Tối đó tôi kéo Chu Dương đi uống rượu.
Đêm khuya tại quán thịt nướng, chúng tôi ngồi úp mặt vào đống xiên que đã được xử lí sạch sẽ và vỏ lon bia đầy ắp trên bàn.
"Tới luôn nào chị ơi, em chúc mừng chị đã thoát khỏi bể khổ hôn nhân và lấy lại được tự do!" Hiển nhiên là Chu Dương đã uống say, bắt đầu nói lớn. Nhìn bộ dạng hưng phấn đó không biết còn tưởng rằng cậu ta có chuyện đặc biệt vui vẻ.
Tôi chống tay hai bên má, không để ý đến cậu ta, chỉ cảm thấy ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh thật khó chịu.
Thật ra tôi không mời cậu ta đến. Sau khi cùng Giang Diệp Húc tách ra, Chu Dương đã quay trở về công ty tiếp tục làm việc. Kết quả là nửa đêm cậu ta trực tiếp gọi tới: " Chị ơi, tối nay có hoạt động chúc mừng gì không? "
Khi đó tôi đang ngồi ở trước quầy nướng thịt, tay cầm một xiên rau hẹ nướng, nghe vậy liền nói: "Không có hoạt động gì, tôi đang ở nhà suy ngẫm về nhân sinh."
Đúng lúc này, ông chủ bưng lên một đĩa thịt nướng mới ra lò, "Tới rồi! Đây là mười xiên thịt nướng cô gọi! Cứ thong thả ăn nhé!"
Phát âm đạt mức tiêu chuẩn, đặc biệt là giọng lớn chết đi được.
Chu Dương ở bên kia tức giận hỏi: "Chị à, ăn cơm một mình là không tốt đâu. Tốt xấu gì thì hôm nay em cũng ra sức phối hợp giúp chị đóng kịch mà!"
Tôi chẹp miệng, "Tôi kêu cậu đi, cậu liền đi, thà rằng không diễn còn hơn."
"Em mặc kệ, chị phải mời em ăn cơm."
Tôi liếc nhìn xiên thịt nướng mỡ hành, liếʍ liếʍ môi, "Khi nào tôi thanh toán hóa đơn cậu hẵng lại đây."
Năm phút sau, Chu Dương mặc một chiếc áo thun màu đen cùng quần bò xanh đậm xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta rất ngạc nhiên, “Hóa ra nơi này lại gần nhà em đến vậy.”
Tôi nghẹn họng, “Vừa khéo thôi.”
Cậu ta kéo ghế ngồi xuống, nhướn mày, “Không đúng. Chị định dọn nhà đến khu này sao?”
Tôi cầm một xiên thịt nướng chặn họng cậu ta, “Ăn đồ của cậu đi, nói nhiều thế làm gì.”
Chết tiệt, sao có thể trùng hợp như vậy được.
Cậu ta cắn một miếng thịt, phồng má cười: "Chắc hẳn Mud Roar đã đến với Sheli."
Tôi cười đến chảy nước mắt, "Không thể hiểu được cậu mà."
Chu Dương nuốt xuống miếng thịt, tay còn lại gõ trên bàn rồi cười với tôi: "Chị xem đi, chúng ta có duyên với nhau lắm."
Cậu nhóc này rất thích nói đùa như vậy. Khi mới gia nhập công ty, trông giống hệt mấy kẻ lưu manh. Cậu ta để tóc cắt ngắn, để lộ ra tóc màu xanh hai bên thái dương, tai trái đeo một chiếc khuyên. Khi không cười nhìn có chút hung ác, nhưng lúc cười lên lại trông vô cùng ngốc. Nói tóm lại, làm cho tôi có cảm giác đây chỉ là một cậu bé mới lớn mà thôi.
Lúc biết được tên tôi, cậu ta cười ranh mãnh: "Tên của chúng ta hẳn là duyên số."
Tôi cũng cười theo: "Đúng vậy, nói không chừng cậu là em trai thất lạc của tôi nhiều năm đấy. Có phải hay không nên kêu một tiếng "chị”?"
