Chương 10
Đêm khuya.
Phi Long bang.
Đông sương.
Phi Long bang vốn là Hoài An đệ nhất đại bang, tổng đàn đương nhiên xa hoa vô cùng. Trong phủ rường cột chạm trổ, khắp nơi đều thấy tiểu kiều lưu thủy, giả sơn kỳ thạch.
Trở lại trong bang, một phen giới thiệu gặp mặt, Cảnh nhị đương gia anh tuấn khôi ngô khi nhìn thấy nhị vị thần tượng ngưỡng mộ đã lâu nhưng vẫn vô duyên chưa gặp, đương trường không khỏi kích động, thiếu chút nữa là đem thê tử của mình ném sang
một bên. Xem bộ dạng hắn đi tới đi lui, ngồi cũng không yên thân, phỏng chừng tối nay sẽ mất ngủ. Trái lại, Sầm đại đương gia tương đối bình tĩnh, khi Lôi đại cốc chủ ngáp đến cái thứ ba, hắn liền đã sai người quét tước sạch sẽ đông sương phòng trong thiên viện ngày thường dùng để tiếp đãi khách quý, rồi lại thật cẩn thận tự mình đưa nhị vị khách quý tiến vào một căn phòng cực kì khí phái và tráng lệ, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò đệ tử trong bang đem tới một chiếc giường đôi siêu lớn đặt trong phòng. Tiếp theo, vì không quấy rầy nhị vị khách quý “nghỉ ngơi”, Sầm đại đương gia cùng những người khác đều thối lui ra khỏi sân, trước khi đi còn không quên quan tâm giúp khách nhân đóng lại cửa phòng. Đình viện to lớn như vậy yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại có Tô lâu chủ cùng Lôi cốc chủ đứng ngây ở đó, hai mặt nhìn nhau, nửa ngày mà không nói ra lời.
Trong phòng ngoại trừ chiếc giường lớn khiến cho Lôi Ngọc cảm thấy cực kì chói mắt, còn có một bồn tắm to đến thái quá, ước chừng có thể chứa đến ba, bốn người vạm vỡ. Trong phòng hơi nóng bốc hôi hổi, cạnh thùng có một chiếc ghế gỗ tử đàn, trên ghế bày ngay ngắn hai chiếc khăn tắm sạch sẽ.
“Coi mòi,” Tô Phóng líu lưỡi, “Lời đồn thật sự là thâm nhập nhân tâm.”
“Ngươi dám nói đây là lời đồn?” Lôi Ngọc nhíu mày.
“Lúc truyền đi đích thật là giả a? Bất quá…” Tô Phóng liếc mắt nhìn y, biểu tình trên mặt tựa như một con mèo ăn vụng cá. “Hiện tại thì…”
“Làm chi cười ghê tởm như vậy?” Lôi Ngọc bị hắn nhìn chòng chọc đến lông tơ toàn thân dựng lên, “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Ta chỉ muốn hôn ngươi thôi.” Thốt ra lời luôn muốn nói từ sau khi nhìn thấy Lôi Ngọc tắm, biểu hiện của Tô Phóng vô cùng thoải mái tự nhiên, tỏ vẻ không thèm để ý, chỉ có điều, hai tay ở phía sau lại trộm nắm lại thành quyền. “Tình nhân làm loại việc này là thực bình thường, không phải sao? Hay là… ngươi đã bắt đầu hối hận?”
“Ai hối hận?” Nghe được câu nói sau cùng của Tô Phóng, ý lui bước trong mắt Lôi Ngọc nhất thời hóa thành ngọn lửa không cam lòng yếu thế, “Hôn thì hôn, ai sợ ai?”
“Này, ngươi đừng bày ra bộ dáng quyết đấu trừng mắt nhìn ta được không?” Tô Phóng lắc đầu, “Rất không tình cảm.”
“Ta chịu cho ngươi hôn đáng lẽ ngươi nên cười trộm.” Lôi Ngọc bĩu môi, “Lại còn yêu sách nhiều như thế? Nếu ngươi không muốn…” Ngữ điệu uy hϊếp.
