Chương 2: Nụ hôn thứ hai

Cục cảnh sát

Bóng đêm yên tĩnh, tia chớp và tiếng sấm hoàn lẫn vào nhau chiếu xuống, những con chó hoang bị ướt quanh quẩn dưới đèn đuốc sáng choang trước cửa cục công an Thân Thành.

"Được, xong hết rồi, chỉ người báo cảnh sát để lại địa chỉ và phương thức liên lạc là được."

Cuối cùng nữ cảnh sát làm biên bản soàn soạt hai cái, ngẩng đầu đưa cho mấy người Phó Tuyết Lê mỗi người một tờ giấy, "Đây, kiểm tra nội dung một chút, sau đó ký tên, cùng tôi đến phòng khách bên kia lấy dấu vân tay là xong việc."

"Không nghĩ tới chỗ cục cảnh sát này, tất cả đều là bạn học của em nha." Đường Tâm nhận lấy, thuận miệng hỏi Phó Tuyết Lê, "Còn có vừa rồi, cảnh sát kia thật đẹp trai, quan hệ của các em là thế nào?"

"Bạn học thôi."

"Chỉ là bạn học?" Đường Tâm không tin, thấy cô không lên tiếng, nhìn cô cười nhạt, "Tưởng chị là kẻ ngốc sao?"

"Pháo hữu [1], tin không." Ngoài miệng Phó Tuyết Lê lầm bầm, trên mặt lại không có chút tươi cười nào, ngay cả duy trì biểu cảm cơ bản cũng không muốn. Hôm nay cô mặc quần áo không hợp. Váy len cắt may tỉ mỉ bị ướt nước mưa, dán sát trên người ẩm ướt lại lạnh lẽo, rét đến tận xương.

[1] Pháo hữu: Fwb ( friend with benefit) là một thuật ngữ internet xuất hiện trong những năm gần đây, dùng để chỉ bạn tình cùng giới hoặc khác giới có các hoạt động tìиɧ ɖu͙© nhằm đáp ứng nhu cầu thể xác ngoại trừ vợ hoặc chồng hoặc bạn trai.

Hình như nữ cảnh sát dẫn đường phát hiện, nhìn Phó Tuyết Lê nhiều hơn một chút. Cô ấy hơi rám nắng một chút, đột nhiên nói, "Thật trùng hợp, tôi và Tuyết Lê từng là bạn cùng lớp một năm, nhưng chắc cô ấy không nhớ tên tôi, tôi tên Mã Huyên Nhụy."

Các cô đi đến sảnh lớn, ánh mắt ngạc nhiên lại kiềm chế xung quanh ào ào tụ lại. Đương nhiên, phần lớn ánh mắt đều dán vào trên người Phó Tuyết Lê. Dù sao một người bình thường chỉ có thể ở trên ti vi, weibo, trên bảng LED quảng cáo các minh tinh diễn viên, lúc này đột nhiên chân thật xuất hiện trước mắt, người bình thường lúc nào cũng có lòng hiếu kỳ lại thêm cảm giác xúc động thần kỳ.

Nếu không phải lúc này là trường hợp nghiêm túc, đang thụ lý vụ án, thật ra vẫn rất muốn đi lên xin một chữ ký, chụp một tấm ảnh chẳng hạn...

Tùy ý để người khác quan sát, dù sao hình như Phó Tuyết Lê không nhận ra, hoặc đã sớm thành thói quen người khác nhìn chăm chú.

Trên ti vi treo tường, phát lại tin tức buổi tối ngột ngạt không thú vị. Trên đồng hồ bên cạnh, kim giây tích tích tích từ từ di chuyển.

"Uống nước trước đi." Tiểu Vương kiên cường giả bộ bình tĩnh, bưng mấy ly nước nóng đưa tới trước mặt nhóm người Phó Tuyết Lê.

Ngoại trừ Phó Tuyết Lê đứng bất động, những người bên cạnh rối tít nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

"Chú cảnh sát, lúc nào chúng tôi có thể đi vậy, chú nhìn đồng hồ thử xem, lúc này cũng khuya quá rồi." Đường Tâm nhíu mày.

