Chương 256: Viên mãn không trọn vẹn!

Editor: Jun

Mùa xuân ở phía bắc. Gió Bắc lạnh giá gào thét cắt lên da thịt đau đớn.

Đường Tử An mặc áo giáp màu vàng đứng ở

trên

đầu tường thành, mắt nhìn về xa xa. Cách

một

dòng sông, đối diện là quân doanh Trần quốc bị bao phủ băng tuyết.

"Tướng quân, gần đây hoàng đế Trần quốc Dạ Thiếu Tân bệnh, cả Trần quốc lo lắng thấp thỏm. Mạt tướng đoán Trần quốc

sẽ

không

dám phát binh đánh Tiêu quốc chúng ta." Phó tướng trung niên đứng bên cạnh Đường Tứ An cao giọng

nói.

Đôi mắt sắc bén bức người của Đường Tử An vẫn nhìn dòng sông xa xa phía đối diện.

một

lát sau,

hắnmới thu hồi tầm mắt, dặn dò phó tướng bên cạnh:"Tâm tư Dạ Thiếu Tần cũng

không

hề đơn giản hơn so với phụ thân của

hắn. Mấy năm nay chúng ta cũng

không

ít lần bị người Trần quốc gây khó dễ. Năm nay thời tiết ẩm ướt hơn so với năm qua, mặc dù Dạ Thiếu Tần tuyên bố với bên ngoài thân thể ốm bệnh

nhẹ

nhưng có thể chỉ là kế sách dương đông kích tây của

hắn

mà thôi. Khoảng thời gian này, phòng thủ của chúng ta vẫn

không

được buông lỏng, ngươi truyền lệnh xuống các tướng sĩ chớ có buông lỏng cảnh giác để kẻ địch có cơ hội lợi dụng."

Lời

nói

uy nghiêm của Đường Tử An vừa dứt

thì

phó tướng bên cạnh ôm quyền lĩnh mệnh lui xuống.

Gió lạnh thổi vù vù khiến chiến bào của Đường Tử An báy phấp phới. Bóng dáng phó tướng vừa mới biến mất ở bậc thang tường thành

thì

bên tường thành liền có

một

bóng dáng nhanh nhẹn xuất

hiện.

Bóng dáng kia gần tới bên cạnh Đường Tử An

thì

dừng lại. Người nọ cúi đầu sửa sang lại y phục

trênngười, tất cả chỉnh tề xong mới đến bên cạnh Đường Tử An, vô cùng khéo léo gọi:"Cha."

Đường Tử An nhìn lại, đứng trước mặt

hắn

là tiểu nữ nhi Đường Hiểu Phù. Nữ nhi mười ba mười bốn tuổi nhà người khác đều thích thêu thùa hay vẽ tranh. Nhưng nữ nhi nhà

hắn

thì

lại say mê võ nghệ, khi bảy tám tuổi

đã

ở trong quân doanh lăn lăn lộn lộn,

hiện

đã

lớn mà vẫn

không

có ý muốn lập ra đình, suốt ngày chỉ thích cùng binh lính trong quân doanh luận bàn tỷ thí võ nghệ.

Với nữ nhi này

thì

hắn

thực

sự

hết cách.

Sắc mặt hơi trầm xuống, Đường Tử An bình tĩnh hận

không

thể rèn sắt

không

thành thép giáo huấn:"Ta

không

phải bảo con ở nhà thêu bức hoa mẫu đơn hay sao? Tại sao lại chạy tới đây?"

"Cha! Cha cũng

không

phải

không

biết nữ nhi chỉ biết múa thương, đâu có biết cầm kim chỉ. Cha bảo con thêu bức mẫu đơn kia

không

phải là làm khó con sao?" Đường Tiểu Phù cười khan, thuận tiện cả người tiến lên bám lấy cánh tay Đường Tử An, gương mặt ngây thơ vô tội.

Đường Tử An thở dài, lại mang vẻ mặt hận rèn sắt

không

thành thép,

nói:"Ta như thế nào mà lại sinh ra nữ nhi như con và ca ca của con,

một

đôi chỉ biết làm ta tức giận."

