Chương 1: Nụ hôn đầu tiên



Đêm mưa

Gần kết thúc bữa cơm, Đường Tâm ngồi cạnh Phó Tuyết Lê, lúc nào cũng đứng dậy, rót thêm rượu cho người bên cạnh.

Người đầu tư phim mới họ Phương, hơn năm mươi tuổi nhưng thân thể khí phách khỏe mạnh, rất có tinh thần. Hai ba ly rượu xuống bụng, nói năng vẫn khéo léo như cũ, nói chuyện và lắng nghe cũng rất điềm tĩnh.

Hôm nay đoàn phim đóng máy, đạo diễn Sầm hôm nay uống rượu uống đến vui vẻ, có chút kích động, đốt một điếu thuốc, "Ở trong núi này quay phim lâu như vậy, nhìn những thứ cây cối hoa lá kia cũng chán rồi, vẫn cảm thấy thành phố lớn có nhiều góc cạnh, có hương vị cuộc sống."

Lúc đang nói chuyện, rượu trong ly lại tiếp tục bị rót đầy, đạo diễn Sầm khoát khoát tay, "Chờ phim qua xét duyệt, sắp xếp xong thời gian tuyên truyền, tôi phải cho bản thân một kỳ nghỉ thật tốt, mang vợ ra ngoài đi du lịch, giải sầu một chút."

Một người trên bàn cười nói, "Bây giờ đàn ông quan tâm đến vợ mình ở nhà giống như đạo diễn Sầm ngược lại không nhiều lắm, hiếm thấy."

Đề tài chuyển tới phương diện này, mấy thanh niên tuổi tác còn trẻ cuối cùng cũng không tránh khỏi bị trêu chọc hỏi vấn đề tình cảm. Chỉ có điều, ngồi trên bàn cơm này, đa số đều là người có thân phận và địa vị trong giới, rất ít người dám pha trò đùa giỡn thô tục.

Nam diễn viên trẻ bên cạnh bị hỏi đến chật vật, Phó Tuyết Lê lắc lư ly rượu, từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú những bọt nước bồng bềnh trong ly, không chủ động tham gia.

Cô bị rót không ít rượu, hơi say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ là đầu óc hơi lờ mờ. Yên lặng chờ bữa cơm này kết thúc.

Tháng tư ở Thân Thành, trong không khí vẫn lan tràn sự lạnh lẽo và vắng lặng như cũ. Thành phố này ban đêm đèn đuốc vẫn yếu ớt như vậy, dưới bầu trời tối đen ánh sáng trắng xa xôi của những tòa nhà cao tầng nối với đèn nê-ông thành một mảng.

Vừa lên xe, Phó Tuyết Lê đã đá rơi giày cao gót, cởϊ áσ khoác, dựa lưng vào ghế ngồi đột nhiên thả lỏng xuống.

Đường Tâm đóng cửa xe xong, nghiêng người kéo dây an toàn qua cài lên, dặn dò tài xế có thể đi.

"Tắt âm thanh đi." Phó Tuyết Lê nói.

Nghe vậy, tài xế ngồi ở ghế lái, một tay nhấn tắt âm nhạc, nhân tiện liếc nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn ở ghế sau.

Cô thả lỏng không tập trung nghiêng qua dựa vào một bên cửa sổ xe, chống đầu, khóe mắt và chân mày tinh tế rũ xuống, mắt khép hờ.

Mái tóc dài màu nâu hơi xoăn tùy ý lại lộn xộn tản xa, váy len màu xám trơn ôm lấy thân hình lả lướt tinh tế. Đường viền ren vô cùng hẹp phát sáng óng ánh, hiện ra làn da cực kỳ trắng.

—— Thật sự xinh đẹp, chính là loại không thể dời mắt được.

"Phương tổng đó, mấy năm trước lập nghiệp từ kinh doanh bất động sản, người ta còn rất yêu thích em đó, nếu không lúc đó sao chúng ta lại dễ dàng lấy được tài nguyên từ đạo diễn Sầm. Em nói em xem, lúc vừa đi cũng không biết chào hỏi với người ta, thật không tốt."

