Cảnh Liêm Uy yên lặng đứng đó nhìn hai người họ, chỉ với một cái liếc mắt của anh, Ân Thiên Thiên lập tức sợ hãi, nhân lúc Hướng Thực còn chưa phản ứng, vội vàng rút tay ra, nhìn Cảnh Liêm Uy rồi nhanh chóng lên xe.
Tiếng đóng cửa xe đánh thức Hướng Thực, lúc này hắn mới có cơ hội nhìn kỹ tên đàn ông cướp người phụ nữ của mình là ai! Lúc Ân Nhạc Vy gọi điện thoại, hắn vô cùng kinh ngạc, hắn biết rõ Ân Thiên Thiên là người như thế nào. Mặc dù quật cường nhưng lại rất mềm lòng, hắn vốn định đợi Thiên Thiên nguôi giận rồi cầu xin cô tha thứ, nhưng hắn lại không ngờ sự việc mới qua một ngày mà Ân Thiên Thiên đã kết hôn rồi!
Cảnh Liêm Uy liếc nhìn Hướng Thực, quay người chuẩn bị lên xe, tay vừa đặt vào cửa xe leiefn nghe thấy giọng của Hướng Thực vang lên.
Giọng của hắn mang theo chút phẫn nộ và ghen tỵ, vô cùng kiêu ngạo hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tôi không cho phép Thiên Thiên gả cho người như anh! Đến người phụ nữ của mình cũng không nuôi nổi, anh không xứng với Thiên Thiên!”
Cảnh Liêm Uy khựng lại, Ân Thiên Thiên ngồi trên xe hoàn toàn không nghe thấy người bên ngoài nói gì, nhưng nhìn biểu cảm có thể thấy Cảnh Liêm Uy đang rất không vui, đồng thời Hướng Thực giờ cũng rất kích động! Nhưng cô hiện tại, một là không muốn đối mặt với Hướng Thực, hai là không dám đối mặt với Cảnh Liêm Uy, đành yên lặng ngồi đợi trên xe, trong lòng khó chịu như bị mèo cào!
Cảnh Liêm Uy nhìn Hướng Thực, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt anh khiến Hướng Thực không khỏi căng thẳng.
“Tôi là Cảnh Liêm Uy chồng của Thiên Thiên, về phần tôi có xứng với cô ấy hay không thì anh nên hỏi cô ấy.” Cảnh Liêm Uy chậm rãi nói, thái độ vô cùng thoải mái như đang đi dạo ở cổng nhà mình vậy: “Nhưng dù tôi có xứng hay không thì anh cũng không xứng.”
Hướng Thực bị chọc giận, hắn sải bước đi tới bên Cảnh Liêm Uy, trông như thể hai người sẽ đánh nhau ngay vậy!
“Họ Cảnh kia, tôi không có phép anh với Thiên Thiên ở bên nhau!” Hướng Thực tức đến đỏ mặt vừa hét vừa tiến lên trước, ra vẻ như hắn sẽ đánh cho Cảnh Liêm Uy một trận: “Thiên Thiên căn bản không yêu anh!”
Đối mặt với Hướng Thực như thế, Cảnh Liêm Uy chẳng những không lùi một bước, thậm chí còn đứng vững vàng nghênh đón Hướng Thực, khóe miệng nhếc lên nở nụ cười giễu cợt. Tiếng cười làm cho Hướng Thực dừng lại, bàn tay siết chặt, vô cùng phẫn nộ nhìn Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh cười gì hả? Có gì buồn cười chứ?”
Cảnh Liêm Uy ngưng cười, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi vừa mới nghe chuyện cười.”
Hướng Thực hận nghiến răng nghiến lợi, vậy mà Cảnh Liêm Uy vẫn đứng đó chẳng hề sợ hãi, hắn cũng không dám hành động lỗ mãng. Vấn đề là Hướng Thực cảm thấy Cảnh Liêm Uy trông hơi quen, lại cộng thêm anh họ Cảnh nên hắn càng không dám manh động. Mặc dù cảm thấy khả năng này rất thấp, hắn cũng phải dằn xuống, chỉ sợ khả năng vô cùng thấp đó là sự thật!
“Cảnh Liêm Uy, không ai đùa giỡn với anh!” Hướng Thực thấp giọng nói, đột nhiên nhớ câu đầu tiên Cảnh Liêm Uy nói với mình là “cậu Hướng”? Bỗng lòng càng khẩn trương: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Xin lỗi, cho dù ý của cậu là gì hay suy nghĩ như thế nào, từ nay về sau...” Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên ngồi trong xe, kiên định nói: “Ân Thiên Thiên là vợ của Cảnh Liêm Uy tôi, dù tôi sống hay chết, cô ấy cũng là người nhà họ Cảnh, là người phụ nữ của tôi.”
Nghe xong, Hướng Thực tức muốn hộc máu, nhưng lại không dám đánh Cảnh Liêm Uy. Phía trước là nhà họ Ân, nếu như hắn làm lớn chuyện với Ân Thiên Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ phá hỏng mọi chuyện của hắn. Cảnh Liêm Uy căn bản không thèm để ý đến hắn, anh quay người lên xe đưa Ân Thiên Thiên đến cổng nhà họ Ân, mặc cho Hướng Thực ở phía sau dần trở thành một chấm đen nhỏ đến khi khuất mắt.