"Làm xong ghi chép rồi hả? Chắc là nhanh thôi." Tiểu Vương cũng không xác định, ló đầu ra nhìn lầu hai, đúng lúc nhìn thấy Lưu Kính Ba đi xuống lầu. Anh ta vừa định gọi to một tiếng, Lưu Ba gọi điện thoại, bước chân vội vã đi ra ngoài.

Đợi lúc kiên nhẫn gần cạn kiệt, bên kia lần lượt xác nhận tên người báo án, số điện thoại, thẻ căn cước, đặc biệt theo chủ nghĩa hình thức hỏi xong, cuối cùng mới bằng lòng thả người. Tiểu Vương đưa nhóm người Phó Tuyết Lê tới cửa.

Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa to gió lớn, tất cả mọi người đều không nhịn được run rẩy.

Quá lạnh rồi.

Đèn cảm ứng ở cửa dưới mái hiên bị hỏng, trong góc tối tăm không có ánh sáng, có hai người đang đứng. Ban đêm chìm trong sương mù, tiếng gió gào thét, Hứa Tinh Thuần dựa vào tường hút thuốc, tia sáng lúc sáng lúc tối, không thấy rõ nét mặt.

Bên cạnh là thùng rác, dùng để gõ tàn thuốc.

Tài xế đi ra phía sau lái xe, những người còn lại đứng ở cửa. Lưu Kính Ba vô cùng chăm chú trao đổi kết quả khám nghiệm thi thể với Hứa Tinh Thuần, hoàn toàn không chú ý tới một đám người bên này.

Khoảng cách không xa, Hứa Tinh Thuần nói gì, bên này cũng có thể nghe rõ ràng. Âm thanh nói chuyện của anh từ trước đến giờ không lớn, trầm khàn không có lý do, nhưng từng chữ rõ ràng, giống như có thể gõ vào trong lòng.

Người bên này mắt đều nhìn thẳng, hai tay Phó Tuyết Lê bao quanh trước ngực, nhìn về phía trước. Trong lòng công dân tốt Tây Tây yên lặng châm biếm...

Loại chuyện này, chắc không phải chuyện cơ mật gì, nghe một chút chắc không có chuyện gì đâu nhỉ...

Hóng mát xong, cũng hút xong một điếu thuốc, thời gian không dài không ngắn. Hứa Tinh Thuần thẳng người lên, một tay đút trong túi, cánh tay còn lại treo quần áo bảo hộ màu trắng, "Đi thôi, vào trong rồi nói."

Trong nháy mắt đi lướt qua bọn họ, đi tới dưới ánh đèn. Dưới ánh sáng vàng nhạt mơ hồ, thân thể Hứa Tinh Thuần ngừng lại, tiếp đó bước chân cũng dừng lại. Một hai giây sau, anh rủ mắt xuống, nhìn cổ tay mình bị nắm lại.

Lưu Kính Ba và Đường Tâm đối diện nhìn nhau, tiểu Vương cũng lờ mờ. Cũng không biết đây là tình huống gì.

"Trời..." Tây Tây vẫn còn cẩn thận cầm điện thoại di động hướng về phía cửa chụp hình, nghiêng đầu thấy động tĩnh bên này, không nhịn được nhỏ giọng la lên.

Đây là đang làm gì thế?

Đường Tâm một bên ôm ý nghĩ xem náo nhiệt. Những năm gần đây trong giới kinh doanh, giới giải trí, cô ấy đã chứng kiến nhiều dáng vẻ. Loại yêu ma quỷ quái gì cũng từng quen biết, kinh nghiệm phong phú, trực giác cũng rất chính xác. Cũng có một phần do nguyên nhân nghề nghiệp, cô ấy có thói quen phải định vị một người.

Gặp nhiều đàn ông phô trương thanh thế lại khoa trương, gần như lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tinh Thuần, Đường Tâm đã không thể giải thích được nhận định, nhất định anh ta là một người rất đáng tin cậy lại xuất sắc.

Giữ mình trong sạch, ít nói lại nổi bật hơn người. Hơn nữa đối với phụ nữ vô cùng có sức hấp dẫn.

