Chương 255: Phiên ngoại 8: Nguyện một lòng một dạ, bên nhau tới khi bạc đầu!

Editor: Jun

Chương Tư Nguyên và phụ thân của

hắn

- Chương Tụ được mời tới Tiền phủ làm khách.

Chờ khi quản gia dẫn hai cha con họ Chương tới thư phòng của Quân Cơ Lạc

thì

hắn

nhìn thấy Chương Tư Nguyên. Chương Tư Nguyên

không

khác so với trong bức họa là mấy, làn da ngăm đen, ngũ quan thâm thúy cương nghị, vầng trán tỏa ra

anh

khí khá giống với Quân Cơ Lạc.

Quân Cơ Lạc híp mắt, đôi mắt như ngọn đuốc quan sát Chương Tư Nguyên

một

lượt. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Quân Cơ Lạc, Chương Tư Nguyên liền ngước mắt lên, hơi chút khẩn trương hướng về phía Quân Cơ Lạc.

Tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt Quân Cơ Lạc uy nghiêm cường thế. Chương Tư Nguyên chỉ cảm thấy ánh mắt

hắn

sắc bén như kiếm sắc lạnh đâm về phía

hắn.

hắn

hơi nhếch môi, băng ngụ trong mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

Quân Cơ Lạc

nhẹ

giật khóe miệng, bật cười lớn, sau đó thản nhiên

nói:"Quả nhiên là

anh

hùng xuất thiếu niên. Bỉ nhân có nghe đại danh của Chương công tử, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Chương Tư Nguyên cung kính hành lễ với Quân Cơ Lạc, nét mặt khiêm tốn:"Tiền bá phụ quá khen." Quân Cơ lạc và Đường Tứ Tứ đến Ung Châu đương nhiên

không

thể dùng họ Quân, hai người bàn bạc dùng họ "Tiền".

Phụ thân Chương Tư Nguyên cũng là người lăn lộn trong trốn quan trường. Những năm gần đây,

hắncũng nghe

một

ít về Tiền gia. Người người đều

nói

ở thành Ung Châu này,

không

thể đắt tội nhất chính là Tiền gia từ kinh thành dọn tới. Cho tới cả tri phủ thành Ung Châu, cho tới quan viên nòng cốt trong triều đình cũng

không

quản được người Tiền gia. Về phần nguyên nhân

thì

tất cả mọi người đều im lặng

không

chịu

nói. Nhưng dù thế nào

thì

chỉ với điều này cũng chứng minh Tiền gia có bối cảnh vô cùng lớn.

Nay vì việc hôn

sự

của nhi tử mà

hắn

tự mình tới cửa cũng

không

dám kênh kiệu.

"Tiền huynh quá khen rồi, tiểu nhi

không

tốt,

không

dám nhận

sự

tán thưởng của Tiền huynh." Chương Tụ ôm quyền tiến lên. Chương tướng quân tung hoành sa trường hai mươi mấy năm đứng cạnh Quân Cơ Lạc mặc cẩm bảo lại bị khí thế

trên

người Quân Cơ lậc át chế.

Tự cảm thấy điểm này,

hắn

lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với Quân Cơ Lạc. Quân Cơ lạc ôm quyền,

trên

mặt nở nụ cười khách sáo:"Chương tướng quân khách khí rồi."

Sau khi

nói

lời này xong, Quân Cơ Lạc đưa ánh mắt trở lại Chương Tư Nguyên.

hắn

cũng

không

quanh co lòng vòng, dứt khoát

nói:"Biết đánh cờ

không?"

"Biết!" Chương Tứ Nguyên gật đầu.

Quân Cơ Lạc cũng gật gật đầu, thuận thế sai người lấy bàn cờ. Hai người cùng đánh cờ!

Buổi chiều yên tĩnh, trong thư phòng, lư hương dặm xông hương tỏa khói lượn lờ. Ván cờ của Quân Cơ Lạc và Chương Tư Nguyên cũng

đã

đến giai đoạn cuối cùng.

