Chương 6

Cả đám thấy vậy thì cười phá cả lên sau đó đi theo bác Minh hướng khúc sông đi tới. thằng Lực hướng mắt nhìn theo mọi người, trong lòng nó giờ đây đang đấu tranh rữ dội, nửa muốn đi cùng mọi người , nửa lại bị nổi sợ níu chân. Kết quả nó vẫn không thắng được sự sợ hãi, một mình lủi thủi đi về nhà.

– ở ông Long , tối muộn thế này rồi ông còn đi đâu đấy ạ.

Trên đường trở về nhà , Lực bắt gặp một dáng người to lớn, nhìn cái điệu bộ đi đứng kì quái nó biết đó là ông Long, người sống khép kín nhiều năm qua tại ngôi làng này.

– ờ..tao sang nhà bà Mai mua chai rượu. Nay thịt con gà mái tơ.

– Gà mái tơ ạ ?

Thằng Lực nuốt nước dãi cái ực. Gà mái tơ luộc là món nó yêu thích nhất, tuy không săn chắc như gà đẻ nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến món đó là nó lại thèm. Lão Long nhìn thấy biểu hiện của nó thì khẽ cười nhạt, điệu cười có phần quái dị. Kế đó lão nói.

– Sao ? muốn đến nhà tao làm chén không.?

– Cháu từ bé tới giờ có rượu chè gì đâu ông.

– Ôi dào… thanh niên thanh đồ đéo gì mà rượu chè không biết. Đi…về nhà tao làm chén. Rượu ngon, mồi xịn mà uống một mình kể cũng buồn.

Thằng Lực hơi có chút bất ngờ về thái độ của lão Long ngày hôm nay. Lão Long vốn là người lầm lì sống khép kín, ấy vậy mà hôm nay lão lại chủ động mời Lực về nhà uống rượu, bảo sao nó không ngạc nhiên cho được. Thằng Lực suy nghĩ một chút cuối cùng cũng không nhịn thèm món gà mái tơ luộc được mà đồng ý về nhà lão.

Nói về đám của Vi cùng bác Minh. Khi họ tiến ra gần khúc sông thì bác Minh ra dấu cho cả đám dừng lại. họ cẩn thận nép mình vào một bụi cây to lớn, bác Minh đưa cho mỗi người một nắm sợi, Vi đoán đó là một loại lá nào đó được cắt nhỏ sau đó phơi khô. Kế đó bác Minh bảo mấy đứa nhét vào tai và mũi , cả đám không hỏi nhiều cũng làm theo. Sau đó tất cả ngồi im lặng nhìn ra phía khúc sông. Vi nhìn thấy bác Minh liên tục đưa mắt quan sát như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cô tò mò hỏi.

– Bác đang tìm gì sao ạ?

– ừ… cháu có nhìn thấy điều gì kì lạ không.

– Cháu chỉ thấy hình như phía mép sông có thứ gì đó giồng như một tấm màng chắn ấy. Nhưng màu sắc không đồng đều. Có rất nhiều điểm mờ nhạt hơn so với toàn bộ tấm màng. Vậy là sao bác ?

– Tấm màng chắn đó là kết giới tự nhiên của thiên địa tạo ra. Nhằm ngăn cản những vong hồn chết dưới nước không thể tự ý lên quá xa bờ. Chắc hẳn cháu đã nghe qua câu nói ” đất có Thổ Công, sông có Hà Bá ” câu nói đó ám chỉ. Đất liền và mặt nước có sự phân chia rạch dòi, bất kể sinh linh nào sống hay chết ở dưới mặt nước thuộc địa phận của Hà Thần , nếu chưa có sự cho phép của ngài bất kể ai cũng không được lên đất liền. Họa chăng chỉ có những kẻ tu luyện lâu năm , tu vi cao thâm mới có thể trốn lên. Còn một điều kiện kiên quyết nữa. Nếu người chết có thể kéo một người sống khác xuống đúng điểm nó chết thay thế vị trí liền có thể lên bờ.

– Nói như vậy, có không ít các vong nhà lão Văn đã lên được bờ rồi sao bác. Nhiều năm qua không ít người đã chết tại khúc sông này rồi.