Nói thông thường một chút, chính là rất trêu chọc người ta.

Phó Tuyết Lê ngửi được mùi bồ kết trên người Hứa Tinh Thuần, có chút xíu mùi thuốc lá, giống như rất lâu, rất lâu trước đây vậy.

Cô uống rượu trắng, đã không còn nhớ rõ lắm. Nhưng một lúc sau, đột nhiên cô hoàn hồn. Anh yên lặng ít nói, tay vẫn bị cô nắm như cũ, thon dài khớp xương lại rõ ràng, nhiệt độ cũng rất thấp.

Phó Tuyết Lê chán nản, bụng ngón tay siết chặt cổ tay anh hơi run rẩy, vài suy nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu cô.

Sắc mặt Hứa Tinh Thuần lạnh nhạt, đứng thẳng tắp, đường cong cằm mảnh khảnh, vẫn im lặng như cũ, không có chút đáp lại nào, cũng không rút tay về.

Tương đối không nói nên lời, ánh mắt những người xung quanh càng ngày càng hóng hớt.

"Sao anh trở về không liên lạc với em?" Rất nhanh cô đã khôi phục thái độ bình thường, lại bắt đầu hùng hổ dọa người.

Cô ngẩng đầu mặt không biểu cảm nhìn kỹ anh, Hứa Tinh Thuần không quan tâm, cũng không có động tác gì.

Ánh sáng xung quanh rất tối, mặc dù bầu không khí yên tĩnh nhưng có không ít người sôi nổi lén lút liếc qua. Chỉ một lát sau, giọng nói hơi khàn khàn lạnh nhạt của Hứa Tinh Thuần vang lên, "Anh bận việc, sau này rảnh rồi nói."

Anh có một đôi mắt hai mí rất mỏng, màu sắc con người là màu nâu cực kỳ nhạt rất nhẹ nhàng, sạch sẽ không có bất kỳ tình cảm, ham muốn nào. Rõ ràng là một đôi mắt cười bẩm sinh, nhưng trong mắt lại bị bao phủ bởi bóng tối.

Đợi cô buông tay, anh hơi gật đầu tỏ ý, nhìn cũng không nhìn cái nào, cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi mất.

Lúc này tiểu Vương mới hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo. Trong lòng âm thầm khâm phục.

Quá đáng sợ mà! Tính tình này của đội trưởng Hứa quả nhiên đủ lạnh nhạt, đủ thanh tâm quả dục [2], vĩnh viễn cũng không bao giờ quên dự tính của cá nhân mình, đối với dạng phụ nữ xinh đẹp cấp độ này vẫn tuyệt tình mười năm như một!

[2] thanh tâm quả dục: trong lòng thanh tịnh, không có ham muốn

Một sự chua xót xông thẳng lên chóp mũi, từ trước đến nay Phó Tuyết Lê là một người sĩ diện, từ nhỏ đâu có lúc nào bị đối xử như vậy. Cô cúi đầu, nước mắt nhanh chóng dâng lên trong đôi mắt.

Cô âm thầm cắn chặt răng, hết sức vững vàng kiềm chế cảm xúc. Cố gắng làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng lại vừa nôn nóng vừa tức giận.

Mẹ nó!

Trang điểm không thể trôi.

Không thể khóc.

Bà đây không thể khóc.



Sắp đến khách sạn, xe chậm rãi dừng lại. Đường Tâm tìm thẻ phòng đưa cho Tây Tây, một bên căn dặn sắp xếp mấy ngày này, "Sáng mai có một buổi họp báo phim, buổi chiều ngày mốt nếu không có gì bất ngờ, Adis đã hẹn tới chụp ảnh. Sau đó không biết ngày nào, dù sao tuần này cũng sắp xếp một buổi tối đến phòng thu số 2 ghi hình cho một chương trình tạp kỹ."

"Thông báo gấp vậy ạ." Tây Tây phàn nàn.

Đường Tâm trợn trắng mắt, "Gấp? Trong cái giới này, em còn muốn rảnh rỗi sao? Biết có bao nhiêu người muốn đạp lên Tuyết Lê để chiếm vị trí không!"