Quân Cơ Lạc quân trắng, Chương Tư Nguyên quân đen. Quân trắng

một

đường vây chắn nay bị quân đen dồn vào thế khó, mắt thấy thua tới nơi. Quân Cơ Lạc cũng

không

gấp gáp, ngón tay thon dài của

hắn

lấy

một

quân cờ đen, vô cùng có tiết tấu loại ra khỏi bàn cờ. Chương Tưu Nguyên

đang

chiếm ưu thế nhưng xem

hắn

đã

sớm toát mồ hôi.

Tuy

hắn

sắp giành được thắng lợi nhưng cũng

không

dám chủ quan qua loa.

hắn

ngẩng đầu nhìn Quân Cơ lạc, ánh mắt sâu thẳm theo dõi

hắn, từ đầu đến cuối vẫn

không



trưởng giả trước mặt

hắn

còn giấu những gì.

Chương Tụ ở bên cạnh nhìn bàn cờ trắng đen, nhiều lần

hắn

nháy mắt với nhi tử nhưng nhi tử

hắn

vẫn luôn làm bộ

không

để ý.

Chương Tư Nguyên lại đặt xuống

một

quân cờ đen, Quân Cơ lạc nhíu mày cười

nói:"Người trẻ tuổi, tài đánh cờ của ngươi

thật

sự

rất cao siêu. Nhưng chẳng lẽ

không

ai

nói

với ngươi, ta là trưởng bối

thì

vãn bối ngươi phải khiêm nhường

một

chút sao?" Biết



ta có thể trở thành nhạc phụ của ngươi mà còn dám từng bước ép sắt,

một

nước cũng

không

tha.

Người trẻ tuổi kia,

không



một

chút nhường nhịn. Về sau nữ nhi bảo bối của

hắn

gả cho

hắn

ta, ở nhà chồng bị khi dễ, nhạc phụ này cũng

sẽ

không

làm được gì.

Chương Tư Nguyên ngẩng đầu lên,

hắn

còn trẻ tuổi

trên

khuôn mặt tràn đầy

sự

hăm hở,

hắn

chắp ta

nói

thẳng thắn:"Cờ người, trí dũng. Vãn bối nghe

nói

bá phụ ngài đánh cờ rất tài, cho nên toàn lực ứng phó. Nếu vãn bối vì muốn nịnh nọt bá phụ mà cố ý mở nước

thì

đây chẳng phải là khinh nhờn bá phụ hay sao, đây chính là đại bất kính."

Khi

hắn

nói

chuyện, ánh mắt

không

hề né tránh, vẻ mặt cũng

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh, khiến cho người ta cảm thấy

hắn

là người có chủ kiến có nguyên tắc.

Trong mắt Quân Cơ lạc

hiện

lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên ánh mắt của Chương Tư Nguyên khiến

hắn

giật mình nhớ lại chuyện khi

hắn

còn trẻ tuổi với Trì Lệ Dập. Khi đó có lẽ

hắn

cũng chống đối Trì Lệ Dập như vậy. Trì Lễ Dập phỏng chừng cũng

không

ít tức giận với

hắn.

Ha ha, trời đất luân chuyển, bây giờ lại đến phiên

hắn.

Bật cười lớn, Quân Cơ Lạc

nói:"Người trẻ tuổi, tuy rằng ta

không

thể nào thích ngươi nhưng đôi lời của ngươi

không

sai, tài đánh cờ của ta đúng là cao siêu."

Quân Cơ Lạc vừa cười vừa đặt

một

quân cờ trắng lên

trên

bàn cờ. Toàn bộ thế cục lập tức xuất

hiệnbiến hóa vi diệu. Chương Tư Nguyên kinh ngạc, sau

một

hồi suy tư,

hắn

thận trọng đặt quân cờ đen trong tay xuống.

Quân Cơ Lạc lập tức hạ cờ xuống, bàn cờ lại lập tức xuất

hiện

nghịch chuyển. Quân Cơ Lạc thắng, Chương Tư Nguyên nhận thua.

Sau

một

ván, quản gia tới thỉnh bọn họ tới phòng khách dùng bũa. Đường Tứ Tứ lấy thân phận đương gia nữ chủ nhân gặp mặt hai cha con Chương gia. Về phần Úc bảo, nam nữ khác biệt nên nàng cũng chưa gặp mặt cha con Chương gia.