– Không đơn giản như vậy. Đám người nhà lão Văn kia đều chết cùng một điểm, nếu không thể thu thập mạng sống của đủ số lượng người chết đi thì tất cả cũng đừng hòng 1 người có thể lên được. Bác có nghe các cụ liệt kê số lượng người chết tại chính khúc sông này nhiều năm qua . tất cả là 19 người , nghe nói năm đó nhà lão Văn có tổng cộng 21 người ,1 người may mắn còn sống . nếu đúng như vậy thì chỉ còn thiếu một người nữa liền đủ số lượng rồi.

Trung su mô ngồi một bên nghe tới đây cũng chen vào một câu.

– Đúng rồi đấy bác ạ. Cháu nghe bà cháu kể người sống sót cuối cùng kia chính là cái ông Long nhà ở cuối làng ấy, năm đó ông ấy may mắn trốn được nhưng cũng phải đi tù vì tội chống phá chính quyền mãi sau này mới được thả ra. Ông ấy lang bạt khắp nơi đến khi có tuổi rồi mới về làng, nghe đâu cũng gần 30 năm nay. Từ đó ông ấy sống khép kín lắm, chẳng qua lại với ai trong làng. hôm rồi ông ấy không tham dự cuộc họp ở nhà trưởng làng, có lẽ vì biết những chuyện kia có liên quan đến gia tộc mình bác ạ.

Bác Minh ở đây cũng hơn 10 năm ông Long kia bác đương nhiên biết, nhưng bác không nghĩ tới ông ấy lại chính là người nhà của Lão Văn còn sống sót. Suy nghĩ thoáng qua một chút bác gọi thằng Dũng đem đám cọc tre cùng mành tre đã được bác đan sẵn , trên đó vẽ rất nhiều hình thù kì quái, đám thằng Dũng nhìn vào đó rất chăm chú nhưng ngoài nhìn thấy những hình thù kì quái được tạo ra từ nét vẽ thì không thấy gì kì lạ hơn cả. Duy chỉ có Vi là khác trong mắt cô những nét vẽ ấy như đang cử động, những vệt màu đỏ nối liền với nhau tạo ra những bóng dáng mờ ảo. Vi nhìn chăm chú thì ngây người , trong mắt cô những ký tự, hình vẽ kia đang vặn vẹo , vi có thể mường tượng ra đó là những bóng người đang không ngừng di chuyển. Bác Minh nhìn thấy thái độ đó của Vi thì mỉm cười nhưng cũng không nói gì thêm. Một lát sau bác đã cắm toàn bộ cọc tre đã được tẩm máu gà trống lục đinh cùng mèo đen vây quanh khúc sông, kế đó bác đem các mành tre sắp xếp theo phương vị. Nghe Vi tả qua thì tôi biết đó là bát quái. Xong xuôi tất cả đoàn người nhẹ nhàng rời đi. từ dưới khúc sông có 10 đôi mắt đỏ quạch đang hướng trê bờ quan sát, là đám ác vong đó, chúng cảm nhận thấy sự dị thường sảy ra trên bờ nhưng không rõ là chuyện gì đang sảy ra.

Cả đám Vi về đến nhà bác Minh thì cũng gần 11 giờ đêm. Mọi người chào bác sau đó chia ra ai về nhà nấy.

– Bà Trinh ơi…bà Trinh .

Vi khi về tới nhà đang định leo lên giường đi ngủ thì phía ngoài cổng vang lên tiếng gọi. bà nội của Vi làu bàu.

– Đêm muộn thế này còn ai gọi cửa không biết, thôi mày cứ ngủ đi, để bà ra xem là ai.

Bà Trinh nói đoạn liền tiến bước ra mở cửa. Từ trong buồng Vi nghe thấy tiếng bà nội và một người nữa nói chuyện.

– Ai đấy…đêm hôm khuya khoắt thế này còn có cái chuyện gì mà không để sáng mai được hở..

– Bà ơi là cháu…cháu cái Loan mẹ thằng Lực đây bà. Bà cho cháu hỏi thằng Lực nhà cháu có bên đây không bà. Nó đi từ đầu tối mà giờ còn chưa có về. Thế cái Vi nhà bà đã về chưa bà ?