“Ai nói không muốn?” Tô Phóng một phen nâng cằm Lôi Ngọc, khẽ khép mắt lại, nhất cổ tác khí hăng hái hôn xuống.
“Ôi!”
“Đau quá!”
“Đây là lần thứ hai!” Lôi Ngọc bưng lấy răng nanh bị đâm đến ẩn ẩn đau, “Ngươi đến tột cùng có biết hôn môi hay không a? Kỹ thuật quá rách nát!”
“Ta có cách nào sao?” Tô Phóng liếʍ liếʍ môi thiếu chút nữa là rách da, “Ta đâu có kinh nghiệm.”
“Hừ,” Lôi Ngọc khinh thường lấy khóe mắt nhìn hắn, “Để ta tới giáo huấn cho ngươi.”
“Ngươi chẳng phải…”
“Bớt sàm ngôn đi!” Lôi Ngọc ôm lấy cổ Tô Phóng, cẩn thận đo lường khoảng cách, rồi mới đem đầu tiến lại gần. Bốn phiến môi ấm áp giao nhau, lần này cuối cùng không có dùng sức quá mạnh mà đập vào.
Thành công! Lôi Ngọc buông Tô Phóng ra, quay đầu đi, dương dương tự đắc nhìn hắn: “Thế nào? Vẫn là ta tương đối cao minh đúng không?”
“Này có là gì?” Tô Phóng dè bỉu, “Chân chính hôn môi là phải đem đầu lưỡi luồn vào, hôn đến thần hồn điên đảo mới tính.”
“Đầu lưỡi?” Lôi Ngọc nghi hoặc nói, “Như vậy không phải thực ghê tởm sao?”
“Ta cũng chưa thử qua.” Nhãn châu Tô Phóng xoay động, “Không bằng… chúng ta thử xem?”
“Này…”
“Thử qua sẽ biết.” Tô Phóng dụ dỗ, “Nếu cảm thấy ghê tởm, sau sẽ không làm nữa.”
“…”
Thấy Lôi Ngọc không tiếp tục phản đối, Tô Phóng dùng hai tay nhẹ nhàng nâng mặt y lên, sau đó hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi cúi xuống hôn. Bởi vì lúc này đây Tô đại lâu chủ không hề lỗ mãng làm việc, động tác trong nháy mắt ôn nhu rất nhiều, làn môi dày mềm mại dán lên miệng Lôi đại cốc chủ làm y thấy quá mức thoải mái, cho nên khi lưỡi Tô Phóng bắt đầu thử thăm dò không ngừng liếʍ láp, Lôi Ngọc không tự chủ được mà hé môi ra, mặc cho hắn tiến quân thần tốc. Hai người đều có lòng hiếu kì phi thường cùng tinh thần nhiệt tình thực hành, không hẹn mà cùng vươn lưỡi giao triền với đối phương… Đây là cái gì? Tê tê dại dại, như con sâu nhỏ luồn lách trong thân thể, gãi nhẹ vào tim, đặc biệt thoải mái. Hôn nồng nhiệt được một lúc, song phương cùng cảm thấy hít thở không thông, tim đập rộn ràng, đầu óc choáng váng, thân thể nóng lên, thiên lôi câu động địa hỏa cũng bất quá chỉ đến mức này…
Không ổn!
Không xong!
Hai người đồng thời rút ra khỏi đối phương, hướng lui về phía sau vài bước, ánh mắt mờ mịt, tầm mắt quấn quýt.
“Tiểu Ngọc nhi,” Hai tròng mắt nóng cháy của Tô Phóng nhìn thẳng Lôi Ngọc, thanh âm khàn khàn hỏi, “Ngươi cảm thấy…ghê tởm sao?”
“Không… không ghê tởm.” Lôi Ngọc kiệt lực cố gắng bình ổn cơn sóng trong lòng, muốn dùng tất cả biện pháp ức chế biến hóa ở nửa người dưới.
“Ta…” Tô Phóng hiển nhiên cũng bị quấy nhiễu như vậy, đáng ăn mừng chính là, quần áo hai người đều thập phần rộng thùng thình, nhất thời nửa khắc nhìn không ra dị trạng.