Trong buổi tiệc, Đường Tứ Tứ cũng thừa dịp hỏi han Chương Tư Nguyên mấy chuyện. Chương Tư Nguyên đều trả lời đúng mực, Giọng

nói

của

hắn

dễ nghe, thái độ khiên tốn khiến Đường Tứ Tứ rất thích.

Đến nửa

thì

Đường Tứ Tứ cũng

đã

hỏi xong mấy vấn đề. Nàng nháy nháy mắt với Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc bắt đầu mời rượu. Nàng chớp mắt

một

cái, trăng cũng

đã

lên đến lưng chừng bầu trời. Quân Cơ Lạc và hai cha con Chương gia uống hết ba vò rượu lớn. Chương Tụ say đến bất tỉnh nhân

sự. Còn Chương Tư Nguyên dù

không

bất tỉnh nhân

sự

như phụ thân nhưng cũng say

không

nhẹ. Đứng lên

đi

lại cũng lảo đảo.

Dưới tình huống như thế, Đường Tứ Tứ là nữ chủ nhân lệnh quản gia an bài hai cha con Chương gia nghỉ lại trong phòng cho khách. Nửa đêm, Chương Tư Nguyên say khướt mơ hồ cảm thấy có người

trênngười

hắn. Khi

hắn

nặng nề mở mí mắt

thì

liền nhìn thấy

một

nữ tử mặc sa mỏng

đang

táy máy tay chân

trên

người

hắn.

Nữ tử kia tuyệt sắc quyến rũ, ở trước mặt

hắn

làm hành động quyến rũ trêu chọc

hắn.

Nếu cùng là tính huống như vậy, thiếu niên huyết khí phương cương gặp được tình cảnh này

sẽ

sớm bổ nhào vào mỹ nhân... Chương Tư Nguyên cũng

sẽ

giống vậy sao?

Gà vừa gáy quản gia nhận được tin tức mới nhất vội vã bẩm báo với Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ.

Chương Tư Nguyên

không

chạm vào nữ nhân đó!

Ấn tượng tốt của Đường Tứ Tứ với tiểu bối Chương Tư Nguyên này lại tăng thêm mấy phần. Nàng nhìn Quân Cơ Lạc:"Chàng xem

đi.

hắn

đã

vượt qua khảo nghiệm của chàng rồi." Để nhìn



ràng bản chất của

một

người

thì

có thể qua bàn cờ, qua bàn rượu mà nhìn ra. Chương Nguyên Chương đánh cờ cùng Quân Cơ Lạc

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh,

không

bởi địa vị mà chủ động lấy lòng. Điều này chứng minh

hắn

là người có nguyên tắc

sẽ

không

dễ dàng bị ý kiến của người khác làm lung lay.

Về phần tính cách khi rượu vào, càng

không

cần phải

nói.

Nữ nhân bọn họ phái

đi

thăm dò Chương Tư Nguyên là hoa khôi mới tới của kỹ viện,

không

chỉ có tướng mạo mà kỹ xảo hầu hạ nam nhân của nàng ta

không

hạng nhất

thì

cũng hạng nhì. Nhưng Chương Tư Nguyên cũng

không

vì rượu mà loạn tính. Cái này đáng quý.

Tóm lại, nhạc mẫu Đường Tứ Tứ rất thích Chương Tư Nguyên. Hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy nam tử này rất xứng đôi với nữ nhi.Nhưng còn Quân Cơ Lạc mặc dù biết Chương Tư Nguyên qua được khảo nghiệm của bọn họ nhưng trong lòng vẫn

không

nhịn được khó chịu, thực

sự

luyến tiếc nữ nhi gả cho người.

hắn

nắm tay thành quả đấm, đặt bên miệng ho hù khụ, xấu xa

nói:"Tứ Tứ, nếu Chương Tư Nguyên

thậtsự

là nam nhân tốt,

hắn

cũng thích Úc Bào

thì

chúng ra quan sát thêm mấy ngày nữa

đi." Kỳ thực

hắnchính là muốn giữ nữ nhi thêm

một

thời gian ngắn nữa mà thôi.

