Chương 16:



Đi khỏi quán cà phê, Tưởng Y Hàm cảm thấy đầu hỗn độn, cô gọi điện cho bạn tốt Mã Thần Du, muốn biết nhiều chuyện của Đinh Vi Lâm hơn. Những năm gần đây, cô ta thực sự vẫn chờ Đình Vĩ sao?

"Chồng mình hôm nay vừa vặn về nhà trễ, Y Hàm, giờ mình gặp cậu, chúng ta hẹn ở đâu?" Mã Thần Du cũng đã mấy ngày chưa cùng bạn tốt ăn cơm, lần trước sau khi dưỡng thai ở bệnh viện, cô ấy từ chức, ngoan ngoãn ở nhà.

"Cậu đừng ra ngoài, mình đến nhà cậu." Tưởng Y Hàm chưa quên bạn tốt đang mang thai, mọi việc phải cẩn thận."Cậu muốn ăn gì nói với mình, mình thuận tiện mua đến."

Nửa giờ sau, cô mang bánh ngọt pho mát tới Ngụy gia, phát hiện có người giúp việc có chút ngoài ý muốn. Thần Du thích việc nhà và xuống bếp, tay nghề của cô ấy rất tốt.

"Là chồng mình thuê , anh ấy không hi vọng mình làm việc quá sức, chuyện việc nhà và phòng bếp cũng không cho động, thẳng đến khi mình khỏe mạnh sinh đứa nhỏ, xem đi, mình nói anh ấy làm daddy so với mình còn khẩn trương hơn, bất quá mình không muốn anh ấy lo lắng, một ngày gọi hơn mười cuộc điện thoại về mình cũng chịu không nổi, cho nên đáp ứng mời giúp việc , ha hả."

"Chồng cậu đối với cậu thật tốt." Làm cho người ta hâm mộ.

Mã Thần Du ăn miếng bánh ngọt pho mát."Hoàn hảo. Đúng rồi Y Hàm, cậu tại sao muốn biết chuyện của Vi Lâm? Thành thật mà nói, mình trừ thỉnh thoảng đến cửa hàng thời trang của cô ta mua đồ, kỳ thực không thân lắm, bất quá mình biết, nhất định nói cho cậu, được rồi, nói đi cậu muốn biết cái gì?" Tưởng Y Hàm suy nghĩ , quyết định đem chuyện Tống Đình Vĩ là『 Lý Đại Nhân 』của Đinh Vi Lâm, còn có lời nói vừa rồi của đối phương, toàn bộ nói cho bạn tốt.

Mã Thần Du nghe xong, đầu tiên là mắt mở to. Sau đó miệng mở rộng ra. Này quá khiến người giật mình , tại sao có thể phát sinh loại sự tình này?

"Bạn trai cậu và lời của Vi Lâm không giống nhau? Một nói là bạn bình thường, mà một cái khác nói là bạn tốt hiểu lòng nhau?" Cô ấy động đầu."Bằng trực giác của nữ nhân, mình cảm thấy, em họ chồng mình đang nói dối, nếu không cô ta làm sao phải gọi riêng cậu, sau đó muốn cậu rời khỏi Tống Đình Vĩ."

"Kỳ thực vấn đề chính không phải ở việc cô ta đang nói dối, mà là những năm gần đây cô ta vẫn chờ Đình Vĩ. Bọn họ cùng đi tặng hoa bạn gái trước đã mất của anh ấy, cùng đến quán cà phê tràn ngập hồi ức, cô ta cũng biết anh ấy thích ăn gì, mình cảm thấy như vậy..."

"Y Hàm, mình hỏi cậu, cậu có phải đang đồng tình cho Vi Lâm?" Đừng thấy Y Hàm bộ dáng khôn khéo có vẻ là nữ cường nhân, kỳ thực tâm rất mềm, thà rằng tự mình bị thương cũng không đi hại người khác, lấy chuyện bạn trai cũ của cô mà nói là đủ hiểu rồi, cô dù cho bị làm thương tổn, cũng đem nỗi khổ nuốt vào bụng, chẳng những không có mắng mấy câu, lúc nhận được thiệp mừng, còn muốn chúc phúc hắn, thật là khờ đến làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

Tưởng Y Hàm cay đắng cười."Đinh Vi Lâm cô ta nói với mình, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, vẫn chờ anh ấy. Mình nghĩ, khi mình và Đình Vĩ cùng một chỗ, lại có một nữ nhân ở nơi khác vẫn chờ anh ấy, trong lòng mình cảm thấy cô cùng áp lực, cái loại cảm giác này mình thực sự không cách nào hình dung, có lẽ là sợ hãi đi." Cô thực sự không thể không để ý, không cách nào không cảm thấy khủng hoảng.