Đưởng Hiểu Phù lại bày ra vẻ mặt tiểu nữ nhi rúc vào người

hắn, cười khôn khéo lấy lòng.

Đường Tử An vuốt ve đầu nàng, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái:"Hiểu Phù, ta mới viết thư bảo



con mai mối giúp con. Cũng được

một

thời gian rồi,



con cũng

sẽ

nhanh có tin tức." Khi Đường Tử An được mười lăm tuổi

đã

bị Trì Lệ Dập đưa vào trong quân doanh huấn luyện. Từ đó về sau

hắn

từ

một

binh lính bình thường thăng lên chức đại tướng quân, trong quá trình đó cũng

đã

trải qua rất nhiều trận chiến tàn khốc.

Thê tử của

hắn

là nữ nhi của tộc trưởng bộ lạc Khương. Nàng cứu

hắn

một

mạng, sau này hai người kết làm phu thê, cùng nhau ở luôn biên quan. Đại khái vì đời sống quân doanh ảnh hương nên sau khi thành thân vợ chồng bọn họ vẫn

không

có con nối dòng. Đợi vài năm sau, thê tử của

hắn

mời sinh cho

hắn

một

nam

một

nữ.

Nhưng thê tử

hắn

sau khi sinh xong

thì

mất máu quá nhiều, khó sinh mà chết.

Sau này, Đường Tử An đưa nhạc phụ nhạc mẫu của

hắn

tới Tiêu quốc. Mấy năm nay

hắn

vẫn

không

tái giá, cũng

không

có di nương hay thông phòng... Nhạc phụ nhạc mẫu của

hắn

cũng từng uyển chuyển nhắc

hắn

tái giá, nhị lão

không

ngại nhưng Đường Tử An vẫn

không

chịu. Nhị lão cũng làm trung gian tạo cơ hội cho

hắn

gặp mặp với những



nương thích hợp nhưng Đường Tử An vẫn cự tuyệt.

không

còn cách nào khác, cuối cùng nhị lão bọn họ cũng chặt đứt tâm tư làm cho

hắn

tái giá.

Đường Hiểu Phù nghe thấy làm mai cho mình

thì

hai gò má nàng ửng hồng, thẹn thùng nhăn nhó:"Cha à,

không

phải con từng

nói

với người là

không

lấy chồng rồi sao. Con muốn cả đời đều ở cùng với người."

Đường Tử An cười:"Nữ hài tử nhà nào lại

không

lập gia đình."

Đường Hiểu Phù bĩu môi,

nói:"Cha, nam nhân có cái lợi ích gì. Cha nhìn con xem,

hiện

tại những đại lão gia trong doanh kia đánh nhau cũng chưa chắc

đã

là đối thủ của ta. Những chuyện nam nhân làm con cũng có thể làm được. Tại sao con phải gả cho

một

nam nhân còn yếu hơn cả con? Cha à, con

khônglấy tướng công đâu."

Đường Tử An bị

sự

ngốc nghếch của nàng làm cho tức cười,

hắn

lắc lắc đầu, buồn bã

nói:"nói

bậy! Nữ hài tử

không

lấy chồng

sẽ

bị người ta

nói

ra

nói

vào. Hơn nữa, nữ nhi của Đường Tử An ta sao có thể kém hơn người khác, nữ nhi nhà người ta có thể gả

thì

nữ nhi của ta vì sao

không

thể gả ra ngoài?"

