Chương 2: Thiên Kim Tiểu Thư Nhà Họ Diệp

Trên đường nhựa lớn bóng loáng, chiếc xe Ferrari màu đỏ sáng chói lao vυ"t làm ai cũng phải hoảng sợ. Hôm nay, Diệp Băng Băng đang đi thử chiếc xe của người bạn thân của cô- Thẩm Nhược Giai tặng vào dịp sinh nhật nhưng bề bộn nhiều việc chưa kịp đi. Cô đi đến đâu là mọi người ai cũng phải hoảng sợ một phen sau đó còn âm thầm chửi rủa trong lòng: Bọn trẻ bây giờ thật chán sống.

Đi được nửa đường thì đằng sau tiếng còi xe chói tai. Cô giật mình làm tay lái bị lệch hướng đâm thẳng vào một chiếc xe ở phía trước Đến khi quay đầu lại nhìn thủ phạm là ai thì đầu cô đầy quạ đen bay qua. Mấy chú cảnh sát giao thông vừa nhìn vừa thổi còi nhưng hình như chủ nhân của chiếc xe chẳng thèm để ý đến bọn họ. Cô nghĩ thầm: Trời ạ, sao ngày đầu tiên đi xe của đứa bạn thân mà xui xẻo vậy chứ. Bước xuống xe thì cô đã làm cho cả hai chú cảnh sát và chủ nhân chiếc xe kia phải kinh sợ vì trước mặt họ chính là thiên kim tiểu thư bị bế nhầm nhà họ Diệp mới được nhận lại bố mẹ 4 năm trước. Ba người bọn họ anh nhìn tôi tôi nhìn anh mà làm cho Diệp Băng Băng bực mình. Lát nữa cô còn phải làm rất nhiều việc nữa đó đâu có thời gian trợn ngược mắt lên nhìn nhau thế này. Cô để lại danh thϊếp của mình và tấm chi phiếu cho bọn họ rồi phóng vèo đi như một cơn gió. Đến khi bọn họ hoàn hồn thì khói xe của cô đã phun ra đầy mặt bọn họ rồi cuốn theo bụi bay mù mịt. Mới sáng sớm mà đã gặp toàn những chuyện bực mình. Trong đầu lại nghĩ đến biện pháp để xử lý cô bạn Giai Giai yêu quý của mình.

Cứ như vậy tâm tình của cô sáng nay hỏng bét. Đến công ty, cô mang bộ mặt gϊếŧ người làm cho tiếp tân sợ suýt ngã run chân. Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Ai đi qua cũng cúi đầu chào hỏi rồi chạy thật nhanh vì sợ chọc giận Diệp ma vương. Đến trước của phòng làm việc thì cô thấy cô thư ký Tiểu Linh đang đợi cô. Thật ra hôm nay cũng khá nhiều việc nhưng vì vụ va chạm kia mà làm trễ nãi rất nhiều thời gian của cô. Cô đến được một lúc thì vị đối tác kia cũng đến.

Thời gian loáng cái đã đến 11 giờ. Lần hợp tác này rất thành công. Tước khi trở về, Dương Tổng không khỏi gật đầu rồi cười toe toét nói:" Câu nói tuổi trẻ tài cao thật rất đúng. Cô trẻ như vậy mà có thể suy nghĩ được những ý tưởng khiến lão già như tôi cũng phải thán phục. Giá mà đứa con gái nhà tôi có thể được một phần của cô thì nằm mơ cũng nở được nụ cười."

Diệp Băng Băng cũng đã nghe qua không ít lời khen ngợi nhưng vì phép lịch sự cũng đáp lại vài câu.Chờ đến khi tiễn ông ta đi rồi cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khiến cô không khỏi nhíu mày.