“Ngươi…” Lôi Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, nhuận nhuận cổ họng khô khốc, “Ngươi tắm rửa đi, ta ra ngoài đi dạo, ngươi tắm xong thì gọi ta.” Nói xong, xoay người bước nhanh chạy trối chết, ngay cả cửa cũng quên đóng lại. Nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn chật vật, khóe miệng Tô Phóng chậm rãi cong lên thành một nụ cười. Hiếm thấy y kích động như thế, nguyên lai không chỉ có mình, tiểu Ngọc nhi cũng rất lưu tâm a…
Đình viện thâm sâu, bóng cây trùng điệp, cành lá theo gió lay động.
Ánh trăng mềm mại như lụa chiếu vào trên người nam tử tú lệ đang ngẩng đầu dựa vào viện môn.
Tiếng bước chân trù trừ từ nơi không xa truyền đến, dây dây dưa dưa, ngập ngừng tiến về phía thiên viện. Khuya hôm nay người không thể ngủ cũng thật nhiều. Cước bộ chuyển tới cửa thiên viện, hán tử dáng người cường tráng, mày rậm mắt to liếc mắt một cái liền nhìn thấy người mình nhớ mãi không quên đang tựa vào cạnh cửa ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi đen láy trong suốt hơi hơi ướŧ áŧ, đôi môi kiều diễm hồng nhuận, so với khi mới gặp còn động lòng người hơn.
“Lôi, lôi, lôi cốc chủ…” Ngập ngừng mở miệng, mặt Đinh Hùng đã trướng đến đỏ bừng, “Ngươi, ngươi, ngươi còn, còn chưa ngủ…”
“Đinh nhị cục chủ,” Liếc thấy đại hán mới vừa rồi xem mình là nữ nhân mà gắt gao nhìn chằm chằm không tha, Lôi Ngọc diện trầm như nước. “Đêm khuya đến tận đây, không biết có việc gì muốn làm?”
“Ta… Tại, tại hạ…” Đinh Hùng ha ha nói không ra lời.
Lại là một tên ham muốn vẻ ngoài của mình. Bởi vì xưa nay kinh nghiệm bị người dây dưa thật sự quá nhiều, trong lòng Đinh Hùng suy nghĩ cái gì, Lôi Ngọc há lại không biết? Chẳng qua Lôi đại cốc chủ luôn luôn chán ghét loại ánh mắt này, chẳng dậy nổi cảm tình, trước mắt trừ bỏ Tô Phóng còn không có trường hợp đặc biệt khác.
“Nếu không có việc gì, ta về phòng trước.” Lôi Ngọc thản nhiên gật đầu, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút!” Thật vất vả mới nhìn thấy ý trung nhân ngày nhớ đêm mong, Đinh Hùng sao có thể cam tâm bỏ phí cơ hội tốt? Lập tức hắn bất chấp đường đột, đưa tay ra chụp lấy tay áo Lôi Ngọc.
“Đinh nhị cục chủ, ngươi quá thất lễ đấy.” Dễ dàng né khỏi một trảo này, khóe miệng Lôi Ngọc cong lên thành một nụ cười yếu ớt. Ở Tuyệt Tâm cốc, một khi y lộ ra nụ cười như thế, ngay lập tức những người có thể tránh sẽ tránh, trong phạm vi mười trượng, ngay cả quỷ ảnh tử cũng không nhìn thấy.
Đinh Hùng không phải người Tuyệt Tâm cốc, cũng không hiểu biết tính tình Lôi Ngọc như Tô Phóng, tự nhiên sẽ không minh bạch hàm ý chân chính đằng sau khuôn mặt tươi cười của Lôi đại cốc chủ. Hoàn toàn chìm đắm trong miệng cười xinh đẹp tao nhã, Đinh Hùng ba hồn đã lạc đường mất hai, làm sao còn có thể phân tâm đi chú ý giọng điệu mềm nhẹ lại bao hàm nguy hiểm của đối phương?
Nguyên lai có người có thể trợn tròn mắt làm mộng xuân. Nhìn thấy Đinh Hùng vẻ mặt si ngốc biểu tình mê mẩn, Lôi ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, phất phất tay trước mắt hắn: “Đinh nhị cục chủ?”