Vì vậy, cậu ta đã gọi tôi là chị gần tròn một năm.
"Duyên cái r.ắ.m." Tôi trợn mắt, "Chỉ trách thành phố A quá nhỏ thôi."
"Đấy cũng là một loại duyên phận." Cậu ta than nhẹ một tiếng, lát sau lại hỏi: "Chị ơi, em rất tò mò một chuyện. Sao chị lại đi kết hôn với tên khốn đó làm gì?"
Cậu ta không biết cụ thể vướng mắc giữa tôi và Giang Diệp Húc, chỉ biết chung chung.
Chắc bây giờ rượu vào mới dám mở lời.
Tôi tùy tiện nói bừa vài câu: "Chỉ là năm đó nhất thời bị mù, không nhìn ra được bản chất của hắn. Hiện tại cắm cho hắn vài cái sừng cũng tốt lắm."
Chu Dương nhịn không được liền cười, nửa đùa nửa thật nói: "Em tuổi còn nhỏ, lại thường xuyên tắm rửa sạch sẽ. Đến cả nắm tay còn chưa thử qua. Chị có muốn xem xét em một chút không?
Tôi nhếch môi: "Cậu?"
Cậu ta gật gù: "Đúng vậy."
Tôi ngả người ra sau, ngạc nhiên nói: "Tôi còn chưa làm xong thủ tục ly hôn mà cậu đã vội vàng đến ứng cử rồi sao?"
Cậu ta cũng dựa người ra phía sau, uống một hơi cạn ly rượu: "Em chỉ sợ không kịp.”
Tôi lắc đầu, "Như này không được, tôi chưa có kinh nghiệm chụp mũ ai bao giờ."
Cậu ta cũng lẩm nhẩm, "Nếu không thì em đã không đề nghị."
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta, "Muốn thật à?"
Cậu ta nhìn lại tôi, “Thật đấy!”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, sau đó đặt chai rượu lên bàn, "Cậu uống đi, uống xong tôi liền cho cậu cơ hội.”
Cậu ta nhướng mày, "Thật sao?"
Tôi mím môi, "Thật."
Cậu ta đặt tay lên chai rượu rồi nói: "Chị không được đổi ý đâu đấy."
Tôi cũng lấy một chai, "Ai đổi ý là chó con."
Thế nên mới có một màn trước đó.
Tôi vẫn chưa nói với Chu Dương rằng mặc dù bình thường tôi không uống rượu trong các bữa tiệc của công ty, nhưng thật ra tửu lượng của tôi rất tốt. Đặc biệt vào những dịp lễ Tết, chưa có một người họ hàng nào có thể chiến đấu đến cùng với tôi.
Hiện tại hai tên ngốc là tôi và Chu Dương đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế đẩu nhựa, trong miệng còn nói mê sảng, cái gì mà cưới với xin chứ.
Khi tôi tính tiền, ông chủ còn hỏi tôi có chuyện gì vui phải không.
Tôi nói đúng vậy, tôi đã chính thức ly hôn.
Thanh toán hóa đơn xong, tôi bước đến vỗ nhẹ vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy, "Em có thể tự đi được không?"
Cậu ấy mở to đôi mắt khó hiểu nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới gật đầu.
“Em có nhớ nhà mình ở đâu không?”
Cậu ấy liền lắc đầu.
Tôi vỗ nhẹ vào mặt cậu ấy, “Đừng giả vờ với tôi, nhớ lại là được.”
Cậu ấy không lên tiếng, giống như đang giận dỗi.
Tôi cạn lời, "Đứng lên đi, tôi đưa cậu về nhà. Mai tỉnh táo hơn thì trả tiền ăn, tiền ở cho tôi."
Câu này cậu ấy nghe hiểu, nhếch môi cười một cách ngốc nghếch, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy đi theo tôi, bộ dạng ngoan ngoãn như một chú chó lông vàng to lớn. Nhưng nếu xét về màn trình diễn khá bình thường của cậu ta thì hẳn chỉ có Husky là hợp nhất.
-