Bối Tịnh Sơ rướn cổ ngó thử: 【 Hay lắm, mặt mày còn hồng hào hơn cả ăn bạt tai! Cái thứ kia chắc thêm một lượng lớn chu sa và kim loại nặng đi! Quả nhiên thứ càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm. 】
Hoàng đế: ...... Thôi được rồi.
“Thần đệ nghĩ, a huynh là chân long thiên tử, tiên đan như thế, đương nhiên phải để huynh hưởng dụng.
Vậy nên thần đệ mới thử trước một viên để quan sát hiệu lực.
Chẳng qua đạo trưởng luyện đan là người chốn thiên ngoại, phải mời thành tâm mới bằng lòng rời núi, trừ khi Hoàng Thượng tự mình đi mời.”
Đây là ý tưởng phụ gã nghĩ thêm.
Tiên nhân đắc đạo dĩ nhiên phải cao ngạo mới có cảm giác thần bí.
Hoàng đế tự mình đến mời ba lần, khi ấy đồng ý mới có sức thuyết phục.
Lỗ Vương đang chờ hoàng đế hỏi mình đạo trưởng ở nơi nào, lúc đó gã sẽ nói ra tên một ngọn núi.
Không có vị trí cụ thể, yêu cầu hoàng đế tự mình đi tìm.
Sau khi tìm được lại bị đạo đồng ngăn cản, nói sư phụ xuống núi đi du lịch mấy ngày mới về.
Hoàng đế vì cầu tiên đan mà lòng nóng như lửa đốt, càng thêm chờ mong vị đạo trưởng kia đến, sau này đạo trưởng nói gì nghe nấy.
Lỗ Vương nằm mơ rất đẹp, đã nghĩ đến đoạn hoàng đế ăn xong đan dược yếu dần yếu mòn rồi chết, kế đó sẽ là cảnh tượng gã bước lên ngôi vị hoàng đế.
Kết quả chỉ nghe hoàng đế không mấy mặn mà đáp: “Không ra khỏi núi thôi bỏ đi vậy, trẫm cũng không làm khó người ta.”
Lỗ Vương: “Cái gì?”
“Không phải chứ hoàng huynh, đạo trưởng nói mỗi ngày phải ăn một viên tiên đan, nhưng người lại không ở đây, thần đệ cũng chỉ cầu được một viên này.”
Hoàng đế chẳng buồn ngước mắt, tiếp tục vùi đầu vào đống sổ con, trả lời gã: “Một viên thì một viên, chứng minh trẫm vô duyên với trường sinh.”
Hoàng đế ngồi trên ghế cao bình thản như người mới xuất gia.
【 Trâu bò thật! Thế mà thật sự chống cự được dụ hoặc của tiên đan, quả nhiên a gia ta không phải hoàng đế bình thường. 】
Bối Tịnh Sơ bắt đầu hoài nghi mình xuyên vào văn đồng nhân, nếu không cốt truyện sao càng ngày càng OOC thái quá như vậy?
Lần này đến phiên Lỗ Vương mất bình tĩnh.
Một viên sao đủ? Một viên nhiều nhất có thể độc chết oắt con bên cạnh hoàng đế.
Đấy là còn chưa chắc chắn.
Lỗ Vương còn muốn nói gì thêm, hoàng đế cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn gã: “Đệ nghĩ cách đi, cố gắng tìm người nọ về.”
Nếu phá hỏng hoàn toàn đường lui của gã, người đệ đệ tốt này của trẫm làm sao còn diễn tuồng được nữa.
【 Aizz ~ quả nhiên luyện đan vẫn là số kiếp hoàng đế không trốn thoát nổi. 】
Hoàng đế chọt chọt cái má phúng phính của nhãi con.
Lúc thượng triều thông minh lắm mà, sao hiện tại lại không hiểu ông đang tương kế tựu kế?
Lỗ Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng có chút lệch lạc so với trong dự đoán nhưng ít nhất vẫn gài được người vào tròng.
Trong nguyên tác, Thiên Thanh đạo nhân là vai ác rất lớn, bởi vì hiến đan được nên được hoàng đế tôn trọng tín nhiệm, ở trong hoàng cung huênh hoang không kiêng kỵ, thậm chí một tay che trời.
Hoàng đế coi trọng lão tới độ quốc sư góp lời cũng không nghe.
Nam chính tuổi còn nhỏ cũng bị lão bát nạt, phải đến khi hoàng đế băng hà, nam chính đăng cơ mới ngũ xa phanh thây yêu đạo này mang đi thị chúng.
Chẳng qua lần này gã tiến cung không phải do hoàng đế tự mình nghênh đón mà là bị người ta cắp nách xách vào từ cửa bên của hoàng cung.
Sau đó bị ném vào phòng cho cung nhân ở.
Thiên Thanh đạo nhân: Chuyện sao không giống như Lỗ Vương đã nói?
Không phải Lỗ Vương nói, lão sẽ được bệ hạ trọng dụng, sau đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa ư?
Lão khều cái phất trần màu trắng của vị công công đưa mình tới, hỏi: “Công công, không biết khi nào bệ hạ mới triệu kiến ta.”
Thái giám ghét bỏ hất tay lão ra.
“Bệ hạ trăm công ngàn việc, nào có chuyện một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi muốn gặp là gặp được. Mỗi ngày người chỉ cần giao đan dược lên, ngày nào đó bệ hạ ăn tiên đan vui vẻ, nói không chừng sẽ triệu kiến ngươi.”
………