Trong lòng

hắn

tính toán thế nào đương nhiên Đường Tứ Tứ biết



cho nên nàng cũng

không

phản đối. Càng khiến cho hôn

sự

cửa nữ nhi và Chương Tư Nguyên chậm trễ.

Mùa xuân hai năm sau.

Rốt cục Quân Úc Bảo cũng mặc lên người đồ cưới đỏ thẫm, được bà mai nâng đỡ

đi

ra khỏi khuê phòng của nàng. Quân Cơ Lạc cả đời mạnh mẽ duy chỉ có lúc này trước mặt rất nhiều người mà hốc mắt lại ửng hồng.

"Úc Bảo, đến đó nếu gặp phải chuyện con

không

giải quyết được

thì

con có thể sai người báo cho phụ thân biết. Nhất định phụ thân

sẽ

giúp con xử lý thỏa đáng. Còn nữa, nếu Chương Tư Nguyên dám khi dễ con, dám ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ hoặc có di nương thông phòng..., con

không

cần phải khách khí với

hắn. Con là nữ nhi duy nhất của Quân gia, chỉ cần

một

ngày phụ thân con còn sống... dù con có chọc phải ông trời, phụ thân con cũng

sẽ

giúp con chống.

Nếu

một

ngày kia, phụ thân và mẫu thân đều mất

đi, mấy ca ca của con cũng

sẽ

bảo vệ cho con

thậttốt... Nhớ, "nín nhịn"

không

phải truyền thống nhà chúng ta. Phụ thân mẫu thân của con khổ cực nuôi lớn con

không

phải để con đến Chương gia chịu khổ..."

Quân Cơ Lạc dặn dò thỉnh thoảng xoay người qua chỗ khác vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt. Đường Tứ Tứ nghe Quân Cơ Lạc

nói

như vậy

thì

mũi cay cay liền

không

nhịn được mà khóc nức nở.

"Úc Bảo, nhớ. Đến Chương gia

thì

không

thể bướng bỉnh như trước... Còn nữa..." Đường Tứ Tứ dùng khăn tay lau nước mắt

trên

mặt, nghiêm túc

nói:"Phụ thân con

nói

không

có sai. Nhà chúng ta

sẽ

mãi mãi là hậu thuẫn của con. Con đến nơi đó....

không

cần phải chịu ủy khuất..."

Quân Úc Bảo ôm lấy Đường Tứ Tứ khóc thành tiếng.

Trong ngày đại hỉ, Năm huynh đệ Quân gia đương nhiên vượt ngàn dặm xa xôi tới tiễn muội muội,

đicùng bọn họ còn có Thẩm Hoa Dung và Trì Hằng Liễu. Vì Trì Lệ Dập có chuyện

không

thể rời

đi

nên nhờ Thẩm Hoa Dung tặng

một

phần đại lễ cho Úc Bảo.

Pháo nổ đùng đùng, bà mỗi

đã

thúc giục nhưng vợ chồng Đường Tứ Tứ vẫn

không

nỡ cho nữ nhi

đi. Trong sân, mọi người thấy ba người ôm nhau khóc lóc

thì

đều rối rít tiến lên khuyên nhủ. Khuyên

thậtlâu cảm xúc ba người mới khó khăn bình ổn lại

một

chút.

Sau đó, Quân Úc Bảo được Ngũ ca cõng tới cửa lớn Tiền gia. Hôm nay Chương Tư Nguyên mặc đồ cưới tuấn lãng khác ngày thường,

hắn

theo nghi thức đỡ lấy tân nương, rồi lập tức leo lên lưng bảo mã Tây Vực dũng mãnh.

"Khởi kiệu!" Bà mỗi hô to

một

tiếng, tiếng pháo lại nổ ra ầm vang rung động.

Kiệu hoa được kiệu phu chậm rãi nâng lên, Chương Tư Nguyên mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua kiệu hoa rồi mới kéo giây cương ngựa giục ngựa tiến về phía trước. Quân Cơ Lạc đứng ở cửa lớn, mắt thấy kiệu hoa dần dần

đi

xa, cảnh tượng trước mắt dần bị nước mắt làm cho nhòa

đi.