"Y Hàm, cậu đừng ngốc , người khác phải đợi là chuyện của mình cô ta, không có liên quan đến cậu, cậu căn bản không cần để ý tới, chẳng lẽ cậu muốn buông tay đoạn tình cảm này, buông tha Tống Đình Vĩ sao?" Cô ấy có thể nhìn ra được Y Hàm lúc này tâm tình rất tệ, hơn nữa cảm giác giống như là muốn buông tha đoạn tình yêu này, điều này làm cho cô ấy rất lo lắng.

Y Hàm bởi vì dì Tưởng mất, lại gặp phải bạn trai cũ tồi một mình trả giá, cuối cùng lại bị đả kích chia tay, làm cho cô thủy chung khí sắc không tốt, nhưng từ khi hẹn hò với Tống Đình Vĩ, cô ấy mỗi lần nhìn thấy Y Hàm, cô luôn trong bộ dáng thần thái phấn khởi, kia một lần không phải thoạt nhìn phấn nộn lại mỹ lệ, có thể thấy đoạn tình yêu này khiến Y Hàm cảm nhận được hạnh phúc, mà cá tính Y Hàm, luôn không dễ dàng yêu một người, có thể làm cho cô trong thời gian ngắn như vậy có thay đổi lớn như vậy, cô ấy đoán Y Hàm hẳn là rất thích Tống Đình Vĩ, đã như vậy, không nên đơn giản buông tay.

Buông tay anh? Tưởng Y Hàm mi tâm nhíu chặt."Mình không biết, thế nhưng, tình yêu tuyệt đối không thể có ba người, nhà mình là ví dụ tốt nhất không phải sao? Mấy chục năm vẫn còn gút mắc thống khổ, cha mình từng cho mẹ mình hi vọng, mà mẹ mình bởi vì cái hi vọng đó liền ngây ngốc chờ, vẫn chờ, thực sự làm cho người ta rất thống khổ."

Mã Thần Du nhìn cô, há mồm muốn nói, lại không biết nên nói gì. Cô ấy hiểu cảm thụ trong lòng Y Hàm, chuyện dì Tưởng , thực sự là điểm yếu của Y Hàm, nếu như lúc trước dì Tưởng mang theo Y Hàm cùng người khác kết hôn, mà không phải ngây ngốc chờ đợi, gặp gỡ hẳn sẽ có thay đổi, ý nghĩ của Y Hàm cũng nên thay đổi.

"Thế nhưng Y Hàm, cậu có nghĩ tới hay không, dù cho cậu muốn tác thành cho người khác, nhưng Tống Đình Vĩ l nhất định sẽ cùng Đinh Vi Lâm ở một chỗ sao? Lại nói, nếu như đây chỉ là một mình cô ta tình nguyện, làm như cậu không phải quá ngốc sao?" Rõ ràng thích lại muốn chia tay, không phải rất đau khổ?

Tưởng Y Hàm lông mày nhíu lại, nội tâm quấn quýt rất giãy giụa.

"Y Hàm, mình hi vọng cậu không nên bị chuyện trước kia ảnh hưởng đến phán đoán. Cậu biết không? Mẹ chồng lần đầu tiên nhìn thấy mình, liền phản đối mình cùng chồng mình gặp gỡ, cũng không đáp ứng chúng mình kết hôn, khi đó, mình thực sự rất khổ sở, thế nhưng, mình thực sự rất thích chồng mình, muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, cho nên mình quyết định phải nghĩ biện pháp khiến mẹ chồng nhìn thấy tấm lòng chân thành của mình, làm cho mẹ chồng chấp nhận mình, không dễ dàng nói buông tay. Y Hàm, mình hi vọng cậu nghĩ rõ ràng, nếu như cùng Tống Đình Vĩ tách ra, cậu thực sự không sao sao?"