"Cha à, nếu cha nhất định ép con gả

thì

con đây

nói

cho người biết, con muốn gả cho người có thể cưỡi ngựa thắng con, thuật bắn tên cũng

không

được thua kém, kiếm pháp phải cao siêu hơn con, giống như cha vậy..." Đường Hiểu Phủ còn muốn

nói

điều gì nữa

thì

chỗ bậc thang tường thành có

một

nam tử trẻ tuổi

đi

tới. Nam nhân kia mặc

một

thân áo trắng, trong tay cầm

một

cây quạt giấy tinh xảo, đó là

mộtcông tử

không

hề nhiễm chút hỗn loạn dù trong thời đại đen tối.

hắn

đi

tới trước mặt Đường Tử An và Đường Hiểu Phù, cười thản nhiên

nói:"Muội muội, trước cha

đã

để ta viết thư cho

cô, bảo



giúp muội tìm

một

phu quân tốt.

hiện

đã

có thư hồi

âm

của

cô, xem ra muội muội của ta

sẽ

nhanh thành thân."

hắn

nói

xong

thì

cố ý cầm quạt phẩy phẩy mấy cái, tay còn lại lấy từ trong tay áo ra

một

phong thư.

Thư này được gửi từ thành Ung Châu tới là thư



của hai huynh muội bọn họ gửi đến.

Đường Hiểu Phù thẹn thùng tiến lên muốn lấy thư lại bị nam nhân kia tránh được. Đường Hiểu Phù đuổi theo cũng

không

lấy được phong thư

trên

tay nam nhân.

Đường Tử An đưa tay khẽ vuốt chòm râu, cười ngăn:"Được rồi, huynh muội hai con

không

nên ồn ào. Mộ Tuân, con đừng trêu muội muội con nữa, mau đưa thư cho ta xem

đi."

Đường Mộ Tuân cười khẽ, đem phong thư trong tay giao cho Đường Tứ An. Đường Hiểu Phù làm mặt quỷ với

hắn,

nói

đểu:"Trời

thì

lạnh mà lại

đi

cầm quạt,

thật

là thúi!"

Đường Mộ Tuân chỉ lớn hơn Đường Tiểu Phù hai tuổi, từ

nhỏ

hắn

đã

trở thành thủ hạ của Đường Tử An. Cuộc sống trong chiến tranh tàn khốc cũng

không

khiến

hắn

trở lên thô kệch,

hắn

anh

dũng trầm ổn liên tiếp khiến đich quân phải thất bại. Lúc rảnh rỗi,

hắn

tinh thông cầm kỳ thư họa, tướng mạo của

hắnlại tuấn mỹ. Bình thường thích nhất là cầm quạt

trên

tay, dân chúng đều gọi

hắn

là "Ngọc diện hồ ly".

Đường Tử An

không

hề để ý tới hai người đùa giỡn,

hắn

mở phong thư

thì

thấy ngay chữ viết

trên

thư quả nhiên là của đích tỷ Đường Tứ Tứ.

"Cha, trong thư



viết gì vậy?" Đường Hiểu Phù tò mò hỏi han.

Khóe miệng Đường Tứ An chứa đựng ý cười, đem phong thư

trên

tay đưa cho Đường Mộ Tuân, Đường Mộ Tuân mở thư ra xem. Đường Hiểu Phù cũng tò mò tiến lên.

"Cha! Biểu tỷ lập gia đình!" Đường Hiểu Phù nhanh chóng đọc lướt qua thư

một

lượt, lập tức kêu lên. Bộ dáng nàng kinh hô lập tức trêu chọc Đường Tử An, Đường Hiểu Phù lập tức thu lại tươi cười khoa trương

trên

mặt, hơi nhe răng cười làm bộ thục nữ duyên dáng.

Đường Mộ Tuân xem xong thư

thì

đem thư gập lại lại bỏ vào trong bao thư. Sau đó,

hắn

lại phe phẩy cây quạt

nói

chậm rãi:"Cha, thư này bị trì hoãn vài ngày

trên

đường.

hiện

chúng ta mới nhận được thư, nếu muốn tới đúng ngày thành thân của biểu tỷ ở Ung Châu

thì

hơi khó..."

Đường Tử An gật gật đầu, Ung Châu và biên quan cách nhau vạn dặm. Mấy ngày hôm nay, ở biên quan lại có tuyết rơi

không

ngừng, cho nên Trường Giang va Hoàng Hà đều đóng băng

không

thể thông hành.

hiện

bọn họ nhận được thư, muốn tới kịp

thì

có hơi muộn rồi. Nhưng dù thế nào cũng là đại hôn của cháu

gái

hắn, bọn họ cũng

không

thể

không

phái người

đi

chúc mừng.

