Chương 8: kiểm tra phần còn lại (2)

“Không sao đâu.” Cố Trăn nhận lấy và mỉm cười lịch sự “Cảm ơn.”

Lâm Hi Tình là con gái của hiệu trưởng, hôm qua mới nhảy dù hội sinh viên thay thế Mạch Mang Mang từ chức phó hội trưởng hội sinh viên. Không đợi Cố Trăn hỏi cô vì sao lại xuất hiện ở đây, cô đã chủ động giải thích: "Lớp bọn tớ tiết học này cũng nghỉ nên kết thúc sớm hơn”.

Cố Trăn mở nắp chai và ngửa đầu uống nước. Ánh nắng ban trưa chói chang khiến con ngươi của hắn sáng lên màu hổ phách nhạt, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, có mấy giọt mồ hôi theo gương mặt chảy đến đường cong cổ, yết hầu lăn lên xuống.

Không hiểu sao lại làm cho tim người nhìn đập nhanh hơn.

Lâm Hi Tình ngập ngừng nói đi nói lại: "Tôi …"

Cố Trăn rất nhanh đã uống xong một chai nước, tùy ý ném về phía sau cô, chiếc chai hạ cánh nhẹ nhàng và chính xác vào ngăn có thể tái chế của thùng rác. Thầy giáo đứng lên, ngắt lời: “ Các bạn nữ sẽ đến phòng thể dục để kiểm tra”.

Theo thứ tự số lượng học sinh, nhóm nữ sinh được chia thành hai nhóm để kiểm tra. Số học sinh nữ là số lẻ. Mạch Mang Mang đứng cuối nhóm đầu tiên, đến lượt cô thì không có ai giúp cô giữ chân.

“Em giúp bạn ấy nhé “ Thầy giáo chọn bừa lại chỉ đúng vào Cố Trăn.

Mạch Mang Mang lập tức từ trên thảm ngồi lên: "Tôi không cần cậu giúp tôi!”

Giáo viên hơi giật mình bởi phản ứng dữ dội của cô: “ Sao em lại kích động như vậy?”

Thầy giáo thể dục là cán bộ nghỉ hưu ở đội tuyển tỉnh, rất chú ý chuyện hợp tác, sau đó thầy giáo nghiêm túc nói: "Cố Trăn hiện tại là đồng đội của em, ở trong tiết thể dục này em không có quyền muốn hay không muốn, đừng thể hiện tính tình công chúa nũng nịu ở đây”.

Thành tích thể dục xếp hạng từ cuối lên nên Mạch Mang Mang không dám nói lời nào, im lặng mà nằm xuống.

Khóe miệng Cố Trăn mang theo nụ cười, thưởng thức bộ dáng tức giận mà không làm gì được trước mặt mọi người của Mạch Mang Mang, hắn bước đến giúp cô giữ chân.

“Một hai ba, bắt đầu.”

Mạch Mang Mang trời sinh khuyết thiếu tế bào thể dục, cô giống một cây gỗ cứng đờ, nâng lên nằm xuống hai cái là không ngồi dậy nổi.

Mười giây trôi qua nhanh chóng.

Cô đang đấu tranh với bản thân thì đột nhiên cảm thấy ngứa ở bắp chân, và bàn tay đang giữ chân cô của Cố Trăn không biết từ lúc nào di chuyển lên trên, không dấu vết vuốt ve bắp chân cô.

Chiếm tiện nghi của cô, hắn còn không biết xấu hổ cười nhạo nói: “ Cậu còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi”

Tuy rằng thể dục không tính là hạng mục cạnh tranh của bọn họ, nhưng Mạch Mang Mang vẫn không thể chấp nhận yếu thế trước mặt Cố Trăn, hơn nữa động tác trêu chọc trên tay hắn khiến cô cuống lên, tìm được lực, nhanh chóng nâng người lên.

Biên độ nghiêng người quá lớn, khuôn mặt Mạch Mang Mang cơ hồ tiến đến trước mặt Cố Trăn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa trong mắt cô lóe lên.

“Còn không phải là như vậy sao? Tiếp tục.” Cố Trăn bình tĩnh nói.

Sau khi kiểm tra xong, Mạch Mang Mang nằm trên thảm thở hổn hển, , Cố Trăn nhìn lướt qua giữa hai chân cô, trên quần thể thao có một khối màu xanh đậm hơn các khu vực khác.

Hắn cúi xuống, nhìn như đang báo thành tích cho cô, nhưng trên thực tế môi mỏng khẽ mở, dùng giọng nói chỉ có Mạch Mang Mang nghe được nói: “Cậu ướt rồi. ”

Lưu manh!

Mạch Mang Mang vừa xấu hổ vừa tức giận, một chân dùng sức đá vào đầu gối Cố Trăn, hắn không phòng bị, trọng tâm không vững, ngã ngửa ra phía sau.

“ Cậu đá như vậy, cậu ấy sẽ đau.” Bên cạnh anh vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng và ôn nhu.

Mạch Mang Mang ngẩng đầu lên, Lâm Hi Tình đang nhìn cô trách móc, lại ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Trăn, lo lắng muốn vén ống quần lên, “Cậu không sao chứ?”

Cố Trăn giữ chặt cổ tay Lâm Hi Tình, ngăn cản động tác của cô ta, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, tôi cũng không yếu đến mức đấy ”

Thầy giáo đang ghi điểm bỗng nhìn sang bên này, nhìn thoáng qua Cố Trăn, cho rằng Mạch Mang Mang là bởi vì bất mãn với cách phân nhóm của thầy giáo mà cố ý trả thù bạn học, liền khiển trách: ”Mạch Mang Mang, em là học sinh tiểu học sao? hiện tại em đi nhặt bóng rồi đem về phòng thiết bị thể dục cất, không ai được phép hỗ trợ.”

Sau khi thầy thể dục nói, Lâm Hi Tình nói với Cố Trăn: “Cùng nhau ăn cơm trưa được không? Tôi có một số điều của hội sinh viên muốn hỏi cậu ”

“Được” Hắn trả lời một cách uể oải.



“Rốt cuộc ai là học sinh tiểu học, còn chơi cái trò phạt giờ giải lao…”

Mạch Mang Mang vừa than thở, vừa cúi người khom lưng đặt giỏ tre đựng bóng chuyền xuống đất, mùi keo cùng mùi bóng phả vào mũi khiến cô nhíu mày nín thở.

Nhưng suy cho cùng, tất cả đều là vì Cố Trăn, cùng hắn dính dáng chính là sẽ không có chuyện gì tốt, có lẽ kiếp trước cô đã nợ hắn.

Dọn hai cái sọt xong xuôi, Mạch Mang Mang vỗ vỗ bụi bặm trên tay, đứng thẳng dậy, chuẩn bị đi ăn cơm.

Hai mắt đột nhiên bị ai đó che lại từ phía sau.

Một mảnh tối đen.