Nữ nhân đang nói chuyện, vì khẩn trương daddy Ngụy Dịch Kiệt về nhà sớm mà gián đoạn, mặc dù anh ấy nói các cô cứ tiếp tục nói chuyện phiếm, không cần để ý anh ấy, thế nhưng Tưởng Y Hàm vẫn quyết định về trước, lần sau lúc rảnh rỗi lại tán gẫu.

Sau khi về đến nhà, cô buông cặp tài liệu, thân tâm mỏi mệt, có chút vô lực ngồi xuống.

Hiện tại, cô nên làm như thế nào đây?

Làm bộ như không có việc gì tiếp tục cùng Đình Vĩ bên nhau, không để ý Đinh Vi Lâm? Nhưng rõ ràng vẫn tồn tại một người, sao có thể coi như không tồn tại.

Bởi vì liên quan đến gia cảnh, cô từng nhắc nhở mình, tình yêu không hoàn toàn thuộc về mình, cô tuyệt đối không muốn, thế nhưng cùng Đình Vĩ tách ra... Tưởng Y Hàm phát hiện mình làm không được.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Buổi trưa thứ bảy, Tưởng Y Hàm và Tống Đình Vĩ cùng nhau đến hoa viên biệt thự.

Vương Bảo đem bạn gái giới thiệu cho mọi người quen biết. Bạn gái của ông Trương tiểu thư, hơn ba mươi tuổi, đảm nhiệm chức kế toán ở thư viện, cá tính có chút hướng nội, nhưng thoạt nhìn rất ôn nhu, mặc dù tuổi có chút chênh lệch, bất quá hai người không quan tâm.

Ở trên bàn cơm, ông ngại ngùng cười nói, lúc trước vốn không nghĩ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy lại nguyện ý nghe điện thoại của ông, ông cho là mình nhất định sẽ bị cự tuyệt, mà Tống Hoằng Đức thì hướng Trương tiểu thư bảo đảm, ông này rượu chè không dính, nghiêm túc phụ trách, tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt.

Tưởng Y Hàm có thể cảm nhận được Vương Bảo và Trương tiểu thư cũng có thiện cảm, cuộc sống tương đối bình thường, lại làm cho người ta có cảm gíac hạnh phúc.

Cô cũng sẽ có một ngày hạnh phúc như thế sao? Cô cảm thấy tâm tình trầm xuống.

Bởi vậy, sau khi kết thúc, cô và Đình Vĩ rời đi, yêu cầu anh trực tiếp lái xe đưa cô về nhà, nói cô hơi mệt muốn về nhà nghỉ ngơi, cô biết mình đang trốn tránh, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, cô sợ chính mình lại lần nữa lạc lối bởi nhiệt tình của nam nhân, không cách nào tự hỏi.

Nhưng Tống Đình Vĩ kiên trì đưa cô về phòng, Tưởng Y Hàm chỉ có thể đáp ứng.

Vào phòng, cô lấy đồ uống cho anh, sau đó phát hiện cặp con ngươi đen thui thâm thúy kia, một chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô, khiến lòng của cô nhảy cuồng liệt.

"Làm sao vậy?"

"Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng, em làm sao vậy?" Kỳ thực mấy ngày nay trong điện thoại, anh liền mơ hồ phát hiện cô có điểm gì là lạ, bởi vì thanh âm nói chuyện thật không có sức sống, một lần 『 khıêυ khí©h 』 cũng không có, sau đó hôm nay, anh phát hiện cô đang trốn tránh ánh mắt của anh.

"Không có gì, em chỉ hơi mệt chút." Cô còn chưa có nghĩ mình nên làm như thế nào, chỉ có thể có trả lời qua loa.

"Đi soi gương nhìn nét mặt của em bây giờ xem, em muốn anh tin lời nói bây giờ của em? Y Hàm, nói cho anh biết, em làm sao vậy?" Anh rất vững tin hai người không có cãi nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nam nhân truy hỏi đến cùng, Tưởng Y Hàm biết nếu không nói rõ ràng, anh sẽ không rời đi.

