Mạch Mang Mang vẫn còn thất thần, hơi thở còn chưa vững, dấu hôn loang lổ trên ngực phập phồng, trông rất bắt mắt.
Cố Trăn đưa tay khẽ nhéo một cái trên ngực cô: “ Ngay cả lời cũng không nói?”
Mạch Mang Mang lấy tay hắn ra, kéo áo ngực cùng đồng phục xuống, xoay người lại, hai chân chậm rãi gấp lên, cũng không nhìn hắn, lười biếng nói: "Bình thường thôi ”.
Chỉ mất ba giây, Mạch Mang Mang đã trở lại dáng vẻ thường ngày. Cô vốn là một người phụ nữ lạnh lùng, có vẻ ngoài cổ điển, nhưng cô không có bản tính mềm yếu, thời khắc nào cũng là tư thái hung hăng, ít nhất là ở trước mặt Cố Trăn là như vậy.
Ngoại trừ trên giường.
"Thì ra hương vị của Mạch đại tiểu thư đã giảm sút như thế, có thể cùng một người bình thường duy trì lâu như vậy… “
Cố Trăn dừng một chút, tựa hồ đang tìm kiếm từ thích hợp, hoặc là vào lúc Mạch Mang Mang cảm thấy xấu hổ mà mỉa mai cô, hắn nhếch khóe môi: "Mối quan hệ bạn bè”.
“Cậu!" Mạch Mang Mang giơ tay lên, tay nhỏ nhắn chỉ thẳng vào hắn, ánh mắt giống như hôm nay ở khán phòng, thậm chí còn mang theo vẻ tức giận hơn.
“Cậu không cần nhìn tôi như vậy" Cố Trăn thờ ơ nói tiếp "Tôi không nghĩ tới tranh giành với cậu, cũng không phải là thứ gì đáng giá để tranh. ”
"Không đáng để tranh vậy cậu nhường lại cho tôi đi.”
“ Cậu là gì của tôi? Vì sao tôi phải nhường cho cậu?” Cố Trăn vỗ vỗ hai má cô lại đứng thẳng dậy bắt đầu sửa sang lại quần áo, so với Mạch Mang Mang bị lột gần như khỏa thân, hắn ta từ đầu đến đuôi đều vẫn rất chỉnh tề, quần vừa nhấc lên là có thể tiếp tục sắm vai hội trưởng học sinh đạo mạo.
Mạch Mang Mang hỏi: “Lát nữa cậu có việc sao ?” Dựa theo bình thường, một lần đối với hắn là không đủ.
Cố Trăn không trả lời mà hỏi ngược lại: “ Cậu dục cầu bất mãn?” Trước khi chọc giận cô một lần nữa, hắn nói: “ Có một công việc làm thêm”.
Hôm nay là lần đầu tiên Mạch Mang Mang cảm thấy có chút thú vị, di chuyển gần Cố Trăn, cười nói: "Cần gì phải đi làm thêm chứ? Cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu”.
Mạch Mang Mang tháo vòng tay Cartier bạch kim trên cổ tay đưa cho hắn, làm ra vẻ vô tội: "Cái này có đủ không? Coi như là đêm nay…" Cô đầy ẩn ý, không nói thêm câu nào.
Cố Trăn cũng không khó chịu, phớt lờ chiếc vòng đắt tiền của cô và để cánh tay của cô duỗi ra một cách lúng túng.
Thật ra Mạch Mang Mang chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của hắn, cho dù là tranh cãi với cô, người tức giận đến không chịu nổi cũng chỉ là cô.
Trong nháy mắt, cô càng thêm khó chịu.
Bầu không khí yên tĩnh, chuông điện thoại đúng lúc vang lên, màn hình chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của Mạch Mang Mang, sau trận hoan ái, khuôn mặt ửng đỏ còn chưa hoàn toàn phai nhạt, cô do dự rồi mới nhấc máy: “Alo, Lâm An?”
Đêm cực yên tĩnh, Cố Trăn có thể nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng quan tâm của Tưởng Lâm An, hắn ân cần nói: “ Mang Mang, em đang ở đâu? Vừa rồi anh tới nhưng dì Trương nói em vẫn chưa về”.
Tấm lưng thẳng tắp của Mạch Mang Mang buông lỏng xuống, cô nhẹ giọng nói: "Em làm thí nghiệm ở trường muộn, đừng lo, tài xế sẽ tới đón em.”
Tưởng Lâm An tiếp tục nói cái gì đó, Cố Trăn không chú ý nghe, hắn dùng đầu gối dễ dàng tách hai chân Mạch Mang Mang đang khép lại, giữa hai chân cô vẫn trơn trượt như trước, đầu ngón tay thăm dò một chút, có thể dễ dàng đi vào.
Hắn đang trả thù.
Mạch Mang Mang mở to hai mắt, vừa trả lời Tưởng Lâm An, vừa dùng ánh mắt uy hϊếp Cố Trăn.
Hắn cười như không cười, động tác trên tay cũng không khách khí, đi thẳng đến điểm mẫn cảm nhất của cô, dùng lực ấn xuống.
Mạch Mang Mang nhanh chóng ngậm miệng lại, nhanh đến mức cô thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, mới kìm nén được rêи ɾỉ.
“Mang Mang, sao em không nói lời nào?”
"Ừm .... Em cảm thấy ...” Mạch Mang Mang cố hết sức trả lời lại hắn.
Ngón tay Cố Trăn ở tiểu huyệt chậm rãi thọc vào rút ra, thủy dịch thực mau dính ướt hắn tay, Mạch Mang Mang dần dần động tình, hai mắt hơi nước mê mang, hắn cố ý di chuyển chậm, còn chủ động vuốt ve eo nhỏ.
Cố Trăn nhìn chăm chú vào bộ dáng động tình của Mạch Mang Mang. Thân dưới của anh lại bắt đầu sưng lên, nhưng đáy mắt lại giống như mặt hồ không gợn sóng.
Taizhang nói rằng ánh sáng được phản chiếu bởi mặt trăng và khi nó được rắc lên mặt sau của trái đất, nó đã trở thành một lớp màu xám bạc mờ nhạt và tạo ra một vùng ánh sáng đều đặn ở cửa. Phòng vệ sinh lâu năm không sửa, đèn đã sớm không sáng, chỉ mông lung ánh trăng trôi nổi trong phòng, bọn họ mới có thể thấy rõ lẫn nhau.
Khi có gió thổi, cánh cửa mở ra đóng vào khu vực ánh sáng bị nén thành một đường mỏng, lại khôi phục thành tứ giác, sáng tối đi lại, thời gian sáng ngắn tối dài.
Mấy lần đẩy ra đóng vào, rắc rắc một tiếng, van cửa nhẹ nhàng cài lên.
Ánh sáng chiếu vào bóng tối, nhưng bóng tối không chấp nhận ánh sáng.