Đường Tử An nhìn vùng đất rộng lớn bị tuyết trắng bao trùm

nói:"Mộ Tuân, buổi tối con sắp xếp lễ vật, ngày mai cùng Hiểu Phù

đi

tới Ung Châu

đi."

"Cha, chúng con đều

đi

vậy còn người?" Đường Hiểu Phù cắn cắn cánh môi.

Nàng rất thích

cô, mẹ của nàng mất sớm, cha của nàng bận việc chiến

sự

nơi tiền tuyến cả ngày. Khi đó



của nàng

không

ngại vạn dặm xa xôi từ Ung Chau tới chăm sóc hai huynh đệ bọn họ. Sau này nàng cũng mấy lần được tới Ung Châu. Ở nơi đó, nàng cũng được



chăm sóc tận tình. Khác với đại tộc thế gia khác, ba nhà Quân gia, Trì gia, Đường gia có quan hệ thân thiết, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đứa

nhỏ

của ba nhà cũng

không

tranh giành lợi ích trần trụi, cũng

không

bởi vì lợi ích mà trở mặt nhau hay làm chuyện gì tổn hại đến mọi người.

Trong trí nhớ Đường Tử An,

hắn

cũng

đã

lâu chưa gặp tỷ tỷ. Năm

hắn

mười ba mười bốn tuổi,

không

có hiểu biết, luôn ảo tưởng có

một

ngày có thể trở thành

anh

hùng đỉnh thiên lập địa, bảo vệ tỷ tỷ của mình. Nhưng thời gian trôi qua,

hắn

từ

một

thiếu niên ngây thơ giờ

đã

trung nhiên. Nhưng

hắn

vẫn còn nhận

sự

quan tâm của tỷ tỷ mình.

"Ta

sẽ

đi

Trần quốc, chẳng may Trần quốc đột nhiên phát binh

thì

phải làm sao?" Đường Tử An cười vỗ vỗ bả vai Đường Hiểu Phù, nhìn thấy Đường Hiểu Phù vì

hắn

nói

vậy mà khóe miệng rũ xuống

thì

hắnlại đùa giỡn:"Hiểu phù,

trên

đường

đi

nhớ ngoan ngoãn nghe lời ca ca. Đến Ung Châu cũng nhớ phải nghe lời



của con. Ở đấy thêm ít ngày, tốt nhất là ở đến khi



con tìm cho con được

một

nam nhân trong sạch rồi mới trở về."

"Cha à, con

đã

nói

rồi cả đời này con

sẽ

không

gả, cả đời này

sẽ

luôn ở bên cạnh cha." Khuôn mặt Đường Hiểu Phù thẹn thùng mà đỏ ửng, hét to chạy mất.

Sau khi nàng chạy xa, Đường Mộ Tuân thu lại quạt:"Cha, cha cũng

đã

lâu chưa gặp

cô, hay là để con trông coi nơi này giúp cha, cha cùng Hiểu Phù

đi

đến Ung Châu

đi."

Đường Tử An lắc đầu:"không

cần đâu. Các con còn trẻ tuổi sau này

sẽ

còn

đi

xa.

một

ngày kia ta già

đikhông

đánh trận được nữa

sẽ

đi

Ung Châu, hàng ngày đều ở nhà của



con để cho dượng con tức chết."

Đường Mộ Tuân cười.

Đường Tử An đột nhiên nghĩ tới cái gì lại nhắc nhở:"À đúng rồi, ngày mai các con lên đường

thì

nhớ đến mộ của mẫu thân thắp hương.

không

thì

mẫu thân

sẽ

nhớ các con lắm đó.

Đường Mộ Tuân im lặng gật đầu.

Ngày hôm sau, Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân thu thập hành lý xong, Đường Tử An dẫn hai người đến mộ thê tử quá cố của

hắn. Hai người con đứng trước bia mộ vái ba cái. Trong tay Đường Tử An cầm

một

bầu rượu

nhỏ, trong bầu rượu chứa loại rượu hoa quế thê tử

hắn

thích nhất.