Cô ở trong lòng hít sâu một hơi, sau đó nói: "Mấy hôm trước, Đinh Vi Lâm gọi điện thoại cho em, em cùng cô ta gặp mặt."

"Cái gì? Thực sự là quá buồn cười, cô ta với em gặp mặt làm cái gì?" Anh thực sự rất khϊếp sợ, thế nào cũng không ngờ Đinh Vi Lâm cư nhiên gọi điện thoại cho cô."Cô ta đã nói gì với em, mới để cho em trở nên kỳ quái như thế?"

Tưởng Y Hàm chần chừ, cuối cùng quyết định nói rõ ràng. Bởi vì cô cũng muốn biết chân tướng sự tình, anh rốt cuộc có biết Đinh Vi Lâm vẫn chờ anh hay không?

"Cô ta nói từ sau khi bạn gái trước anh qua đời, cô ta vẫn luôn bên cạnh anh, vì cô ta thích anh, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn chờ anh." Cô phát hiện Tống Đình Vĩ không phản ứng quá lớn, làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên."Đình Vĩ, anh biết cô ta thích anh, cũng biết cô ta vẫn đang đợi anh?"

"Dù cho anh biết, vậy thì thế nào?" Anh không có phủ nhận, mình quả thật có thể cảm giác được thái độ của Đinh Vi Lâm, thế nhưng cô ta cũng không nói gì, anh cũng không cách nào phản ứng gì, cộng thêm không ảnh hưởng cuộc sống của anh, anh cũng lười để ý tới, liền dùng thái độ xa cách với cô ta.

"Anh biết lại không có bất kỳ phản ứng nào, không có ngăn cản cũng không có cự tuyệt, mặc kệ cô ta vẫn thích anh, vẫn chờ anh? !" Cô vốn còn mong anh không biết.

"Anh không biết vì sao em lại phản ứng lớn như vậy, chuyện cô ta chờ đợi đâu có liên quan gì tới anh!" Tống Đình Vĩ cảm thấy vô cùng kỳ diệu."Anh không phải đã nói với em, anhvà nữ nhân Đinh Thư Lâm kia chỉ là quen biết qua mà thôi, đã như vậy, cô ta muốn làm gì, cùng hạng người gì, đều là chuyện của cô ta, không liên quan đến anh, như vậy, em không hiểu sao?"

"Nếu như anh không thích cô ta, nên mạnh mẽ cự tuyệt, anh có biết hay không anh không cự tuyệt, nghiã là cho cô ta hi vọng, cho nên mấy năm nay cô ta vẫn chờ anh, cho rằng cuối cùng các anh sẽ cùng một chỗ." Cô không phải thay đối phương nói chuyện, mà là cảm thấy anh thực sự cho đối phương hi vọng chờ đợi.

Đối mặt với chỉ trích của bạn gái, Tống Đình Vĩ cảm thấy rất vô tội cũng cảm thấy sinh khí."Anh không biết chúng ta tại sao vì một nữ nhân không liên quan mà cãi nhau, anh không phải nói, cùng cô ta tối đa chỉ là quen biết sơ, cô ta thích anh, anh có thể làm gì? Chẳng lẽ đối với mỗi người thích anh, anh đều đáp lại đối phương, đối với tình cảm của cô ta phụ trách sao? Nếu đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?"

"Em... Ít nhất em sẽ chọn cách không làm thương tổn người, dùng phương pháp nói rõ ràng, sẽ không để cho người khác cứ như vậy đợi mình nhiều năm như vậy."

"Em bây giờ ý là cảm thấy anh làm tổn thương cô ta?" Tống Đình Vĩ không muốn sinh khí cũng khó."Mọi người đều là người trưởng thành rồi, thích hoặc không thích, vừa nhìn liền biết, loại sự tình này còn muốn đặc biệt đi nói đi quản sao? Nếu như em muốn mình cảm giác tốt đẹp, dù cho anh nói, em cảm thấy phân biệt sao?"