Trong xe có bốn người, trợ lý Tây Tây ngồi trên ghế phụ, tài xế nghiêm túc lái xe. Đường Tâm ngồi cạnh Phó Tuyết Lê, loay hoay trên điện thoại di động, trong miệng lẩm bẩm trách, nhân tiện chọn một tấm hình đăng lên vòng bạn bè.

Những người khác đều không lên tiếng.

Phó Tuyết Lê ra mắt người mẫu, lúc đầu xem như bị Đường Tâm nhìn một cái đã vừa ý. Người còn ở nước ngoài, hai ba ngày đã giải quyết hợp đồng, dứt khoát đánh dấu thành người dưới tay mình.

Sau đó quay về nước phát triển, Phó Tuyết Lê dựa vào một bộ phim chiếu mạng bạo hồng [1] nên có chút nổi lên. Chẳng qua mấy năm nay, mặc dù có cảm giác tồn tại nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh. Nhưng không phải do khuôn mặt cô không đẹp, ngược lại cô nổi chỉ là bởi vì cô xinh đẹp, không có bất kỳ người nào sắp đặt, vô cùng nữ tính, quyến rũ lại kiêu ngạo, xinh đẹp lạnh lùng hơi xa cách.

[1] bạo hồng: chỉ một bộ phim, một chương trình nghệ thuật nào đấy vốn không được kỳ vọng cao nhưng lại đột nhiên được yêu thích không ngờ, trở nên nổi tiếng.

Chỉ là vẻ ngoài quá xinh đẹp, vậy nên con đường phim ảnh tương đối bị hạn chế, dễ hút fan cũng dễ bị bôi đen.

Nhưng giới giải trí, hơi nổi tiếng thì dựa vào tâng bốc, rất nổi tiếng thì phải dựa vào số mệnh, dù sao nôn nóng cũng không gấp được. Phó Tuyết Lê là một hạt giống tốt, có linh khí, vì vậy đoàn đội vẫn luôn làm đến đâu chắc đến đó, cố gắng hết sức không để cô ấy dựa vào scandal cướp lưu lượng mà nổi tiếng, giành được ánh mắt mọi người.

Xe chạy qua dưới cầu vượt, bóng tối từng đường lướt qua. Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, cần gạt nước từ trái qua phải, từ từ lướt qua cửa kính.

"Chị nói nhiều như vậy, em có nghe không?" Đường Tâm nghiêng đầu qua.

"Chị, xin chị để em yên tĩnh một lát." Đầu đã sắp phát nổ. Phó Tuyết Lê rất buồn ngủ, cả người mệt mỏi, chỉ muốn yêu cầu thanh tịnh một lát. Cô mơ màng buồn ngủ, lười phải nói thêm một chữ.

Tối hôm qua quay phim suốt đêm, buổi sáng lại phải xuất phát thật sớm, từ núi Tượng thẳng đến Thân Thành, suốt một ngày đều trên đường đi. Ứng phó xong tiệc rượu, cả người đã vô cùng mệt mỏi.

Mưa càng ngày càng lớn, người trên đường cũng càng ngày càng ít. Gió quất vào cây, xe bật đèn pha màu vàng, bị màn mưa bao phủ, lướt nhanh trên đường.

"—— Két!"

Ngang qua giao lộ cầu vượt, một chiếc xe tải lớn lướt sát qua lao đến trước mặt, tài xế giữ tay lái, đạp mạnh thắng xe.

Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Xe bất ngờ không kịp đề phòng dừng bên đường, toàn bộ người trong xe đều nghiêng về phía trước.

"Sao vậy, xảy ra tai nạn sao?!" Đường Tâm vịn lưng ghế, bị dọa hết hồn, vội vàng hỏi.

"Không phải, phía trước, trên đường phía trước hình như có người nằm..."

---

Còi báo động chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Số 321 phía Tây đường Bắc Ninh, lối vào cầu vượt công viên Nhân Dân bị phong tỏa, kéo đường cảnh giới.

Mưa lớn không biết từ lúc nào đã nhỏ lại. Cảnh sát đang canh gác cạnh đường cảnh giới, chặn quần chúng chen chúc vây xem một mực muốn đi vào, cách đó không xa có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, có cảnh sát cũng có phóng viên.