Nữ nhi duy nhất của Quân gia xuất giá, khi đó mười dặm trang hoàng đỏ thẫm vô cùng náo nhiệt. Giá thế này có thể so sánh với nữ nhi của hoàng đế xuất giá, khiến dân chúng bên đường xem náo nhiệt chậc chậc khen ngợi.

Buổi tối.

Đường Tứ Tứ tiếp đón tân khách xong

thì

trở lại phòng thấy Quân Cơ lạc

đang

ngồi ở ghế. Trong tay

hắn

cầm

một

bầu rượu

đang

vừa uống vừa ngẩng đầu nhìn trăng

trên

bầu trời.

Đường Tứ Tứ

đi

đến bên cạnh

hắn, đoạt lấy bầu rượu trong tay

hắn, than thở an ủi:"Được rồi. Nữ nhi cũng gả rồi, nó cũng

không

còn là tiểu hài tử,

sẽ

xử lý tốt chuyện của bản thân, chàng

không

cần phải lo lắng cho nó."

Quân Cơ Lạc yên lặng

một

lát, kéo lấy cổ tay của Đường Tứ Tứ khiến nàng ngồi lên đùi

hắn. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau.

Gió đêm nhè

nhẹ

thổi tới, trong

không

khí trần ngập mùi hoa thơm ngát.

"Tứ Tứ, chúng ta già

thật

rồi." Giọng

nói

của

hắn

dường như có chút cảm giác thê lương. Đường Tứ Tứ ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy chòm râu xám trắng

trên

cằm

hắn.

Ánh mắt buồn bã, Đường Tứ Tứ khẽ lặp lại lời

hắn:"Đúng vậy, chúng ta đều

đã

già rồi." Cháu trai lớn nhất của bọn họ cũng

đã

cứng cáp, đây

không

phải là bọn họ già rồi sao?

"Tứ Tứ, cuối cùng bên cạnh ta cũng chỉ còn có nàng." Quân Cơ Lạc theo thói quen cọ cằm của mình vào hai má Đường Tứ Tứ, thời gian trôi như nước chảy, vội vàng mà qua, năm tháng để lại

trên

khuôn mặt bọn họ những giấu vết già nua. Nay

hắn

đã

già mà nàng cũng

không

còn trẻ nữa. May mà hai người bọn họ vẫn bên cạnh

yêu

thương lẫn nhau.

Đường Tứ Tứ ngẩng đều cười khẽ, trong nụ cười mang vẻ đẹp thoát tục điềm nhiên.

trên

đời này còn có ai ngoài

hắn

, còn có ai có thể khi nàng lớn tuổi nhan sắc phai tàn mà vẫn ở bên cạnh nàng

không

rời xa.

"Phu quân, nếu chàng có thể sống lại

một

lần nữa, cho chàng chọn lại chàng còn muốn cưới thϊếp nữa hay

không." Đường Tứ Tứ ngẩng đâu nhìn trăng tròn

trên

bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Trăng có lúc tỏ lúc mờ cũng như người có lúc thăng lúc trầm.

Đời này của nàng vì có Quân Cơ Lac mà viên mãn.

Quân Cơ lạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Trăng sáng tỏ, khắp trời đất bao phủ ánh sáng trắng nhu hòa, tất cả đều mang vẻ đẹp yên tĩnh.

Câu môi,

hắn

bất cần đời cười

nói:"Nếu có thể được chọn lại... Ta đương nhiên

sẽ

không

chọn nàng. Nàng xem nàng

đi, khi ta mới quen nàng, nàng quật cường giống như con mèo

nhỏ

nhe răng trợn mắt hù họa người khác. Lúc ấy còn cảm thấy nàng

thật

đáng

yêu. Nhưng..." Giọng

nói

của

hắn

đột nhiên cất cao lên:"Từ khi nàng sinh lão Tứ lão Ngũ

thì

bắt đầu dở bài cọp mẹ. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước ta

không

cưới nàng mà hoàng đế như ta để cho hậu cung trở nên vô cùng náo nhiệt

thì

hẳn là ngày ngày của ta trôi qua

sẽ

thích ý hơn nhiều."