Tưởng Y Hàm hiện tại mới biết hai người bọn họ quan niệm và ý nghĩ tuyệt nhiên bất đồng.

"Trước không nói chuyện nữ nhân Đinh Vi Lâm kia, chúng ta trước nói về em, đơn giản là nữ nhân khác ở trước mặt em loạn thất bát tao nói một đống chuyện, em liền lên án anh làm tổn thương người khác, em không cảm thấy đối với anh như vậy rất không công bằng sao? Dù cho thời gian chúng ta gặp gỡ không lâu, nhưng anh nghĩ em đã rất hiểu anh." So với Đinh Vi Lâm, anh hiện tại càng khó chịu thái độ của cô, cái loại ngậm bồ hòn làm ngọt khổ, lan ra toàn ngực anh, khiến anh càng thêm tức giận.

Cô cũng không phải là muốn lên án anh thương tổn ai, cô chỉ là cảm thấy anh không nên làm như vậy, không nên khiến một nữ nhân thích anh như vậy, vẫn chờ anh... Tựa như mẹ của cô! Tưởng Y Hàm cắn môi.

Thấy cô không nói gì, Tống Đình Vĩ càng căm tức ."Như vậy hiện tại, lên án anh thương tổn Đinh Vi Lâm, em định làm gì? Tính cùng anh tách ra thậm chí chia tay? Em là muốn như vậy, đúng không?"

Tưởng Y Hàm á khẩu không trả lời được, bởi vì cô đích xác từng như vậy nghĩ tới, chỉ là cô làm không được.

Sự trầm mặc của cô nghĩa là thừa nhận, anh lửa giận xông thẳng lên đầu."Hoá ra em thực sự tính vì một nữ nhân xa lạ cùng chúng ta không liên quan gì, mà buông tay tình cảm giữa chúng ta, buông tay anh? Tưởng Y Hàm, anh thực sự rất muốn biết, em rốt cuộc có yêu anh hay không?"

"Em có yêu anh không, anh không phải rất rõ sao?" Anh không thể phủ định cô yêu anh.

"Anh hiện tại không rõ lắm!" Tống Đình Vĩ gầm nhẹ nói."Trong mắt của anh, em bởi vì nữ nhân Đinh Vi Lâm kia thích anh, chờ anh, cho nên em muốn tác thành cho cô ta, anh không có nói sai chứ!"

"Em chỉ là cảm thấy tình yêu không thể có người thứ ba, cha mẹ em không phải là ví dụ tốt nhất? Vợ của cha em từng nói, em sinh ra đối với bà ta là một loại thương tổn, mà bỏ mặc Đinh Vi Lâm vẫn chờ anh, đối với cô ta chính là thương tổn, cho nên em tại sao có thể giẫm lên vết xe đổ, em làm không được!" Cô không thể thuyết phục chính mình làm bộ như không có bên thứ ba xuất hiện.

Tống Đình Vĩ mang theo con ngươi đen tràn đầy lửa giận nhìn thẳng cô, ngữ khí bởi vì quá mức phẫn nộ mà trở nên lạnh lùng."Cho nên dù cho đem anh đưa cho những nữ nhân khác, em cũng hoàn toàn không sao cả?"

"Em..." Tưởng Y Hàm toàn thân run rẩy. Cô biết anh đang chờ đáp án cuối cùng của cô, có lẽ cô nên lắc đầu phủ nhận, bởi vì cô chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, thế nhưng, cô nói không nên lời, cô không muốn thương tổn bất kỳ ai, cũng không muốn có bất kỳ người nào bởi vì mình mà bị tổn thương.

Đợi không được câu trả lời của cô, Tống Đình Vĩ cười khổ, lạnh lùng nói: "Tưởng Y Hàm, anh biết em là người lý trí, nhưng không ngờ đối mặt với chuyện tình cảm cũng như vậy, cầm lên được hạ xuống được, anh không còn lời nào để nói, hi vọng sau này em không phải hối hận, bất quá, em hẳn cũng sẽ không hối hận, uổng công anh yêu em như vậy , tạm biệt."

Nói xong, anh không quay đầu lại xoay người rời đi.

Hẹn hò hơn ba tháng tới nay, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, cũng dẫn tới chia tay.