Mở bầu rượu, đem rượu hoa quế nghiêng về phía bia mộ, vẻ mặt

hắn

buồn bã đau thương,

nói:"A Tự, các con phải

đi

xa nhà

một

chuyến. Nàng ở dưới suối vàng nhất định phải phù hộ cho chúng thuận buồm xuôi gió."

Đáp lời

hắn

chỉ có hai cây Mai bị gió thổi xào xạc, năm đó thê tử

hắn

tự tay chăm sóc hai cây mai này, nay cây mai cũng

đã

nở hoa khiến ngôi mộ lạnh lẽo thê lương càng thêm bi lãnh.

"Thời gian

không

còn sớm nữa, hai con mau

đi

đi." Đường Tử An nhìn chăm chú bia mộ trước mặt,

nóivới hai người con phía sau lưng:"Ta muốn nán lại

nói

với mẫu thân các con mấy lời..."

"Cha, vậy người bảo trọng." Đường Mộ Tuân kéo Đường Hiểu Phù rời

đi. Hai người lên ngựa, trước khi

đi

quay đầu nhìn bia mộ của mẫu thân và phụ thân

đang

quỳ gối. Sắc mặt của hai người cũng dần trở nên nặng nề.

Mẫu thân bọn họ

đã

ra

đi

nhiều năm nhưng phụ thân vẫn luôn trông coi phần mộ cẩn thận.

"Cha, chúng con

đi

rồi người phải chăm sóc bản thân cho tốt!" Đường Hiểu Phù

nói

cầm lấy roi giục ngựa rời

đi. Đường Mộ Tuân đuổi theo sau.

Hai người cưỡi ngựa

đi

được

một

đoạn xa lại ngay lại nhìn bóng dáng phụ thân bọn họ mờ nhạt trong tuyết trắng xóa.

Hai người

không

hẹn mà cùng mang tâm trạng nặng nề

đi

tới Ung Châu.

Khi

không

có người khác, Đường Tử An liền ngồi xổm trước phần mộ, si ngốc nhìn bia mộ.

"A Tự, lần trước ta từng

nói

ta nhờ tỷ tỷ của ta tìm người thành thân với Mộ Nhi và Phù Nhi. Trong thư tỷ tỷ dặn riêng ta nhất định phải mang hai đứa cùng

đi

Ung Châu. Ta nghĩ tỷ tỷ của ta nhất định là

đãcó tin tức tốt rồi."

"A Tự, gần đây phu quân nàng lại huấn luyện được

một

chi kỵ binh. Chi kỵ binh này có sức chiến đấu hết sức cường hãn, phu quân của nàng có phải là rất giỏi hay

không?"

"A Tự, mùa xuân ở đây rất lạnh. Nàng ở đó nhất định phải chịu lạnh... Nếu bình thường ta đốt

không

đủ tiền giấy cho nàng

thì

nàng phải báo mộng cho ta biết..."

...

Đường Tử An cũng

không

biết bản thân ngồi ở trước bia mộ bao lâu. Khi

hắn

ý thức được

thì

trời

đãkhuya, bầu trời đen kịt lại bắt đầu rớt xuống những bông tuyết trắng xóa. Bông tuyến dừng

trên

người

hắn

sau đó tan ra, khiến làn da lạnh lẽo.

Đường Tử An đứng lên, phủi tuyết

trên

người rồi lại ngắm mãi hai chữ "ái thê"

trên

bia mộ.

"A Tự, nàng ở dưới đó

không

cần phải lo gì cả. Ta

sẽ

chăm sóc hai con tốt nhất." Trong lòng Đường Tử An nặng nề lạ thường,

hắn

dừng lại

một

chút, sau khi bình phục lại tâm tình mới miễn cưỡng bày ta

mộtnụ cười, dịu dàng

nói:"A Tự, khi nào có thời gian ta

sẽ

trở lại thăm nàng. Nàng bảo trọng."

hắn

và thê tử quá cố của

hắn

không



một

tình

yêu

oanh oanh liệt liệt, chuyện tình xưa của bọn họ rất bình thường. Khi

hắn

bị thương

trên

chiến trường được

một

nữ tử của dân tộc Khương cứu. Sau đó chàng hữu tình nàng có ý. Sau này

hắn

cưới nàng làm thê tử, nàng coi

hắn

là ông trời.