Đường Tứ Tứ khẽ hầm hừ cười cười, vô cùng nhẫn nhịn mới

nói:"Nếu chàng mà có ý nghĩ cưới vợ bé

thìbây giờ thực ra cũng

không

có muộn. Nhưng trước khi cưới vợ bé về

thì

chàng nên bàn bạc với mấy nhi tử xem bọn chúng có đồng ý

không."

Nam nhân có tiền có thế, tướng mạo

anh

tuấn, vĩnh viễn cũng

không

thiếu nữ nhân trẻ tuổi hâm mộ: Nhất là trong những năm

hắn

làm hoàng đế,

không

bết có bao nhiêu nữ tử ở tuổi dậy

thì

muốn tiến cung hầu hạ

hắn. Là nữ nhân sau lưng hoàng đế, nàng cũng sợ hãi cũng bất an.

May thay cuối cùng nàng giữ được gia đình, giữ được người nam nhân này.

Cho nên cho dù Quân Cơ Lạc trả lời

sẽ

không

chọn nàng, nàng cũng

không

tức giận.

Cả đời này nàng

không

tiếc điều gì, nàng

không

tham lam. Chuyện của kiếp sau, kiếp sau rồi tính!

Vốn Quân Cơ Lạc muốn đùa Đường Tứ Tứ nên mới cố ý nó như vậy. Sau khi nghe Đường Tứ Tứ đáp lời

thì

hắn

khẽ thở dài, dị dàng ôm lấy bả vai nàng,

hắn

ghé bên tai nàng bất đắc dĩ

nói:"Aiz, già rồi. Nếu ta còn trẻ tuổi, ta

một

người có thể chấp năm. Bây giờ

thì

một

người trong số chúng có thể chấp năm người như ta. Nếu mà ta đây sau lưng bọn chúng muốn cưới vợ bé

thì

chỉ sợ

không

có mạng mà hưởng chuyện ***. Cho nên, vì chính bảo thân mình, ta

sẽ

tiếp tục chỉ có mình nàng thôi! Tối thiểu năm tên tiểu tử thúi kia nể mặt mũi mẫu thân mà

không

dám động ta động chân với ta."

Quân Cơ Lạc cười tự giễu, tay năm lấy tay Đường Tứ Tứ. Mười ngón tay hai người đan vào nhau, trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc có ánh sáng chói mắt xẹt qua.

hắn

rất cảm tạ thê tử của mình

đã



hắn

mà sinh sáu người con, hơn nữa giáo dục bọn chúng rất tốt.

hắn

cũng cảm tạ thê tử của mình vẫn luôn cùng

hắn

trải qua những mưa gió suốt hai mươi mấy năm.

trên

đời này

không

có người nào là hoàn mỹ. Thê tử của

hắn

cũng có rất nhiều khuyết điểm. Nhất là bây giờ, nàng già

đi

làn da cũng

không

còn căng mịn, cũng

đã

có nếp nhăn ở khóe mắt...

Giống vậy,

hắn

cũng

không

phải tiên nhân

không

có khuyêt điểm.

Đời người như

một

cuộc chiến.

hắn

"ngu ngốc"

sẽ

không

thể nào lo toan hết, cho nên

hắn

đem chính mình giao cho nữ nhân này. Thắng,hắn

phải có được nữ nhân này ái mộ. Thua,

hắn

nguyện thua cuộc. Cũng may ông trời thương, cuối cùng vẫn để cho

hắn

thắng.

Dù có ba ngàn đóa hoa,

hắn

cũng chỉ cần

một

mình đóa hoa này.

Kiếp sau,

hắn

hy vọng có thể gặp lại nàng, có thể lại cho nàng

một

lần "duy nhất".

"Tứ Tứ,

hiện

ngay cả đứa con

nhỏ

nhất của chúng ta cũng

đã

xuất giá rồi. Thứa dịp khi chúng ta còn có thể

đi

lại, kế tiếp ta muốn đưa nàng tới những nơi chưa từng tới."

"Được!" Đường Tứ Tứ dịu dàng đáp lời.