– Ô chứ nó không nói là đi đâu hay sao. Cái Vi nó về từ hồi nãy rồi cơ mà… Vi… ra đây bà hỏi cái con.

Vi nghe cuộc nói chuyện của bà và mẹ của Lực, cô không khỏi lo lắng vội chạy ra.

– Cháu chào cô Loan, Lực nó chưa về sao cô?

Cô loan mếu máo nói.

– Nó đi từ đầu tối mà giờ chưa có về. Thế nó không đi với cháu hay sao ?

– Dạ có nhưng mà đến nhà bác Minh xong rồi nó về từ đầu tối rồi cô ơi.

– Trời ạ.. nó đi đâu không biết, con với chả cái làng này sắp sảy ra chuyện rồi mà nó còn đi lung tung.

Vi nhìn cô Loan khóc lóc trong lòng cũng lo lắng cho thằng Lực , bất chợt cô như nhớ ra điều gì. Trong lòng một trận lo sợ dấy lên. Cô lắp bắp…

– Thôi chết rồi…

Kế đó mặc cho bà nội cùng cô Loan gọi với lại hỏi có chuyện gì, tại sao lại nói như thế. Vi hớt hải chạy một mạch đến nhà bác Minh. Ông nội Vi lúc này cũng tỉnh giấc, nghe động ngoài sân ông mới tiến ra xem xét, nghe bà Trinh và cô Loan kể lại sự tình, ông khẽ cau mày suy nghĩ sau đó nói.

– Thôi bà với cô Loan đây đi đến nhà thằng Trung, con Nhung , thằng Dũng xem thằng Lực có đấy không. Tôi là tôi dự cảm thấy chuyện chẳng lành rồi. tôi đến nhà ông Khang trưởng làng nhờ ông ấy lên loa phát thanh gọi xem.

Nghe ông nội Vi nói như vậy cô Loan nét mặt càng méo mó hơn, bà Trinh phải an ủi mãi, sau đó gọi cả chú Hùng dậy cả 3 người đi đến nhà đám bạn Vi tìm thằng Lực,

Lúc này tại nhà ông Long một chuyện kinh khủng đang sảy ra. Thằng Lực bị ông Long chuốc cho say mèm, kế đó ông ấy dùng dây thừng chói chân , tay thằng Lực lại, trong cơn say thằng Lực vẫn cảm thấy được có ai đó đang đυ.ng chạm đến thân thể mình. Biết là vậy nhưng không biết ông Long cho nó uống cái gì mà toàn thân nó như mất đi hết sức lực không thể cử động. Thằng lực gắng gượng cố nói.

– Ông…ông đang làm gì tôi.

– Ngoan ngoãn nằm im đấy đi nhóc. Mày may mắn lắm đêm nay mới gặp tao đấy, tao còn đang đau đầu khi chưa tìm được người cuối cùng , không ngờ lại gặp được mày. Có trách thì trách bọn khốn nạn ở cái làng này, có trách thì trách cái chính quyền khốn kiếp này đi. chính chúng…chính chúng đã khiến cho tao tan cửa nát nhà. Đằng nào đêm nay mày cũng chết. Tao sẽ nói cho mày nghe tất cả. Mày biết không những người chết ở khúc sông kia, tất cả…tất cả đều là do tao một tay sắp xếp đấy. Hầ…hầ…

– Ông làm như vậy, rốt cuộc là để làm gì…

– Để làm gì ư. Để cho người thân của tao đoàn tụ với tao. Đất của cái làng này vốn dĩ là của nhà tao… . Chúng mày, một lũ bần hàn chỉ xứng làm nô cho nhà tao mà thôi. Tư cách gì làm chủ đất này. Hầ..hầ.. ngoan ngoãn nằm đó. Đợi đến giờ thiêng tao sẽ cho mày thực hiện trọng trách của mình. Hi…hí….

Lão Long nói xong cũng không để cho Lực lảm nhảm thêm nữa. Lão nhét rẻ vào miệng Lực sau đó quay ra nhà ngoài chuẩn bị rất nhiều thứ quái dị miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm.

– Anh à.. em đến cứu mọi người đây, cả nhà ta lại sắp được đoàn tụ rồi. chúng ta phải gϊếŧ hết tất cả bọn chúng, nhất định phải gϊếŧ hết…