Nàng ở cùng

hắn

trong hoàn cảnh máu tanh gϊếŧ chóc suốt chín năm.

hắn

từng nghĩ

sẽ

cả đời năm lấy tay nàng

không

rời. Chỉ

không

ngờ ông trời

không

cho phu thê bọn họ may mắn đó. Sau khi nàng sinh hạ nữ nhi của

hắn

thì

vĩnh viễn nằm trong phần mộ lạnh băng.

Nếu hỏi

hắn

chuyện vui nhất trong đời này là gì? Câu trả lời chắc chắn là khi phụ thân của nàng đồng ý gả nàng cho

hắn. Mà việc

hắn

hối tiếc nhất chính là vào giờ khắc kết thúc sinh mạng của nàng

thì

hắnđang

ở chiến trường gϊếŧ địch.

Khi

hắn

đại thắng vô cùng vui mừng trở về nhà

thì

thân thể của nàng

đã

hoàn toàn lạnh băng...

Ba ngày sau,

hắn

ôm nữ nhi

không

ngừng khóc nhìn linh cữu của nàng đặt xuống lòng đất, vào lúc đó tâm

hắn

đã

hóa tro tàn.

Cũng may

hiện

tại con của bọn họ đều

đã

trưởng thành rồi, cũng mau tới thời điểm thành gia lập nghiệp.

đã

từng có người hỏi

hắn

vì sao

không

đi

bước nữa?

hắn

không

phải hán tử si tình, chẳng qua

hắn

cảm thấy

trên

đời này

sẽ

không

bao giờ có người thích hợp với

hắn

bằng nàng.

hắn

không

thành thân, con của A Tự và

hắn

sẽ

không

phải có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ. Mặc dù huynh muội bọn chúng

không

có được

yêu

thương của mẫu thân nhưng

sẽcó tất cả

yêu

thương của phụ thân.

Kỳ thực như bây giờ

hắn

cũng thấy rất tốt rồi. Chuyện

hắn

vui thích chính là nhìn hai con thành gia lập nghiệp, sinh mệnh của

hắn

cũng coi như là "viên mãn" dù

không

được trọn vẹn!

đi

bộ rời

đi, ngựa của

hắn

thấy

hắn

đi

tới thi tiến về phía

hắn. Đường Tử An nhảy lên yên ngựa, thúc ngựa rời

đi.

Ngựa rời

đi

liền để lại dấu chân ngựa

thật

dài

trên

đường. Bầu trời tuyết rơi nhiều,

không

lâu sau, tuyết trắng bao trùm lên dấu chân ngựa.

Hai tán Mai trước mộ lặng yên đón gió lạnh xôn xao. Hương thơm theo gió bay xa.

Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân ngày đêm chạy

đi, nửa tháng sau

thì

rốt cục hai người đến được thành Ung Châu. Chỉ là bọn họ

đã

bỏ lỡ đại hôn của Quân Úc Bảo. Nhưng cũng may bọn họ đến đúng ngày Úc Bảo lại mặt.

Trăng

đã

lên cao, trong phòng khách của Quân gia vô cùng náo nhiệt. Khi bọn họ dùng bữa được

mộtnửa

thì

quản gia đến bẩm báo Đường thiếu gia và Đường tiểu thư tới.

Mấy năm nay Đường Tứ Tứ

không

ít lần sai người mang quà tới biên cảnh. Tính toán thời gian cũng

đãhai ba năm nàng

không

gặp hai cháu. Bây giờ biết bọn họ đến

thì

chẳng còn quan tâm gì hết, tự mình ra ngoài sảnh tiếp đón.

Những người khác cũng vui mừng đứng dậy khỏi chỗ ngồi tự mình

đi

ra ngoài chào đón.

Hoàn!