Người chết là một cô gái trẻ, trong bóng tối không nhìn rõ mặt. Nửa người cô ấy trần trụi. Không che đậy nằm ngửa trên mặt đất, đầu bị váy che lại. Máu lẫn vào nước mưa, tản ra hơi nóng và mùi tanh, theo xi măng lan tràn. Chảy máu quá nhiều, không đoán được vết thương ở đâu, người bị hại tóc đen bị máu loãng chia thành từng sợi, dính vào trên cánh tay, đã không còn hơi thở.

"Kiểm soát hiện trường cho tôi, đề phòng tổn hại lần thứ hai, bảo toàn bộ những người không có liên quan giải tán đi!" Một nam cảnh sát trung niên thở hổn hển, gào lên với điện thoại vô tuyến.

"Các người ai báo cảnh sát?" Ông ta thở hổn hển.

"Là tôi." Đường Tâm lập tức trả lời. Cô dời mắt, chịu đựng ý muốn nôn mửa ra.

Ấn đường Lưu Kính Ba nhíu chặt, gật gật đầu, nhìn chiếc xe con màu đen đậu cách đó không xa, bên trong mơ hồ còn có người ngồi. Ông ta ló đầu nhìn nhìn, "Kìa kìa kìa, trong xe còn có ai, bảo người đó xuống đây."

"Việc này, cô ấy bị bệnh không tiện lắm, có thể ở lại trong xe không sĩ quan cảnh sát." Đường Tâm khó xử, định thương lượng.

Đầu tiên chỗ này phóng viên nghe tin chạy tới không ít, nhân vật công chúng như Phó Tuyết Lê nếu như bị chụp được ở hiện trường tai nạn, có thể hiểu được sẽ bị bôi đen...

"Bệnh gì, chút mưa này còn có thể chết cóng sao?! Đây là một vụ án mạng nghiêm trọng, ngồi trong xe là thái độ gì, vua nhỏ sao, đi gọi xuống cho tôi!"

"Người chết và chúng tôi thật sự không có quan hệ gì mà đồng chí cảnh sát, chẳng qua chúng tôi chỉ đi ngang qua mà ——"

"Dừng dừng dừng!" Lưu Kính Ba không nhịn được cắt ngang tài xế, "Bây giờ tôi hỏi cái gì các người trả lời cái đó là được, lấy đâu ra nói nhảm nhiều vậy?" Nói xong ông ta quay đầu đi, hỏi nữ cảnh sát bên cạnh, "Bọn lão Tần còn bao lâu thì tới?"

"Kìa, không phải là tới rồi sao."

Đường Tâm theo hướng bọn họ chỉ nghiêng đầu nhìn, thấy một nhóm người ăn mặc giống như bác sĩ.

Bọn họ đều đeo khẩu trang, gạt đám người ồn ào xôn xao qua, trình giấy chứng nhận, cúi người chui qua đường cảnh giới, đi tới bên này.

Toàn thân mỗi người đều mặc áo khoác dài màu trắng, trong đêm mưa đen kịt chen lấn xuất hiện có chút chỉnh tề và đột ngột.

Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ dáng người cao lớn. Anh ta mở hộp khảo sát ra, không nói một lời đứng bên cạnh thi thể, đeo găng tay xong, vén váy trắng trên mặt người bị hại lên.

---

Phó Tuyết Lê ngồi trong xe, nhìn ra ngoài. Đứng bên ngoài là một cảnh sát. Anh ta mở đèn pin, rọi vào trong xe, sau đó gõ gõ cửa kính xe.

"Thưa cô, làm phiền cô xuống đây một chút, phối hợp với chúng tôi làm chút ghi chép."

Trong nháy mắt cửa xe bị đẩy ra, gió đã dội thẳng vào trong cổ. Cô lạnh đến mức run cầm cập, bung dù ra, hạ khung dù xuống che mặt, giày cao gót màu đỏ giẫm trên đất.

