Chương 15:



"Trưởng phòng, điện thoại di động của cô đang kêu."

Mặc dù không muốn để ý chuyện Đinh Vi Lâm và Tống Đình Vĩ, nhưng tâm tình Tưởng Y Hàm vẫn có chút bị ảnh hưởng, thậm chí điện thoại kêu cũng không nghe thấy, thẳng đến nữ đồng nghiệp bên cạnh gõ bàn làm việc của cô, cô mới hoàn hồn nghe điện thoại.

Là Đức thúc gọi tới .

"Đức thúc, chú khoẻ không? Sao lại gọi điện thoại cho cháu vậy ạ?"

"Con dâu, cái người mới công ty con kia, con nên nói với hắn một chút, số lượng đơn đặt hàng luôn tính sai, như vậy rất tệ a, thiếu niên nàylàm việc quá sơ ý ."

"Xin lỗi Đức thúc, cháu sẽ tìm thời gian nói chuyện cùng hắn, để hắn sau này cẩn thận một chút." Hợp tác nhiều năm, cô biết Đức thúc không thích làm việc với người qua loa.

"Trước đây thời gian con làm, ta cũng không cần lo lắng, chỉ cần trực tiếp kí tên là được." Tống Hoằng Đức đối với người mới vẫn phạm lỗi, rất không cao hứng, có lẽ là bởi vì trước đây Tưởng Y Hàm làm việc rất cẩn thận.

"Cháu sẽ nhắc nhở người mới ạ."

"Đúng rồi con dâu, trưa thứ bảy này, con và Đình Vĩ có về không? Có người giới thiệu bạn gái cho A Bảo, gặp gỡ rất thuận lợi, ta bảo ông ấy mang về nhà cho ta gặp mặt một chút, con và Đình Vĩ cũng cùng nhau trở về đi!"

"Cháu ngày đó không có vấn đề, nhưng còn phải hỏi lịch trình của Đình Vĩ trước, nếu như có thể, cháu sẽ cùng anh ấy trở lại, thuận tiện thăm chú." Thỉnh thoảng ngày nghỉ, Tưởng Y Hàm sẽ cùng Tống Đình Vĩ trở lại ăn cơm trưa hoặc bữa tối cùng Tống Hoằng Đức và Vương Bảo.

"Ôi, chờ A Bảo kết hôn, ông ấy hẳn là sẽ chuyển ra, căn phòng lớn cũng chỉ có một mình ta, thật hy vọng con nhanh kết hôn với Đình Vĩ, sau đó sinh mấy cháu trai, cháu gái thì ta sẽ rất thích."

Tưởng Y Hàm chỉ cười cười như cũ, không trả lời. Mặc dù mỗi lần Đức thúc nói như thế, cô sẽ cảm thấy có chút áp lực, nhưng suy nghĩ một chút, ông cũng chỉ vì quá cô đơn tịch mịch , không có quá chú ý.

Sau cô và Đức thúc lại hàn huyên mấy câu mới cúp máy.

Kỳ thực cô rất khát vọng có gia đình thuộc về mình, này có lẽ liên quan đến tư tưởng của cô, cô cũng từng nghĩ tới, sau khi kết hôn muốn sinh mấy đứa con, hai hoặc ba đều được, như vậy sẽ rất náo nhiệt, không giống nhà cô, cũng chỉ có hai người cô và mẹ, còn có Ba Ba, mà sau khi mẹ cô rời đi, cũng chỉ còn lại một mình cô, bởi vậy cô so với bất luận ai cũng muốn có cái 『 gia đình 』.

Vừa mới bỏ điện thoại di động lên trên bàn, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, vừa nhìn là dãy số chưa từng thấy qua, cô nghe, lại là Đinh Vi Lâm.

"Tưởng tiểu thư sao? Xin chào, tôi là Đinh Vi Lâm."

Cô từng lưu lại tư liệu khách hàng trong quán Đinh Vi Lâm , cho nên cô ta biết số di động của cô chẳng có gì lạ, chỉ là, cô ta gọi điện thoại cho cô làm cái gì?"Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn gặp cô, có lời muốn nói với cô."

Tưởng Y Hàm chần chừ . Cũng tốt, cô cũng muốn biết đối phương muốn nói gì với cô. Bởi vậy cô đáp ứng cùng Đinh Vi Lâm gặp mặt, trực tiếp hẹn sau khi tan làm.