...

Trong viện,

một

chậu hoa quỳnh

đang

đón gió lặng lẽ nở rộ trong màn đêm.

Giờ phút này, trăng tròn đầy, người cũng viên mãn.

Ba ngày lại mặt

thì

trên

mặt Úc Bảo đều mang theo nụ cười hạnh phúc. Quân Vô Cữu

đã

sớm làm cha, lần này

hắn

đến Ung Châu cũng đưa hoàng hậu và con của

hắn

đi

cùng. Đứa

nhỏ

ba tuổi mập mạp tròn trịa, nó giang hai cánh tay muốn Úc Bảo đến ôm nó.

Úc Bảo rất thích cháu mình tất nhiên

không

làm nó mất hứng. Nàng ôm nó vào trong ngực

nhỏ

giọng dỗ dành. Cũng

không

biết nàng và đưa

nhỏ

nói

cái gì mà

không

lâu sau đứa

nhỏ

liền mặt mày hớn hở

nóimấy câu

không



lắm.

Quân Vô Cữu hai tay chắp sau lưng, nhìn thoáng qua Trì Tĩnh Thù. Trì Tĩnh Thù Hiểu ý tiến lên lôi kéo Úc Bảo và các nữ quyến khác rời

đi. Trong lúc nhất thời phòng khách huyên náo trở lại

sự

yên tĩnh.

Quân Vô Cữu bước bình tĩnh vững vàng tới trước mặt Chương Tư Nguyên, bốn huynh đệ khác của Quân gia cũng xông tới.

hiện

Chương Tứ Nguyên

đã

biết thân phận của Quân Vô Cữu,

hắn

cung kính hành lễ vua tôi với Quân Vô Cữu. Quân Vô Cữu đỡ lấy

hắn, tay vỗ nhè

nhẹ

bả vai Chương Tư Nguyên, mang theo uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn,

nói:"Muội phu, hãy đối xử tốt với hoàng muội của trẫm, nếu nàng có chuyện gì

thì

phụ hoàng trẫm chắc chắn

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi. Ngươi nên biết phụ hoàng ta lợi hại như thế nào."

"Thần tuân chỉ!" Chương Tư Nguyên ôm quyền, vô cùng tự tin đáp lời. Chăm sóc tót thê tử của mình chính là bổn phận của

hắn.

hắn

cũng luôn có lòng tin mình nhất định có thể chăm sóc nàng

thật

tốt.

Về phần nhạc phụ

thì

đó đích xác là

một

thần thoại sống,

hắn

sẽ

tận lực

không

đắc tội với lão nhân gia. Quân Vân Phỉ tiến lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn Chương Tư Nuyên, tiếp lời của Quân Vô Cữu, cười

nói:"Hoàng huynh, lời này của huynh

không

đúng. Với tính tình của Úc Bảo, nàng

không

ở Chương gia làm sư tử Hà Đông là còn may."

Lời này vừa

nói

ra lập tức được mấy vị khác đồng ý.

Quân Vân Đình cũng phụ họa Nhị ca mình:"Muội phu à, ta rất đồng tình với ngươi. Lão Lục nhà chúng ta từ

nhỏ

đã

bị phụ hoàng dạy hư.

hiện

ngươi lấy nàng, là

một

trong những huynh trưởng của nàng, ta muốn

nói

với ngươi câu "Hàng

đã

đi

không

hoàn trả lại". Dĩ nhiên nếu về sau ngươi thực

sự

bị nàng khi dễ đến sắp sống

không

nổi nữa

thì

ngươi có thể tới gặp chúng ta. Chúng ta nhất định

sẽ

đứng về phía ngươi."

Lời này của Quân Vân Đình lại dẫn tới

một

tràng cười. Chương Tư Nguyên cũng mỉm cười, trong lòng

đang

căng thẳng cũng tạm thời được buông lỏng. Vốn dĩ

hắn

có chút lo lắng bản thân

không

hòa hợp được với Quân gia nhưng

hiện

xem ra tất cả mọi người trong nhà cũng rất gần gũi với

hắn, cũng

khôngtồn tại vấn đề nào như

hắn

tưởng tượng.