"Còn em nữa, để chị nói với em." Đường Tâm chuyển tầm mắt, cầm điện thoại di động chỉ Phó Tuyết Lê, hạ thấp giọng cảnh cáo nói, "Bây giờ em và Hà Lục đang xào CP, ai chúng ta cũng không thể đắc tội nổi, bây giờ người hâm mộ của hai người đang có sức nóng cao, ai xảy ra chuyện trước thì người đó chịu trách nhiệm. Em chú ý một chút, chị không muốn nhìn thấy em và người đàn ông vừa rồi xuất hiện trên hot search weibo, đến lúc đó chỉ có em chịu đựng."

Ban đêm sau khi tắm xong, Phó Tuyết Lê mặc áo choàng tắm màu trắng, cả người hướng về tấm gương cửa phòng tắm sấy tóc. Cô nhìn khuôn mặt không cảm xúc của mình trong gương, đỏ nhạt. Chân trần vùi trên thảm thải sàn mềm mại.

Đầu óc một mảnh trống rỗng.

Tây Tây một bên thu dọn quần áo, biết tâm trạng cô không tốt, cũng không nói gì nhiều.

"Em đã có bạn trai chưa?" Phó Tuyết Lê đi tới mép giường, vén tóc ngồi xuống, làm như vô tình hỏi.

"Bạn trai?" Tây Tây lấy miếng giữ nhiệt ra, đặt lên chồng quần áo đã xếp ngay ngắn trên tủ đầu giường, "Không có ạ, trước kia học đại học từng có, sau đó thì chia tay."

"À, tại sao?"

"Không có tại sao cả."

"Vậy em còn nhớ anh ta không, có liên lạc không?"

"Không liên lạc nữa, vẫn còn nhớ."

Tây Tây lắc lắc đầu, không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói, "Đúng rồi, ngày mai nhiệt độ rất thấp, chị Tuyết Lê chị đi chụp ảnh nhớ dán mấy miếng nhé, cẩn thận lạnh cóng đó."

---

Đồng hồ báo thức chỉ rạng sáng ba giờ, Phó Tuyết Lê đẩy cửa kính ra, nằm trên ban công phòng khách sạn, nhìn xuống cảnh đêm thành phố này.

Những tòa nhà cao thấp xen kẽ nhau, chung cư cao tầng vẫn sáng đèn, chỗ càng xa càng bị vùi lấp trong bóng tối, đêm tối giống như vật chứa khổng lồ không tiếng động.

Nhìn hồi lâu, cô đột nhiên muốn yếu đuối, có lẽ... những năm này trong lòng Hứa Tinh Thuần đối với cô vẫn oán tránh như cũ.

Suy nghĩ hết thảy, cơn tức giận cũng bị giảm đi rất nhiều.

Rốt cuộc cũng từng ở bên nhau nhiều năm như vậy, cùng anh hợp lại rồi tách ra.

Phó Tuyết Lê vẫn luôn biết, tình cảm của bọn họ, đều là Hứa Tinh Thuần đơn phương một bên trả giá và kiên cường chống đỡ. Còn cô, lúc thì hết sức hời hợt, sau đó lại lắc lư trở về, lòng vòng qua lại như thế.

Từ trước đến giờ cô thích tự do, không thích ép buộc. Vui vẻ thì nhất định thật sự vui vẻ, chán ghét ai cũng giống vậy, rất ít khi che giấu bản thân.

Trước kia muốn chia tay là cô, hơn nữa sau khi chia tay cũng trải qua một khoảng thời gian sống tự do sung sướиɠ. Cho đến lần nào đó tụ họp tình cờ biết được, Hứa Tinh Thuần chủ động xin đi rèn luyện ở phòng kỹ thuật điều tra cục công an thành phố ở một khu vực xa xôi, có lẽ không quay về nữa.

Phó Tuyết Lê cũng không để bụng, càng về sau càng nghĩ càng không tiếp thu được.

Cuối cùng trong cơn tức giận lập tức thuận theo ý người nhà ra nước ngoài.

Cũng không biết là đang giận dỗi với ai.

