khác. Anh lúc đầu cũng định thổ lộ nhưng lại nghe được tin cô có bạn trai mà cô đã thích thầm từ lâu.Cô tuy rất thông minh nhưng về chuyện tình cảm thì rất ngốc nghếch. Đối với mối tình đơn phương này ai cũng nhận ra anh có ý với cô nhưng cô lại chẳng biết.
Tiếng nói thủ thỉ của Diệp Băng Băng kéo anh về thực tại:"Bạch Phong Thần, cuối cùng em cũng chờ được anh rồi".
Đúng vậy, trong 4 năm nay anh ở bên cô như một thám tử giúp cô tìm kiếm Bạch Phong Thần, cuối cùng hôm nay cũng có tin tức. Anh chỉ biết rằng cô yêu Bạch Phong Thần rất nhiều vì vậy nên mới chờ đợi 4 năm dài đằng đẵng.
Cố Tư Vũ:" Tôi cũng không chắc là có phải anh ta không nhưng vẫn nên điều tra sâu thêm một chút. Nhỡ đâu lại là thật."
Rồi đi ra ngoài để lại không gian riêng tư cho cô. Diệp Băng Băng nhìn chằm chằm tấm lưng cao ráo trong tấm hình cùng một nửa khuôn mặt bị che đi bằng cái khẩu trang màu đen. Bên ngoài nhìn cô có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang cuộn sóng trào. Người đàn ông cô yêu có lẽ đã trở lại rồi. Nếu không phải chuyện 4 năm trước xảy ra thì có lẽ cô và Bạch Phong Thần cũng đã kết hôn và sinh con rồi. Trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh của hai người trước đây mà nở nụ cười dịu dàng. Nếu nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh tượng này có khi đã bị dọa sợ chạy mất dép rồi. 20 phút sau cô lại quay lại trạng thái làm việc bình thường. Đến khi xong việc thì cũng là 9 giờ rưỡi tối. Cô bỗng chợt nhớ đến mình còn chưa ăn cơm trưa. Haizz, dạo này chắc bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc mà đầu óc cứ nhớ nhớ quên quên. Mấy năm gần đây cô bị bệnh tâm lý nên phải uống thuốc an thần và cũng nhờ thuốc đó mà cô mới có thể ngủ ngon giấc mà không bị ác mộng quấy rầy.
Bước ra đại sảnh công ty thì nhân viên đã về hết rồi, còn mỗi bác bảo vệ. Cô xuống nhà xe lấy xe rồi đi hướng ngược về khu biệt thự của mình. Cô trên đường đi hay bị thất thần, đến khi hoàn hồn lại thì xe đã dừng lại ở trước một ngôi trường khá là rộng lớn mà cô đã từng học. Ở gần đấy có một cặp đôi đang ôm nhau. Cô gái tươi cười rạng rỡ còn chàng trai thì xoa đầu mắng yêu còn không ngại che dấu tia cưng chiều trong mắt. Diệp Băng Băng nhìn thấy thật chói mắt. Trong đầu lại nghĩ đến bản thân mình trước kia cũng được sự cưng chiều của Bạch Phong Thần mà cả người lúc nào cũng vui vẻ chứ không ít cười ít nói như bây giờ.