"Tôi hi vọng cô đừng cho Đình Vĩ biết chuyện chúng ta gặp nhau, có thể chứ?" Đinh Vi Lâm bổ sung.

"Được."

Sau khi tan việc, Tưởng Y Hàm đi tới địa điểm hẹn cùng Đinh Vi Lâm, cô không biết vì sao phải hẹn ở một quán cà phê trong ngõ hẻm, làm cho cô tốn không ít thời gian mới tìm tới nơi này.

Cô đi vào quán cà phê, Đinh Vi Lâm đã đến, bởi vậy cô trực tiếp đi vào.

Lúc này bà chủ đi tới giúp các cô gọi món."Đinh tiểu thư, cô hôm nay không đến cùng Tống tiên sinh, chẳng trách không gọi bánh đậu xanh hấp trước, hai vị nghĩ muốn dùng đâu?" bà chủ cười hỏi .

Tưởng Y Hàm biểu tình cứng đờ. Thế nào, Đình Vĩ và Đinh Vi Lâm thường tới quán cà phê này? Cô không có gọi món, chỉ gọi cà phê, tính cùng đối phương nói hết lời liền đi.

"Cô có muốn ăn bánh đậu xanh hấp không? Kia là món thích nhất của Đình Vĩ nha, anh ấy không thích ăn quá ngọt, cho nên tôi mỗi lần đều phải bà chủ làm ít đường." Đinh Vi Lâm nói .

Tưởng Y Hàm nhìn cô ta, không rõ cô tâ nói những lời này có dụng ý gì."Tôi chỉ uống cà phê là được."

Cuối cùng, Đinh Vi Lâm gọi bánh đậu xanh hấp và trà sữa.

"Trước đây lúc Quân Quân và Đình Vĩ gặp gỡ, thường tới đây uống cà phê, Đình Vĩ thích ăn nhất món đậu xanh hấp quán cà phê này, Quân Quân là ai, chắc cô biết đi?" Nhìn thấy Tưởng Y Hàm gật đầu, cô ta nói tiếp: "Quân Quân đi rồi, Đình Vĩ rất thương tâm khổ sở, từ khi đó, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, chúng tôi cũng thường tới nơi này uống cà phê ăn bánh đậu xanh hấp."

Tưởng Y Hàm mím môi, tay nhỏ đặt trên đùi, khẽ run, bởi vì lúc này theo như lời Đinh Vi Lâm nói, cùng Tống Đình Vĩ nói khác nhau nhiều. Đình Vĩ nói bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi, nhưng là mới vừa rồi bà chủ quán cũng biết Đình Vĩ, Đinh Vi Lâm không giống như đang nói dối...

Cô ta ăn miếng bánh đậu xanh hấp."Ăn thật ngon, cô cũng ăn thử đi ."

"Cô rốt cuộc muốn nói gì với tôi?" Tưởng Y Hàm đè xuống những tâm tình ấy, cường ngạnh chất vấn.

Đinh Vi Lâm cũng nhìn ra được cô không phải nữ nhân mềm yếu, bởi vậy, cũng cảm thấy không cần nói chuyện khách khí với cô.

"Tôi nói thẳng được rồi, hiện tại Đình Vĩ mặc dù cùng cô hẹn hò, nhưng trong lòng anh ấy, vẫn yêu nhất là Quân Quân, ai cũng không thay thế được cô ấy, mà tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, vị trí của tôi cũng không có ai thay thế được."

Tưởng Y Hàm lập tức cảm thấy có chút choáng váng đầu. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai có thể đến giải thích cùng cô một chút tình huống hiện tại? Vì sao nữ nhân này nói với Đình Vĩ nói , rất bất đồng.

"Những năm gần đây, Đình Vĩ bên người thỉnh thoảng gặp phải một, hai bạn gái, nhưng này đều là vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, cô cũng biết, nam nhân cần phát tiết , mà cô, tôi thấy cũng không sai biệt lắm là như vậy. Tôi nói với cô, nếu như quan hệ tình yêu được thành lập trên mặt tình ái, đây không phải là chân ái, quan hệ duy trì không được bao lâu , Đình Vĩ rất nhanh liền sẽ chán ngấy cô .vì cô là bạn tốt của chị dâu họ tôi, tôi cho cô lời khuyên, nếu như không muốn bị tổn thương nhanh chút rời khỏi Đình Vĩ."