Cô là một người suy nghĩ rất chậm chạp. Thật ra sau khi Hứa Tinh Thuần đi trong một khoảng thời rất dài, cô cũng cho rằng là thói quen, nhất định anh sẽ quay lại. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Mặc kệ cô chán ghét thế nào, mặc kệ tổn thương anh thế nào, anh luôn ở tại chỗ, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô.

Khoảng thời gian sinh hoạt ở nước ngoài kia rất cô độc, không tinh thông ngôn ngữ, không có bạn bè nào. Dần dần, cô bắt đầu không thích ứng, không thích ứng với cảm giác Hứa Tinh Thuần đã thật sự hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của cô.

Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, xoắn chặt bám lấy Phó Tuyết Lê. Làm lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ hối hận.

Những năm này thậm chí cô đã thử chủ động liên lạc với anh. Nhưng Hứa Tinh Thuần giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hầu như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

Nực cười nói chia tay chính là cô, nhưng không nói tiếng nào, nhẫn tâm biến mất nhiều năm như vậy lại là anh.

Tầm mắt mơ hồ.

Một bên cô hút thuốc, vừa dùng mu bàn tay lau sạch chất lỏng trên mặt. Bên tai có tiếng gió, còn sót lại tiếng mưa rơi, càng nhiều hơn chính là trống rỗng yên tĩnh.

Thổi một hơi, trở về phòng, Phó Tuyết Lê vén chăn lên giường, tắt đèn đầu giường. Mấy năm nay quay phim ngày đêm đảo lộn, dẫn đến giấc ngủ không có quy luật, mắc bệnh suy nhược thần kinh, rất khó chìm vào giấc ngủ.

Hiệu quả ngăn ánh sáng rèm cửa khách sạn rất tốt, trong phòng tối đen như mực, một chút ánh trăng cũng không thể xuyên vào. Phó Tuyết Lê nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, đầu óc không tỉnh táo, cuối cùng bắt đầu mơ hồ.

Cô xác định mình bắt đầu nằm mơ. Trở lại đêm hôm đó, cùng bạn cùng phòng đại học đi ra ngoài ăn cơm uống rượu. Uống nhiều rồi, mọi người cùng nhau rời khỏi, đi trên đường, xuyên qua cầu thang, đường từ từ trở nên càng ngày càng tối. Chỉ còn lại một mình cô.

Cô cũng không biết mình muốn đi nơi nào, không biết lúc nào dừng lại. Trong lòng chỉ còn lại mờ mịt.

Sau đó nhìn thấy Hứa Tinh Thuần. Anh chờ dưới lầu ký túc xá, hình như đã đứng đó cực kỳ lâu.

Không có âm thanh, cô tiếp tục đi. Đi qua đường hầm tối đen, cảnh vật và bóng dáng nhanh chóng lướt qua bên người... Cô lại chỉ có thể nhìn được bóng lưng của anh, cho dù cô gọi thế nào, từ đầu đến cuối anh đều không chịu quay đầu lại.

Cuối cùng, sắp đến cổng chính Nhất Trung thành phố, Hứa Tinh Thuần cao gầy, nước da trắng toát đến rùng mình. Anh vẫn mặc áo khoác đồng phục cũ màu xanh nhiều năm trước, áo tay ngắn, quần thể thao màu đen. Thiếu niên trầm tĩnh thanh khiết đầy rung động.

Anh chờ bên cạnh bồn hoa, bả vai nghiêng dựa vào trụ đèn đường màu đen, đường nét vẫn thanh tú như cũ. Lấy mắt kính xuống, đồng tử nhỏ hơi híp, nhìn cô cười nhẹ.

Trong mắt vô cùng yêu thương, dịu dàng lại hư ảo.

Giống như một mảnh thủy tinh ghim vào lòng, nhẹ nhàng đâm một cái, xé rách đau đớn như vậy. Trong mơ nước mắt đột nhiên tràn ra.

Tác giả có lời muốn nói:



Đừng hoảng sợ, vấn đề không lớn.



Nếu như tôi nói không ngược, mọi người chắc sẽ không đánh chít chít chứ. (tự tin ưỡn ngực)



Ngày mai có nhớ lại ký ức đau xót, hì hì =3