Bởi vì mưa to bào mòn, đất đá hỗn tạp, dấu vết hiện trường gần như bị hủy hư. Mưa vẫn còn rơi, rất nhiều công việc điều tra đều không có cách nào tiến hành.

Phó Tuyết Lê chậm rãi đi theo sau lưng viên cảnh sát, cúi đầu, cẩn thận che giấu khuôn mặt dưới dù, đề phòng bị người đi đường nhận ra. Dọc theo đường đi có rất nhiều vũng nước cạn, mặc dù đi chậm nhưng bắp chân vẫn bị văng dính đầy bùn lầy như cũ.

Tây Tây che dù giúp Đường Tâm, nghe chị ấy không ngừng than phiền, "Không biết còn muốn làm muộn đến bao lâu, gặp phải chuyện hỏng này, chị thật là xui xẻo. Cái này còn không thể đi, đợi một lát còn bị mang về cục cảnh sát làm biên bản, sáng sớm ngày mai chị còn phải đặc biệt đi thảo luận hợp đồng đấy."

Các cô đứng bên cạnh bụi cây, đang nói, Đường Tâm dừng lại.

"Là thế này, chúng tôi bên này có mấy vấn đề muốn hỏi mọi người một chút, chuyện liên quan đến án mạng, cũng xin mọi người kiên nhẫn phối hợp công việc một lát."

Đường Tâm ngượng ngùng cười, ánh mắt lại ngừng ở vị trí người đàn ông yên lặng, vững vàng đi theo bên cạnh cảnh sát Lưu.

Bên trong anh ta chỉ mặc một bộ trang phục cảnh sát màu xanh lam phong phanh, bên ngoài khoác áo dài màu trắng bình thường, giấy chứng nhận cài trước ngực, ngoài ra không còn gì khác. Vạt áo rũ xuống thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, trong màn đêm thế này hình như cũng không biết lạnh.

Tây Tây từ nhỏ đối với bác sĩ đã có cảm giác sợ hãi, huống chi suốt ngày người này đều không nháy mắt tiếp xúc với thi thể. Cô ấy lại nghĩ tới vừa rồi sắc mặt anh ta không đổi kiểm tra hình dáng thi thể kia, trong lòng không khỏi từng cơn sợ hãi, lui về sau hai bước.

"Đại khái mấy giờ mọi người phát hiện được hiện trường vụ án?"

Trong mắt anh nhìn thấy động tác nhỏ của cô gái, vẫn thờ ơ như cũ.

Giọng nói người đàn ông có một loại trầm lạnh nhạt cảm nhận giống như đường băng kỳ lạ, giống như một ly bia ướp lạnh tám độ trên bàn, tuy rằng bình tĩnh điềm đạm, không dao động không gợn sóng, nhưng độ nhận biết cực kỳ cao.

Giọng nói này...

Bàn tay cầm cán dù của Phó Tuyết Lê hơi siết chặt. Trong đầu cô còn thừa lại tác dụng của cồn, phản ứng chậm chạp. Cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.

"Có lẽ hơn tám giờ." Tây Tây cố gắng nhớ lại, cẩn thận trả lời một chút, nhìn người đang ghi chép một bên, chỉ sợ mình nói sai điều gì.

"Từng di chuyển thi thể sao."

"Hình như... không có."

"Cái gì gọi là hình như không có?! Có cái gì chính là cái đó, cô đàng hoàng thẳng thắng nói thật đi, nghĩ xong rồi nói, đừng làm tôi ——" Rõ ràng Lưu Kính Ba không kiềm chế được tính cách nóng nảy, mở miệng chính là dạy bảo một trận.

"Được rồi được rồi." Bên cạnh có người xoa dịu cảm xúc của Lưu Kính Ba.

Tây Tây bị hù dọa, lắp bắp nói, cũng sắp khóc lên, "Tôi có đυ.ng... nhưng mà là muốn nhìn xem cô ấy có còn thở hay không... tôi thật sự... thật sự không biết cô ấy đã chết."

"Ừ, không cần hồi hộp, cô tiếp tục đi."

Người đàn ông trẻ lông mi đen rậm rũ thấp xuống, tháo găng tay cao su trên tay. Trong cử chỉ có một loại cảm giác sạch sẽ không để ý tới.

