Chương 10: Chuyện Hồi Nhỏ (2)

Tuy Hàn Tĩnh Chi chỉ gần 16 tuổi nhưng cô đã được mọi người đặt cho cái danh "mỹ nữ", "hoa hậu giảng đường" này nọ làm cô rất tự hào về khuôn mặt của mình.

---

"Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ăn sáng ạ"

Cô hầu gái gọi Hàn Tĩnh Chi dậy lần thứ tám rồi mà đáp lại chỉ là tiếng"ừm" rồi cả không gian rơi vào im lặng.

Lúc này ở trước sân Hàn gia có một chàng trai mặc đồng phục học sinh đang tiến vào cửa.

Chàng trai có khuôn mặt rất đẹp. Đôi mắt đen, sâu hun hút nhưng lại khiến người khác không rét mà run. Chiếc mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt. Áo trắng xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc nổi một ít gân xanh. Xuống phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp. Nhìn Bạch Phong Thần lúc này chẳng khác nào người mẫu chụp ảnh trên các tờ tạp chí. Bạch Phong Thần vào nhà thì thấy Hàn Lẫm với khuôn mặt nghiêm nghị có vẻ rất tức giận. Nhưng khi thấy anh vào thì hòa hoãn hơn rất nhiều. Đây là người mà ông rất muốn làm con rể tương lai của mình

"Phong Thần, cháu đến rồi à. Nào, lại đây ngồi. Dạo này cháu lớn quá. Bố mẹ cháu dạo này khỏe chứ. "

"Cháu chào bác, bố mẹ cháu vẫn khỏe. Chi Chi vẫn chưa dậy ạ?"

"Haizz, nhắc đến nó làm gì. Thật nhức đầu. Hôm nay là ngày khai giảng mà gọi nó gần chục lần rồi mà vẫn nhắm tịt cái mắt kìa."

"Bác, hay để cháu thử lên gọi xem sao?"

"Ừm. Nhờ cháu vậy"

Bạch Phong Thần đứng trước phòng ngủ của Hàn Tĩnh Chi gõ mấy lần mà không thấy cô mở cửa. Anh vừa thở dài vừa nói:

"Chi Chi, em không mở là anh tự vào đấy"

Đáp lại anh là không gian tĩnh lặng. Anh đành mở cửa bước vào rồi hối hận ngay lập tức.

Trước mặt anh là một căn phòng bừa bộn đến mức không có chỗ đứng. Quần áo bẩn sạch lẫn lộn, sách vở chỗ đông chỗ tây, đồ ăn vặt còn mỗi vỏ vứt linh tinh trên sàn, không những vậy còn có hai lon bia đã uống hết nằm ở trên mặt bàn. Anh nhìn thấy thì tức giận đến đỉnh điểm. Cô vậy mà dám uống đồ uống có cồn.

Bạch Phong Thần nhìn người con gái đang ngủ chổng chân lên đầu giường mà muốn giáo huấn một trận.

Hình như cảm nhận được một ánh mắt sắc lẹm nhìn mình nên Hàn Tĩnh Chi miễn cưỡng mở mắt ra.

Khi nhìn thấy rõ người thanh niên trước mặt thì mặt cô lúng túng không thôi. Tối qua Mạc Gia Hân nói uống cái này rất ngon nên cô cũng thử. Ai ngờ sáng chẳng dậy nổi mà còn bị Bạch Phong Thần bắt gặp.

Cô ngồi ngay ngắn dậy rồi nhìn người trước mắt. Trong mắt Bạch Phong Thần hiện rõ dòng chữ: Em hay lắm, dám uống bia.

Hàn Tĩnh Chi không biết làm thế nào để anh bớt giận. Trong đầu hoảng loạn trống rỗng. Bỗng một ý tưởng lóe ra.

Ngước mắt lên nhìn Bạch Phong Thần, cô gái dùng ánh mắt long lanh nước như sắp khóc rồi nũng nịu dán lấy cánh tay anh:

"A Thần, em xin lỗi. Tối qua em uống có một chút thôi mà. Em hứa sau này sẽ không bao giờ uống nữa"

Cô gái bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt long lanh nước thật dễ thương. Người cô lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt mà không ai có. Hai má cô ửng hồng làm người anh thấy nóng nóng. Cô thật là một tiểu yêu tinh mà. Anh đành tha thứ cho cô.

Rồi cả hai đến trường cùng nhau như mọi ngày mà cô cũng không dám nhắc lại chuyện sáng nay, sợ anh giận thì có mà dỗ cả ngày mới hết.