Chương 16

Cả người tôi đã không còn bao nhiêu sức lực, lại trải qua quá trình vật lộn "cứu chữa" của "đại tiên cô", may mắn còn có Mao Tiên Cô tận lực giúp đỡ, tôi chưa chết.

Trước khi tôi ngất đi, Mao Tiên Cô đã kịp thời xuất hiện, nước da bà tái nhợt, vẫn mặc bộ quần áo đỏ tươi ngày trước, bà ôm tôi vào lòng, miệng lẩm bẩm mấy chú ngữ khó hiểu, một chút hơi ấm truyền vào đôi tay đang co giật của tôi.

"Không sao đâu, ổn rồi ổn rồi..."

Sau đó tôi mới biết, hóa ra Mao Tiên Cô đã bám vào sợi dây vàng buộc trên cổ tay tôi, theo tôi đi khắp nơi. Tuy không thể dùng hết toàn lực nhưng thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ được tính mạng của tôi.

Bên tai là tiếng ồn ào của đám đông đang nói chuyện, cuối cùng bố mẹ tôi cũng nhận được tin, vội vàng chạy tới.

Trong căn phòng ngập tràn hương khói, hai người vừa đến thấy trên cánh tay tôi toàn là máu, đuôi mắt bố đỏ hoe. Nhiều năm qua đã bao lần cầu thần tìm thuốc, bố nhìn cảnh tượng này đã biết ngay người này giả thần giả thánh.

Đồ đạc bày biện trước mắt. Đến cả bài vị sắp xếp cũng không tương xứng, tro hương chất đống tạm bợ, làm gì có dấu hiệu thường xuyên thờ cúng.

Biết người là giả, bố tôi cãi nhau lớn với bà ta, cuối cùng còn suýt lao vào đánh nhau.

Bàn thờ vớ vẩn bị bố đạp đổ, cánh cửa bên ngoài cũng bị đá hỏng, bố còn muốn kéo bà ta về đồn cảnh sát tố cáo tội lừa đảo, cố ý gϊếŧ người.

Mặc kệ cô tôi nhiều lần giải thích, cho rằng vị này cũng thần thông không kém gì Mao Tiên Cô, dẫn tôi tới đây hoàn toàn là vì muốn tốt cho tôi.

Như vậy mới thỉnh được "tiên gia" đến che chở, nhất định từ nay trở đi tôi sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Bố nạt cô một trận, luôn miệng trách mắng nào là "Mê tín", "Vô tri", "Ngu muội".... rồi đuổi cô về nhà.

Sau đó, hai anh em họ không nói chuyện với nhau suốt ba năm.

Toàn bộ họ hàng thân thích đều được bố mẹ tôi thông báo rõ một lần, nếu còn ai dám tự động chủ trương "chữa bệnh" cho tôi, hai người nhất định sẽ không để yên!

"Cái bà cốt vớ vẩn kia vừa nhìn là biết không đáng tin chút nào! Lại còn dám so sánh với bà nội của Ương Ương?!" Bố tôi tức đến mức cả người phát run.

Tình trạng của tôi đã không ổn, từ đó lại càng xấu đi.

Cả bàn tay tôi, ngoại trừ đầu ngón tay, còn lại đều không thể duỗi thẳng được, vết sẹo dài lộ rõ, nó chẳng có tác dụng gì.

Lần này, Mao Tiên Cô trông già đi nhiều, bộ quần áo trên người cũng không còn sắc đỏ rực rỡ, nó phai màu trở lên cũ kỹ, nước da bà càng thêm tái nhợt.

Cũng không còn hăng say như trước, lúc rảnh rỗi sẽ giảng dạy cho tôi, bây giờ bà chỉ im lặng, thi thoảng lại thở dài.

Thời gian cứ mơ hồ trôi đi, một ngày nọ, trong bữa trưa, bố tôi bị tiếng gõ mõ làm cho tức giận.

Những năm đó, một số người bán hàng rong đi khắp ngõ ngách để bán hàng sẽ gõ mõ thu hút chú ý, sau đó hô thêm vài câu mời chào nghe thật bùi tai, chờ người đến mua.

Nếu sau khi gõ ba lần liên tiếp không có ai đến hỏi, người bán sẽ chủ động di chuyển đến vị trí khác.

Nhưng giữa trưa hôm đó, tiếng mõ bên ngoài vẫn luôn vang không dứt, chỉ nghe "cạch cạch cạch" nhàm chán, nghe mãi cũng phát phiền.

Bố tôi không chịu nổi nữa, mở cửa lao ra ngoài, đến gần chỗ tiếng mõ kêu.

Trong bụng đã thầm chuẩn bị vô số câu "kinh điển quốc dân" để trút giận, nhưng khi ra đến nơi mới phát hiện, đó không phải là người cố tình gây sự mà là một bà già mù lòa.

Bà ta hình như không thể tìm được đường ra khỏi ngõ. Người hơi khom lưng, tay chống gậy, mò mẫm bước đi.

Hóa ra tiếng cạch cạch đó là do cây gậy của bà lão đập phải đống củi gần đó.

Buổi trưa, mọi người đang ăn cơm trong nhà, bên ngoài cũng chẳng có ai, bà ta cứ loanh quanh ở đó, mắt kém chân run, chắc cũng phải tám chín mươi tuổi, tìm không thấy đường cũng là chuyện bình thường.

Bố tôi nghẹn một bụng tức cũng không có chỗ xả, bố thở dài, bước tới giúp bà lão một phen:

"Bác ơi, đi lối này ạ. Bên kia là ngõ cụt, không ra được đâu. Nhà bác ở chỗ nào, tôi đưa người về."

Bà lão để mặc cho bố tôi dìu, chân tay run rẩy bước ra khỏi con hẻm, đi được vài bước, bàn tay bà dần chuyển vị trí từ khuỷu tay dịch dần lên cổ tay bố tôi. Sau đó nhấn nhấn hai cái, bà đột nhiên hỏi:

"Trong nhà cậu có đứa nhỏ rất khó nuôi phải không?"

Bố tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu, sực nhớ ra bà ta không nhìn thấy nên vội cất lời:

"Cũng một chút thôi ạ, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi."

Bà lão cười: "Tốt à? Tôi thấy còn chưa có ổn đâu, không thì để tôi đến sờ xương nắn cốt cho con bé thử xem."

Bố tôi kinh ngạc: "...Nắn xương? Có tác dụng gì? Có thể trị bệnh sao?"

Bà ta bắt đầu xoa xoa chỗ cổ tay của bố tôi, lực ấn ngày càng mạnh:

"Sờ xương này xem ra cậu cũng không phải quá khỏe mạnh, còn tình trạng con gái nhà cậu, tôi phải xem qua mới nói rõ được. Cũng không làm gì bất lợi, một người đàn ông như cậu còn lo cái gì?"

Bố tôi do dự một hồi, sau đó mới quyết định: "Vậy được, mời bác gái cùng tôi vào trong."