Lúc anh hỏi, rõ ràng không có biểu cảm gì, ngay cả ánh mắt cũng không có, nhưng lập tức cho người ta một loại khí chất vô hình. Người đàn ông này thật sự chính là loại khí chất áp đảo tướng mạo thuộc hàng cao cấp.

Lúc này tiếng mưa rơi đột nhiên lớn hơn, có tiếng rào rào, mưa như hạt châu trút xuống va trên mặt dù. Bàn tay nắm cán dù của Phó Tuyết Lê siết chặt, kiềm chế hô hấp, hơi ló cổ ra, nâng dù lên.

Nước mưa làm lẫn lộn tầm mắt. Người đàn ông trẻ cao lớn hơi nghiêng đầu, một tay đưa đến bên tai, chuẩn bị kéo khẩu trang xuống. Phó Tuyết Lê nhìn thấy anh lộ ra một đôi mắt.

Đường nét thu lại, giống như ánh sao rạng sáng trên đường phố, lại giống như ma quỷ trong địa ngục.

Anh nắm một cây dù màu đen, cũng nhìn thấy cô, chỉ là ngừng một giây, ánh mắt đã bình thản lướt qua.

Lạnh nhạt lại bình thường, giống như ánh mắt nhìn người xa lạ, không để lộ bất kỳ tâm trạng nào.

Cô ngây ngẩn, khoảng một phút, mới hoàn hồn, khó tin gọi tên anh, "Hứa Tinh Thuần?!"

Phó Tuyết Lê này bình thường khuôn mặt chỉ xuất hiện trong ti vi mỗi nhà, một khi xuất hiện, ánh mắt người khác lập tức đều bị cô hấp dẫn, ánh mắt đột nhiên mở to.

Chân mày Đường Tâm nhíu lại, sắc mặt không đổi nhìn qua lại giữa hai người. Trong lòng những người còn lại ở đây cũng hơi kinh ngạc một chút.

Ôi mẹ ơi, người nổi tiếng nha!

Tiếng gọi này phát ra, phản ứng của Hứa Tinh Thuần lại quá mức lạnh nhạt, việc này làm cho bầu không khí kỳ lạ trong nháy mắt.

Người khác tỉ mỉ yên lặng quan sát Phó Tuyết Lê. Mang giày cao gót, dây đai cài màu đen uốn quanh mắt cá chân gầy trắng. Nước da trắng như tuyết, mềm mại mịn màng. Hai cánh tay một vòng, đôi môi đỏ mọng, trên dưới cả người giống như có thể phát ra ánh sáng vậy, cách mấy mét cũng có thể ngửi được mùi bạc hà và mê điệt hương mất hồn. Dáng vẻ cao quý này, không phải bình thường bọn họ có thể nhìn thấy được.

Đột nhiên gặp lại, không có chút báo trước nào, cũng không hòa hoãn. Ở chỗ này trong đêm mưa hỗn loạn lại dơ bẩn, anh dịu dàng yên lặng, cấm dục sạch sẽ không chút qua loa.

Khuôn mặt Phó Tuyết Lê nhăn lại, ngón cái tay phải dùng sức bấm vào đốt xương thứ hai ngón trỏ.

Mưa không ngừng, từ bên cạnh rào rào rào rào rơi xuống, nện xuống bùn đất dưới chân, thoáng bung ra như một đóa hoa bọt nước nhỏ rồi biến mất. Hứa Tinh Thuần chuyển ánh mắt đi, vừa lạnh nhạt lại xa cách. Yên tĩnh hai giây, đôi môi bị cô cắn, đỏ tươi ướŧ áŧ, sau đó chậm rãi nhướng mi.

Hồi lâu.

"Đã lâu không gặp." Anh bình tĩnh nói.

Tác giả có lời muốn nói:



Đừng hoảng sợ, vấn đề không lớn.



Phần văn này có giảm bớt nhớ lại vườn trường, đầu mối bây giờ là thời gian tiến hành

(có thể tuyến thời gian của tiểu Lê có mâu thuẫn, đại khái quên nó đi, chúng ta bắt đầu lại)