Thành lập dựa trên quan hệ tình ái thì không phải chân ái? Tưởng Y Hàm sửng sốt. Mặc dù cô thỉnh thoảng cũng cảm thấy nhu cầu của nam nhân có chút lớn, thế nhưng, anh yêu cô... Không phải sao?

"Tôi biết chuyện của cô, cô thật ra là con riêng, mẹ của cô là tiểu tam." Sau khi biết đối tượng Tống Đình Vĩ gặp gỡ là Tưởng Y Hàm , Đinh Vi Lâm lập tức thuê người đi điều tra chuyện của cô, biết được cô đi làm ở công ty, cùng công ty xây dựng của cha Tống Đình Vĩ có lui tới, khả năng bởi vì như vậy, bọn họ mới quen nhau.

Nghe thấy cô ta nhắc tới chuyện của mẹ, Tưởng Y Hàm tâm phòng bị, ngữ khí lãnh lẽo, " Chuyện mẹ của tôi, và chuyện tôi cùng Đình Vĩ gặp gỡ không có quan hệ."

Đinh Vi Lâm cũng không phải ngươi tốt, cô ta lạnh lùng cười."Sao có thể không có quan hệ, bởi vì cô bây giờ cũng đang làm chuyện giống như mẹ của cô."

"Cô đang nói cái gì? !" Tưởng Y Hàm có chút kích động.

" Quan hệ giữa cô và Đình Vĩ tuyệt đối sẽ không lâu dài ."

"Tôi và anh ấy là quang minh chính đại hẹn hò..."

"Tôi liền nói cho cô rõ, cho cô tự mình suy ngẫm. Những năm gần đây, người vẫn luôn ở bên Đình Vĩ , chỉ có tôi, sau này cũng giống như vậy, Đình Vĩ anh ấy biết tôi thích anh ấy cũng vẫn đang đợi anh ấy, tin rằng trên đời này không ai so với tôi hiểu rõ anh ấy hơn, càng yêu anh ấy , chúng tôi kiếp này sẽ ở cùng một chỗ, quan hệ của chúng tôi sẽ không bị phá hư, cho nên, cô đừng đến tham gia giữa tôi và Đình Vĩ, đừng làm tiểu tam giữa chúng tôi, chớ giống như mẹ của cô."

Tưởng Y Hàm đứng dậy rời đi, không muốn nghe Đinh Vi Lâm nói tiếp. Nói cô là không muốn cùng Đinh Vi Lâm nói chuyện buồn chán này, hoặc là né ra đều được, nói chung, cô xác thực không thể nói cùng cô ta nữa.

Nhược điểm của cô bị hung hăng công kích, điểm này cô rất rõ ràng, dù sao cô không phải ngày đầu tiên ra ngoài xã hội, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, lời như thế cô nghe nhiều rồi, cũng biết nên phản kích như thế nào, thế nhưng, lúc này cô lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, vậy mà không biết nên phản bác thế nào.

Cô nhớ tới nam nhân từng đã nói —— cô ở anh vừa vặn lúc anh muốn tìm nữ nhân yêu đương. Khi đó cô nghĩ, nếu xuất hiện là người khác, như vậy hiện tại người cùng anh hẹn hò cũng sẽ không phải là cô, cô chẳng qua vào thời cơ tốt vừa lúc xuất hiện mà thôi...

Nếu ai cũng có thể thay thế cô, như vậy tình yêu giữa bọn họ, có thể xem như là chân ái sao?

Không ngờ. Nội tâm luôn kiềm chế bất an kia, mãnh liệt lan ra, cường liệt bất an, làm cho cô không cách nào tự hỏi cũng không cách nào đưa ra phán đoán, cô muốn mình bình tĩnh, đừng hiểu lầm Đình Vĩ, cô thà rằng tin tưởng là anh yêu cô.

Chỉ là, anh thực sự như lời Đinh Vi Lâm nói, biết cô ta thích anh, vẫn đang đợi anh sao? Anh biết, lại vẫn phát triển quan hệ giữa bọn họ như vậy, thậm chí duy trì rất nhiều năm?

Cô không cách nào hiểu như vậy, nhớ tới Đinh Vi Lâm nói kiếp này sẽ luôn bảo trì loại quan hệ thân mật này, điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy hoảng hốt, thậm chí cảm thấy sợ hãi.