Ngón tay nhỏ gầy thon dài, trắng nõn xinh đẹp khiến cho Đinh Hùng nhất thời nhiệt huyết sôi trào, cái gì cũng không kịp nghĩ liền giơ tay sờ soạng. Tay hắn trực tiếp bi thiết bản đánh vào, cả người bị chấn động lui về sau bảy, tám bước, đập mông ngồi xuống. Tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, mới phát hiện tấm “thiết bản” kia là tay của một người, một người cao lớn rắn chắc, hàm hậu chậm chạp đang trừng mắt đứng chắn trước người Lôi Ngọc.
“Tô lâu chủ!”
“Đêm đã khuya,” Tô Phóng thân mật ôm eo Lôi Ngọc, ý tứ thập phần chiếm đọạt. “Đinh nhị cục chủ tựa hồ cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
Thấy tình cảnh này, Đinh Hùng xoay người nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn: “Ngươi…”
“Tiểu Ngọc nhi là tình nhân của ta.” Tô Phóng khoa trương tuyên bố, “Chuyện này trên giang hồ mọi người đều biết, chắc hẳn Đinh nhị cục chủ cũng có nghe thấy.”
“…” Đinh Hùng nhìn Tô Phóng tràn đầy tự tin, lại nhìn Lôi Ngọc yên lặng dựa vào bả vai Tô Phóng không nói một lời, bỗng nhiên hét lớn, “Ta không tin!”
“?!” Tô Phóng cùng Lôi Ngọc liếc mắt dò xét, “Vì sao?”
“Lời đồn trên giang hồ hơn phân nửa là nhảm nhí.” Đinh nhị cục chủ không phải hạng người để tin vỉa hè vào tai, “Hơn nữa tất cả đều là do ngươi nói…” bộ dáng hắn như đang bất bình thay Lôi Ngọc, “Lôi… Lôi cốc chủ y một câu cũng không…”
“Y không nói lời nào, chính là thừa nhận.” Tô Phóng kỳ quái nhìn hắn, “Này có gì không đúng?”
“Rõ ràng là ngươi thấy Lôi cốc chủ yếu đuối dễ bắt nạt…”
“Ai? Ai yếu đuối dễ bắt nạt?” Tô Phóng hoài nghi móc móc lỗ tai.
“Đương nhiên là Lôi cốc chủ.” Đinh Hùng nói chắc như bắp, “Nhất định là ngươi dùng bạo lực bắt ép, cưỡng bách y đáp ứng yêu cầu của ngươi…”
“Ngươi nói ta… cưỡng bách ai?” Tô Phóng há to miệng.
“Y.” Ngón tay tráng kiện không chút do dự chỉ vào người “yếu đuối dễ bắt nạt”, Đinh Hùng khí thế kinh người.
Vừa nghe thấy lời này, Lôi Ngọc nhanh chóng đem mặt vùi vào ngực Tô Phóng, hai vai không ngừng rung động.
“Ta nói không sai chứ?” Đinh Hùng căm giận trừng mắt nhìn Tô Phóng thần tình dở khóc dở cười, lớn tiếng nói, “Dù ngươi có là sát thủ thủ đoạn độc ác nhất, thanh danh vang dội nhất trong chốn võ lâm, ta cũng không sợ! Ta nhất định sẽ giúp Lôi cốc chủ thoát khỏi khống chế của ngươi!”
“Này,” Tô Phóng nhịn không được thở dài, “Coi như trong chốn võ lâm ta là sát thủ thủ đoạn độc ác nhất, thanh danh vang dội nhất, nhưng ngươi đừng quên, y cũng là thủ lĩnh hắc đạo thủ đoạn độc ác nhất, thanh danh vang dội nhất, há lại chịu bị ta khống chế?”
“Ngươi…” Đinh Hùng há mồm muốn biện giải.
“Đa tạ Đinh nhị cục chủ quan tâm,” Lôi Ngọc quay người lại, dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt, vừa rồi buồn cười nhịn không được, bây giờ bụng còn thấy đau. “Bất quá Lôi mỗ vẫn chưa bị bất cứ kẻ nào kiềm chế. A Phóng nói đúng, ta là tự nguyện ở bên hắn.”